Độc Sủng

Chương 27: Nhà thơ ăn thịt người (kết)


Đọc truyện Độc Sủng – Chương 27: Nhà thơ ăn thịt người (kết)

  Edit: An Dung Ni
Beta: Tửu ThanhBùi 
Bạch Mặc nói không sai, trong vụ án liên quan đến nhiều người thếnày, dựa vào việc phác họa chân dung tội phạm để bắt nghi phạm không phảilà cách làm có hiệu suất cao.   

  Bùi Bạch Mặc không nói cho Dạ Sắc nghe dự định tiếp theo của bản thân.Sau khi trêu ghẹo mấy câu, anh liền bảo Dạ Sắc trả điện thoại lại cho HứaNam Khang.
 Dạ Sắc thấy lông mày của Hứa Nam Khang dần nhíu lại.Người lạ mặt kia là một tội phạm IQ cao, nếu không thì cũng không thểnúp trong đám đông để gây án lâu như vậy mà vẫn chưa bị phát hiện. 
Đốiphương không ngốc, những gì Đỗ Mục Nguyên kể cho cảnh sát, mấy phần làthật, mấy phần là giả, cũng khó có thể kết luận.Trước kia, Bùi Bạch Mặc chỉ mượn thân phận của Đỗ Mục Nguyên chứkhông phải là Đỗ Mục Nguyên. 
Nếu tiếp tục kéo dài việc tiếp xúc với hung phạm, dù che dấu tốt đến mứcnào, cuối cùng rồi cũng sẽ bị nghi phạm vạch trần. 
Dạ Sắc dần dần suy đoán ra ý nghĩ của Bùi Bạch Mặc.Sớm muộn gì cũng bị vạch trần, thà rằng chủ động để lộ còn hơn.Một tên sát thủ liên hoàn, chắc chắn sẽ có vấn đề về trạng thái tâm lý vàtrạng thái tinh thần. 
Hắn cần kích thích, một người kín đáo như hắn, chắc chắn sẽ ghét nhất làbị lừa dối. Sau khi kích thích,cũng có thể hắn sẽ hành động và để lộ dấu vết. 
Mà ngòi nổ tốt nhất lúc này là để lộ chuyện Đỗ Mục Nguyên giả. 
*********************** 
Dạ Sắc, Hứa Nam Khang và những tổ viên khác cùng trở lại khu nhà củaĐỗ Mục Nguyên. 
Bùi Bạch Mặc vẫn còn trong nhà hắn, đợi hành động tiếptheo của đối phương.Ngoài cửa sổ, bóng đêm dần buông, khiến tầm nhìn của mọi người thu hẹphẳn lại.Trong khu chung cư, ánh đèn đường cũng không đủ sáng, chỉ nhập nhòe,nhấp nháy, ngoài sáng thì trong tối, cứ thay phiên nhau như vậy. 
Mùa đông năm nay còn chưa có tuyết rơi, Dạ Sắc nhìn qua cửa kính xe rangoài, gió bắc đang gào thét, nhìn thế nào cũng có vẻ như sắp mưa.Hứa Nam Khang nói chuyện với Bùi Bạch Mặc qua tai nghe. 

Người lạ mặt kia chắc chắn đang theo dõi Đỗ Mục Nguyên, cũng giốngnhư Đỗ Mục Nguyên thật sự đang tìm kiếm lai lịch của hắn.Muốn để thân phận của Đỗ Mục Nguyên bị vạch trần, biện pháp đơn giảnnhất là dựa vào người thân còn khỏe mạnh duy nhất của Đỗ Mục Nguyên, mẹanh ta.
 Quan hệ của bà cụ và Đỗ Mục Nguyên rất căng thẳng, cảnh sát đi nóichuyện với bà, vừa nhắc đến tên Đỗ Mục Nguyên liền bị bà từ chối tiếpchuyện, phải đứng ngoài cửa.Nhưng bà cũng là người hiểu chuyện, cuối cùng vẫn đồng ý hỗ trợ. 
************************** 
Cuộc xung đột với Đỗ Mục Nguyên không cần phải làm giả, bà cụ vẫnluôn có rất nhiều lời oán giận với người con trai duy nhất này.
