Đọc truyện Độc Sủng – Chương 64: Ngoại Truyện 4: Anh xấu, không sao, mắt em mù (Linser vs Phương Tân)
Đầu mùa đông, Linser trở về Đức từ nước Anh.
Nguyên nhân là vì cha mẹ anh, một người thì nói đang bị bệnh sợ sẽ không nhìn được mặt trời ngày mai, một người thì nói mệnh mình không tốt, sợ sẽ có thể ra đi bất kì lúc nào.
Anh biết thừa tính tình của cha mẹ mình, biết là họ đang muốn dụ anh về nước, nên mới lấy mấy cái cơ hoang đường như vậy.
Mấy năm qua anh cũng đã chứng kiến không ít chuyện hoang đường của hai vợ chồng họ rồi, tập mãi cũng thành quen.
Còn chưa đến cửa nhà, anh thấy ở hàng rào nhà đối diện nhà mình, có hai người đang đứng quấn quít lấy nhau. Đúng là oan gia ngõ hẹp… Anh chọn phương án bỏ qua họ, tiếp tục đi trên đường về nhà mình.
Vừa về đến nhà đã gặp hàng xóm của anh – Phương Tân đang hôn nhau cùng người khác, là điều không nằm trong dự đoán của anh.
Nhưng còn chưa đi được vài bước, sau lưng đã có một giọng nữ dí dỏm vang lên: “Này!”
Anh biết rõ Phương Tân trước giờ vốn không có phép tắc như vậy, liền dứt khoát giả bộ như không nghe thấy gì.
“Anh đứng yên đấy cho em!”
Anh nghĩ chắc hẳn Phương Tân không gọi mình, trước kia là do mình tự đa tình thôi. Hai người đã không gặp mặt nhau hơn nửa năm, đã sớm không còn thân đến mức có thể hô to gọi nhỏ với nhau nữa rồi.
Huống chi, cô lại còn vừa đứng trong vòng tay của một người đàn ông khác.
Anh tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau lại thấy tay mình bị giữ chặt lại. Quay đầu lại, là khuôn mặt của Phương Tân dưới ánh nắng mặt trời, đẹp như tiên.
“Anh ở bên Anh lâu quá, tai có vấn đề luôn rồi à?”
Linser nhìn về phía sau, người đàn ông khi nãy đã đi xa.
Anh giải thích: “Anh là người rất khéo léo, hiểu chuyện, tự giác biết không nên quấy rầy hai người.”
Phương Tân lắc đầu: “Ý em không phải chuyện này, em gọi anh, sao anh lại lờ em?”
Anh chăm chú suy nghĩ một lúc mới nói: “Em không gọi tên anh, thính lực của anh chả có vấn đề gì cả.”
Phương Tân thấy vẻ mặt ngây thơ, vô tội của anh, đành phải từ bỏ việc dây dưa với vấn đề này, chủ động nói: “Người vừa rồi bị bệnh tâm thần, tự sát 7 lần không chết. Em sợ nếu mình từ chối nụ hôn của anh ta, anh ta lại nghĩ quẩn, tự sát tiếp lần thứ 8 rồi chết thật mất.”
Lý do này…. nghe có vẻ rất chính đáng….
Khóe miệng Linser hơi run run, anh thật sự không biết nên nói tiếp cái gì, vì vậy thành thật: “Mặc dù em coi thường chỉ số thông minh của anh, thì cũng không cần phải tỏ rõ thái độ đến thế đâu.”
Phương Tân lườm anh một cái, kéo lấy vali của anh: “Em làm hộ hoa sứ giả của anh, không anh lại vừa vào nhà đã bị hai bác chơi xấu.”
Anh cười, ngăn cách mà thời gian tạo ra, dễ bị phá vỡ thật đấy.
Cô quen người nhà của anh đến mức, họ có thể coi cô là con gái ruột trong nhà, mà anh và người nhà cô cũng thân đến mức, họ sẵn sàng đá cô ra ngoài bất kì lúc nào để lấy chỗ cho anh ở.
**************
Mùa đông năm đó, Berlin bị băng tuyết bao vây, rất nhiều nơi còn bị cắt điện, trở thành đảo hoang.
Phương Tân rất thân với Bá Cách phu nhân, mà vị phu nhân ấy lại sống một mình, trong lúc gian nan như vậy, cô thấy lo, nên tự mình lội tuyết đến thăm bà.
Sáng sớm hôm đó, Linser nhìn qua cửa sổ nhà mình, thấy cô đeo ba lô, cả người quấn kín mít đi ra ngoài.
Cô đi vài bước, sau đó lại lùi về trước cửa nhà, ngồi xổm xuống, hai tay nặn một quả cầu tuyết.
Linser hiểu cô rất rõ, mặc dù đã cách một khung cửa sổ, nhưng khi quả cầu tuyết bay đến trước mặt anh, anh vẫn trốn theo bản năng. Đến khi anh đuổi theo Phương Tân, chạy xuống dưới nhà, dưới sân chỉ còn lại hai hàng dấu chân…
Cô nói rất nhiều, đoạn đường hai người đi không dài, cô liên tục cằn nhằn bên tai anh.
“Bá Cách phu nhân là một người phụ nữ rất tốt.”
“Tiếc là chồng bà ấy mất sớm, lại chẳng có con cái gì.”
“Qua việc này, em đã rút ra được một bài học rất đáng giá.”
Cô lầm bầm làu bàu cả buổi, sau đó lại hỏi Linser: “Anh không định hỏi là em rút ra được bài học gì à?”
Linser nhíu mày: “Chỉ là vài câu nói tùy tiện thôi mà, em có nhất thiết phải làm quá lên vậy không?”