 Dạ Sắc quan sát động tác của bà cụ qua máy giám sát dưới lầu nhà Đỗ MụcNguyên.Cô không biết bà cụ lấy sức từ đâu mà vừa đập, vừa đá cửa nhà Đỗ MụcNguyên rồi bắt đầu chửi mắng.Đột nhiên Dạ Sắc cảm thấy để mẹ Đỗ Mục Nguyên đến tham gia hànhđộng lần này là một sai lầm. 
Để người già phải nhắc lại những mâu thuẫn khógiải quyết giữa mình và con trai, cũng là một loại vô nhân đạo.Cô nghiêng đầu sang một bên, không nhìn động tác của bà cụ nữa.Cho đến tận khi những lời chửi mắng của bà cụ kết thúc, một câu “Cậu làai?” vang lên.
 Đó là người con trai bà cụ hận đến tận xương tủy, không có khả năngkhông nhận ra. Khả năng duy nhất, Đỗ Mục Nguyên đó là giả.
 ****************** 
“Kẻ lạ mặt kia sẽ làm thế nào?” 
Sau khi bà cụ rời đi, khu vực quan sát trởlại yên tĩnh như cũ. Dạ Sắc không nhịn được, hỏi Hứa Nam Khang, người cókinh nghiệm đầy mình.”Khá hơn thì chó cùng rứt giậu, tệ nhất là án binh bất động.”Chó cùng rứt giậu?Dạ Sắc cũng không biết nếu thật sự xảy ra khả năng này, cục diện lúc ấy,liệu còn có thể dùng chữ “khá” để hình dung nữa không. 
*************** 
Bùi Bạch Mặc đọc qua giá sách của Đỗ Mục Nguyên, chờ đợi bước tiếptheo của người kia.Nhà tang lễ, thi thể, dù hoàn cảnh lớn lên của người này có thuận lợi hơnnữa, cũng khó có thể bảo đảm là tâm lý của Đỗ Mục Nguyên sẽ không xảy ravấn đề dưới áp lực công việc.Huống chi, quá trình trưởng thành của anh ta còn có vấn đề, điều cơ bảnnhất là tình thân, cũng không có.Trừ tuyển tập thơ của Shelly, tất cả các loại sách khác trên giá sách nhà ĐỗMục Nguyên đều mới tinh, không có hạt bụi nào. 
Giống như chúng được xếp lên giá sách chỉ để trang trí, lâu lắm rồi khôngcó ai động đến.Mẹ Đỗ Mục Nguyên rời đi đã hơn nửa tiếng.Để bà cụ xuống núi hỗ trợ, có rất nhiều chỗ không hợp lý. Đỗ Mục Nguyênđáng lẽ không cần phải mở cửa cho bà trong khi biết bà là ai để rồi tự vạchtrần thân phận của mình.Nhưng cá là chỉ cần hung thủ xúc động, dưới cơn phẫn nộ, hắn sẽ mất đinăng lực suy đoán căn bản nhất. 
Một tiếng… Nếu thêm một lúc nữa, thì coi như lần hành động này thất bại.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, màn đêm đã xâm chiếm toàn bộkhông gian, nặng nề đè ép khiến người ta không thở nổi. 
Máy điện thoại bàn trong nhà Đỗ Mục Nguyên, cuối cùng cũng đổ chuông.Bùi Bạch Mặc không đi nghe luôn, đợi cho cảm xúc của đối phương bắtđầu mất bình tĩnh, anh mới ấn nút loa ngoài, đầu bên kia liền vang lên mộttràng cười dài.Anh nghe được, trong đó có cảm xúc oán giận, không cam lòng, mỉa mai…”Bạn tao đâu?”

 Bùi Bạch Mặc đi thẳng vào vấn đề chính: “Cái mày gọi là tiệc thịt người ởđâu?””ĐM, trên đời này tao ghét nhất là cảnh sát, kể cả cảnh sát hợp khẩu vị củatao.”Bùi Bạch Mặc ừ một tiếng, tỏ thái độ đang nghe: “Nói vậy, tức là tao hợpkhẩu vị của mày.””Muốn tài xế taxi còn sống đúng không?” Người lạ mặt lại hỏi.”Đúng, nói điều kiện của mày đi.”Người kia cười nhạo một tiếng: “Rất đơn giản. Mày mang bạn tao đến, đổilấy mạng của thằng cha đáng thương kia. Nghe cho kĩ đấy. Mày, mang ĐỗMục Nguyên đổi lấy mạng của thằng cha kia.””Được.” Bùi Bạch Mặc lập tức đồng ý, 
“Thời gian, địa điểm.” 
“Ga Huyền Hồ, đường số 1 chạy về thủ đô. Lập tức! Ngay lập tức!”
 ********************** 
Cuộc trò chuyện bị gián đoạn, kĩ thuật viên của đội cảnh sát hình sự thànhphố không tra được nơi phát ra cuộc gọi.Đã chọn cách ngả bài, Bùi Bạch Mặc liền xuống lầu, đi vào xe của đámngười Dạ Sắc. 
“Ga tàu là nơi ngư long hỗn tạp, người ra vào không biết bao nhiêu, cũngliên quan quá nhiều đến giao thông của người dân, đối với chúng ta mà nói, đólà nơi xấu nhất. Chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng Đỗ Mục Nguyênvà kẻ lạ mặt kia cùng gây án. Nhỡ chẳng may thả chạy Đỗ Mục Nguyên, lạicòn làm liên lụy đến người của chúng ta, mà hậu quả nghiêm trọng nhất là bênchúng ta không bảo đảm nổi an toàn của nhân dân xung quanh.” 
Hứa Nam Khang nói hoàn toàn chính xác, trên mặt mọi người ai cũng lộ vẻlo lắng.”Đỗ Mục Nguyên đâu ?” Bùi Bạch Mặc nhìn về phía Dạ Sắc.”Vẫn còn đang hỗ trợ điều tra trong cục, hắn là một trong những nghi phạmcủa vụ án này, dùng hắn làm mồi dụ, có chút nguy hiểm.”Bùi Bạch Mặc nhíu mày: “Chúng ta còn cách nào khác sao?”
 Mạng người quan trọng, dù khó khăn, cũng phải đi tiếp.”Đừng nhăn mày như thế, hắn chỉ là một tên tội phạm nghĩ quẩn, thế thôi.”Anh sờ sờ đầu Dạ Sắc.”Hắn nghĩ quẩn chỗ nào?” Dạ Sắc thầm muốn chửi thề với Bùi Bạch Mặc.”
Yên tâm, anh không thả chạy tên hung phạm nói anh hợp khẩu vị hắnđâu.”Anh ngừng một lát rồi nói tiếp: “Tài xế taxi nói anh là một thanh niên tốt.Anh vẫn muốn nghe lại lần nữa.”Anh tiếp thêm niềm tin cho cô: “Dù vào hoàn cảnh nào đi chăng nữa, emvẫn có thể tin anh vô điều kiện. Nhất là khi gặp tội phạm tự cho mình làđúng.” 
******************* 
Không thể phong tỏa ga tàu, cảnh sát đành phải sắp xếp rất nhiều cảnh sátmặc thường phục, nhưng vẫn không thể ngăn chặn cảm giác bất an trong lòng.Bùi Bạch Mặc còng tay mình với tay Đỗ Mục Nguyên lại với nhau.Vừa tiến vào ga tàu lớn nhất thành phố, trước mặt hai người liền xuất hiệncục diện hết sức nhốn nháo. 
Sắc mặt người xung quanh, ai cũng vội vàng, nhìn qua thậm chí còn khôngai thèm để ý đến hai người đàn ông đứng yên ở một góc. Thi thoảng cũng cólác đác vài người ngoái lại nhìn còng tay của hai người, sau đó liền tránh ra xa.Thời gian dần trôi qua, xung quanh Bùi Bạch Mặc và Đỗ Mục Nguyên dầnhình thành một vòng vây vô hình. 