Phương Tân lườm anh: “Làm quá lên thì sao, dù sao cũng không phải là cưỡng gian cường bạo ai cả.”
Trước giờ cô chưa bao giờ nhìn kĩ anh đến vậy, lần này cô thậm chí còn thấy vẻ sợ hãi của nội tâm Linser: “Anh …. xấu thế này…. Yên tâm, mắt em cũng không mù.”
********************
Câu nói ấy của Phương Tân lại khiến Linser nhớ lại khi hai người còn nhỏ, cô từng đánh nhau với người khác.
Người kia là cô bạn xinh nhất trường, cuối cùng lại bị Phương Tân đánh cho chật vật.
Khi anh đến hiện trường, còn bị sức chiến đấu của Phương Tân dọa sợ. Sau đó, trên đường về, anh liền nắm lấy cơ hội ngàn năm khó gặp để trêu chọc Phương Tân:”Đừng nói là em thầm mến cô ấy đấy nhé.”
Một câu thôi đã đủ khiến Phương Tân muốn bóp chết anh ngay tại chỗ.
Mãi cho đến khi về đến trước cửa nhà, Phương Tân mới xoa thái dương, nói cho anh biết: “Cậu ấy nói Hans ưa nhìn hơn anh.”
Anh vẫn chưa hiểu việc này thì liên quan gì đến chuyện hai người đánh nhau.
“Em cần phải nói rõ điều này, một nữ sinh hiền lành, lương thiện hiếm gặp như em, không hề ngờ rằng chuyện sẽ thành ra như vậy. Có điều, em đúng là có một thói xấu, bao che khuyết điểm. À, nhưng em làm sai mất một việc, đó là khi ấy mới phát hiện ra cậu ấy thích anh. Anh thích trọng sắc khinh bạn thì tùy.”
Ngoài miệng là nói tùy anh, nhưng trước lúc mở cửa nhà mình cô vẫn còn quay đầu lại nói thêm: “Nếu anh vì mê luyến sắc đẹp của cô ấy mà bỏ qua một đứa dính đầy bột màu là em, thì em sẽ thả Frank (tên chó của Phương Tân) ra trước cửa cắn chết anh.
Đó là những năm tháng ngây thơ nhất của cô.
**********
Lúc này….
Linser gần đây rất dễ ngủ, có một hôm trong lúc đang say giấc, đột nhiên nghe thấy có tiếng mở cửa sổ.
Đợi đến lúc hai mí mắt anh đánh nhau xong, anh mở được mắt ra thì thấy có một bóng đen đang ngồi bên giường mình.
Anh vô thức kéo chăn che người, tiện tay bật luôn đèn lên.
Nhịp tim anh vốn đang tăng, sau khi thấy mặt Phương Tân thì lại trở về bình thường.
Cô dường như luôn có thể khiến anh ngạc nhiên: “Em có kĩ năng trèo tường từ bao giờ thế?”
Phương Tân đáp lại anh một nẻo: “Cha mẹ anh nhờ em làm rõ một chuyện.”
Linser xoa xoa huyệt thái dương của mình, trực giác của anh mách bảo đây chắc chắn không phải chuyện tốt. “Em có thể để chuyện đó đến ban ngày rồi làm rõ được không?”
Phương Tân thò tay ra tắt đèn ngủ mà anh vừa bật lên: “Không thể.”
Ánh sáng vụt tắt, đột nhiên cô áp lên người anh: “Anh đã thấy ai đi làm việc xấu vào ban ngày chưa?”
Dáng người cô có lồi có lõm, họng Linser có chút khô: “Phương Tân, em….”
“Em làm sao? Anh đừng có khẩn trương, em đang giúp cha mẹ anh kiểm chứng xem rốt cuộc anh có phải là gay hay không.”
Trong bóng tối, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên cô nói: “Người kia đúng là điên.”
Hơi thở ấm áp của cô phả vào ngực và má anh, khiến cả người anh bắt đầu dao động.
“Linser.” Cô rất ít khi gọi tên anh đứng đắn như vậy, “Rốt cuộc là anh bị thiểu năng hay bị đần? Trở về sau 47 ngày, nói một câu nhớ em thì anh sẽ chết à?”
Cô thô bạo cắn môi anh một cái.
“Em rất nhớ anh.” Rốt cuộc cô lại dịu dàng đưa đầu lưỡi vào chạy loạn trong miệng anh, Linser nghe thấy một tiếng thở dài, sau đó là giọng cô vang lên: “Em chỉ nói một lần duy nhất, anh nghe cho kĩ. Em thích anh.”
Trong bóng tối, Phương Tân vẫn có thể thấy Linser đang không ngừng chớp mắt.”
Cô xòe tay ra, tát tát vào má anh: “Đừng nói mới thế mà anh đã bị dọa đến ngu người rồi nhé.”
Linser khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình: “Không phải trước kia em từng bảo mình không mù sao?”
Phương Tân hùng hồn: “Ban ngày thì đương nhiên là em không mù rồi. Buổi tối tắt đèn, anh xấu thì em cũng mù rồi.”
Linser còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã nói tiếp: “Lúc em leo lên đây cha mẹ anh cũng thấy rồi, có lẽ ba giây nữa họ sẽ phá cửa xông vào đấy. Linser, anh nhận tội rồi chịu trách nhiệm với em đi.”
Phương Tân tấn công dồn dập, vẫn chưa quên nhắc anh: “Anh cảm động đến phát khóc cũng được đấy, dù sao thì cũng có một cô gái hiền lành, xinh đẹp, lương thiện, dịu dàng, khéo léo hiểu chuyện như em đây thích anh đấy.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Suy nghĩ của tác giả: Cặp vợ chồng này siêu đáng yêu. Có vẻ nữ cường cũng đang là xu hướng nhỉ.