Đỗ Mục Nguyên lắc lắc tay, cười: “Cậu không lo bạn tôi sẽ chặt luôn taycậu mang đi à?”Bùi Bạch Mặc quay sang: “Thế thì anh nên cầu nguyện, trước khi bạn anhchặt tay tôi, tôi chưa tháo đầu hắn xuống.”
 Vẻ mặt anh rất đàng hoàng, nghiêm túc, Đỗ Mục Nguyên híp mắt, cuốicùng cũng bình luận hai chữ: “Điên rồ.”

 “Đỗ tiên sinh.” Bùi Bạch Mặc lập tức lên tiếng, “Sau khi vụ án này kếtthúc, cả đời chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, nên xin anh đừng dùng giọngđiệu thân thiết ấy để đánh giá tôi. Cảm ơn.””Dài dòng.”Bùi Bạch Mặc quay đầu nhìn anh ta một cái, sờ sờ trong túi áo, dùng haingón tay xé băng dính, trực tiếp dán lên môi Đỗ Mục Nguyên. 
Đỗ Mục Nguyên ừ ừ, hừ hừ một câu, Bùi Bạch Mặc nghe hiểu, nhưng têntội phạm kia chưa xuất hiện, anh vẫn còn rảnh rỗi để đối phó với Đỗ MụcNguyên.”Khiếu nại tôi? Xin lỗi, tôi không phải là cảnh sát chính thức của cục. Nếuanh thật sự chướng mắt tôi thì có thể trực tiếp thuê người giết tôi.”Hai người vừa nói chuyện với nhau vài câu, đột nhiên đằng sau có một lựctác động, đẩy Đỗ Mục Nguyên về phía trước.
 Mặc dù đầu óc Đỗ Mục Nguyên nhanh nhẹn, nhưng thân thể anh ta là mộttên công tử bột chính hiệu, không thể chống lại được lực tác dụng kia.Bùi Bạch Mặc siết chặt tay ở eo anh ta, kéo ngược về vị trí cũ.Trong tai nghe vang lên tiếng nhắc nhở của Lâm Khẩn: “Nhân viên thườngphục đã chặn đường kiểm tra người kia rồi, là một lưu manh, không phải hắn.”
 Hai người tiếp tục đợi, đoàn tàu số 1 chạy về thủ đô vào bến, Bùi BạchMặc liền kéo Đỗ Mục Nguyên lên tàu.Trên tàu chỉ lác đác vài người, cũng không tính là nhiều, dần dần nhữngngười trên tàu bắt đầu xuống bến, cả toa tàu chỉ còn lại mỗi Bùi Bạch Mặc vàĐỗ Mục Nguyên.Đột nhiên cửa chính của khoang tàu nơi hai người đang đứng có tiếng vậtnặng đập vào, khi Bùi Bạch Mặc kéo Đỗ Mục Nguyên ra kiểm tra, đột nhiêncửa sổ phía trên khoang tàu bật mở, một cơn gió lạnh lùa vào, xua tan nhiệt độấm nóng do điều hòa tản ra.Đối phương không để cho anh có thời gian để xoay sở.Bùi Bạch Mặc nhìn người nhảy vào từ cửa sổ, đột nhiên một lưỡi dao sắcbén bay thẳng đến chỗ Đỗ Mục Nguyên. 
Kẻ lạ mặt kia bảo mình mang Đỗ Mục Nguyên đến, không phải để giảicứu.Mà là để giết chết.Đỗ Mục Nguyên không để ý đến sự uy hiếp từ phía sau, đến lúc anh taphản ứng kịp thì không còn né được lưỡi dao kia nữa.Bùi Bạch Mặc đưa tay che gáy Đỗ Mục Nguyên, kéo anh ta ngã nhàoxuống đất.Lúc này Đỗ Mục Nguyên mới ý thức được trong khoang tàu có sự xuấthiện của người thứ ba, lập tức xé băng dán trên môi nói: “Tôi là Đỗ MụcNguyên.” Lưỡi dao của đối phương lại lao đến chỗ anh ta, Đỗ Mục Nguyên xoayngười quá chậm, dùng mắt thường cũng có thể thấy mũi dao đã chạm đến dathịt của anh ta.Bùi Bạch Mặc nhíu mày, di chuyển ra chỗ khác, dắt Đỗ Mục Nguyên rờikhỏi phạm vi công kích của đối phương.Người phía sau thấy hai người tránh được lưỡi dao, liền chém vào cánh tayanh che ở cổ Đỗ Mục Nguyên.Trong nháy mắt, máu tươi liền tràn ra, anh cũng chỉ cảm thấy hơi tê tê màthôi.Lúc này lực lượng mặc thường phục mới xông lên, bắt đối phương. 
******************
 Khi Dạ Sắc gặp lại Bùi Bạch Mặc, từ xa đã nhìn thấy vết rách trên áokhoác anh.Cô không cố kị ánh nhìn của những người xung quanh, nhanh chóng laovào ngực Bùi Bạch Mặc.Ngay từ khi bắt đầu vụ án, anh vẫn luôn gần cô, nhưng lại không ở ngaycạnh cô như trước.”Anh bị thương?” C
ô không khóc như lúc nhận được tin anh bị uy hiểmbởi bom, lúc này anh đang bên cạnh cô, dù bị thương, cô vẫn mỉm cười.Bùi Bạch Mặc duỗi cánh tay không bị thương ra, ôm chặt lấy cô.”Đau lòng à?”Dạ Sắc cười một tiếng, “Không phải là anh nên giấu đi, không cho em biếtvì sợ em lo lắng sao? Làm gì có ai còn cố khoe ra như anh.”Rất lâu về sau, Bùi Bạch Mặc tàn tạ nằm trên giường bệnh, bạn tốt Linsercủa anh cũng hỏi vấn đề này. 
“Chẳng lẽ cậu không thấy Katze khóc thảm đếnmức nào sao? Cậu không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì à? Chẳng phải cậunên lo mình sống không nổi qua ngày mai, lặng lẽ rời đi rồi dưỡng bệnh, đợiđến lúc khỏe mạnh bình thường thì trở lại, không để cô ấy lo lắng sao?”Khi đó mặc dù Bùi Bạch Mặc cực kì yếu ớt, nhưng vẫn cực kì tỉnh táo, nóirất hùng hồn: “Trước giờ Sắc Sắc rất yếu lòng, rất dễ đồng tình với ngườikhác. Tôi ra vẻ thê thảm, mà thực tế tôi cũng đủ thê thảm rồi nhưng vẫn dịudàng với cô ấy thì sao. Tôi cũng không rảnh rỗi để ra vẻ vĩ đại như thánh mẫu,trong tình yêu không cần phân biệt giữa đồng cảm và không đồng cảm. Đúng,có lẽ lúc này cô ấy đau lòng. Nhưng đồng thời tôi cũng biết được cô ấy quantâm tôi bao nhiêu, sau đó lại càng thêm yêu tôi hơn, điều này chẳng phải cũnglà một loại thành quả sao?” 
********************
 Người muốn giết Đỗ Mục Nguyên trên ga tàu cuối cùng cũng sa lưới. 
Rất đơn giản, dễ dàng, dường như đó không phải là tội phạm giết ngườihàng loạt mà họ đang tìm.Nhưng một người, khi đã xúc động, không ai biết được người đó sẽ có thểlàm ra bao nhiêu chuyện trái với lẽ thường.Chẳng hạn như từ kín đáo mà trở nên liều lĩnh.Hay từ gian trá, giảo hoạt trở nên sơ hở.Sau khi sa lưới, người kia không nói lời nào.Mọi người cũng không thể xác nhận xem đó có đúng là hung thủ haykhông. 
Tài xế taxi bị người bí ẩn kia mang đi, sống hay chết, cũng không ai hay.Lúc này danh sách nghi phạm mới được in ra. Tổng cộng có mười bangười.Đến khi đội cảnh sát hình sự xác minh được thân phận của tên lưu manh ởga tàu, so sánh với danh sách cảnh sát địa phương gần khu ga tàu đưa lên, pháthiện ra hai bên trùng khớp nhau, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra. 
******************* 
Sau khi rời ga tàu, Dạ Sắc liền giám sát Bùi Bạch Mặc đến bệnh viện băngbó.Trong phòng cấp cứu, mọi người đi lại hối hả, trên tay Bùi Bạch Mặc vẫncòn rươm rướm máu. Nhưng vẻ mặt anh lại dịu dàng xán lạn. Dạ Sắc thì chỉnhìn miệng vết thương của anh đã cảm thấy đau .Dạ Sắc chọt chọt phần cơ bắp hai bên vết thương của anh, “Dây thần kinhđau của anh có vấn đề gì không vậy?””Trình độ này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của anh.”
 Khi Bùi Bạch Mặc nói những lời này, không để ý đến biểu cảm của DạSắc, đến khi anh thấy bất thường, sắc mặt Dạ Sắc đã ảm đạm.Anh nói, vết dao này nằm trong phạm vi chịu đựng của anh. Không đángnhắc đến…. Rốt cuộc, anh đã từng chịu nỗi đau lớn đến nhường nào?Suy cho cùng thì cô vẫn còn là một cô nhóc, dù là một cô nhóc đang dầntrưởng thành đi chăng nữa. 
Bùi Bạch Mặc vừa định an ủi Dạ Sắc vài câu, liền nghe thấy có người gọitên mình.”Bùi Bạch Hắc!” (1) 

(1) Hắc ( 黑) Mặc ( 墨) Nhân viên ghi chép ghi nhầm tên anh nhà :v 
Dạ Sắc phì cười, lúc đăng kí rõ ràng đã đọc đúng là Bùi Bạch Mặc mà. saoai lại đánh nhầm thành Bạch Hắc rồi.Cô vui lên, lòng Bùi Bạch Mặc ấm áp trở lại, nhưng vẫn đen mặt với y tágọi số.Anh lớn từng này, ghét nhất bị gọi là đen hoặc đất. 
*********************
 Hai người băng bó xong, Bùi Bạch Mặc nhíu mày nhìn đường chỉ uốn lượntrên tay.Dạ Sắc nhìn vết thương đã được khâu, rồi nhìn hàng lông mày nhíu chặt lạicủa Bùi Bạch Mặc.”Chỗ này dù có con rết đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến độ đẹptrai của anh đâu.” Cô đưa tay, vuốt vuốt dãy núi trên mi tâm anh: “Cứ nhíunhiều vào, cẩn thận lại nhanh già đấy.”Nhanh già?Bùi Bạch Mặc nhìn Dạ Sắc, không tưởng tượng ra nổi dáng vẻ của cô khigià.Ông cụ Bùi và bà cụ Dạ, nghe có vẻ rất viên mãn.Trên đường về, Dạ Sắc nhận được cuộc gọi thông báo về vụ án của LâmKhẩn.”Đúng vậy, là cảnh sát.” Lâm Khẩn ở đầu bên kia thở dài, chửi thề mộttiếng, “Thằng khốn đó, vậy mà lại trốn trong nội bộ cảnh sát. Bên mình khôngtiếp xúc nhiều với đội bên đó, nếu không phải mới đầu vụ án, có lẽ sẽ không bịnắm mũi dắt đi như vậy. Hắn sống chết không chịu mở miệng, cuối cùng nhờcó Đỗ Mục Nguyên hắn mới hiện nguyên hình. Sa lưới nhẹ nhàng, sau khi salưới thì rất thành thật, lừa người rất giỏi. Nhưng gặp Đỗ Mục Nguyên xong,hắn liền điên lên. Hắn thấy mình bị Đỗ Mục Nguyên phản bội nên mới dínhđến cảnh sát. Người giết cũng đủ rồi, liền định giải quyết Đỗ Mục Nguyên.Hắn là cảnh sát đấy!!!” 
Từ đầu đến cuối, Lâm Khẩn vẫn canh cánh chuyện này. 
Dạ Sắc dịu giọng: “Được rồi, được rồi, ngoan, tìm được tài xế taxi chưa?””Đã biết địa chỉ rồi, người của đội cảnh sát đang trên đường đi.”Dạ Sắc yên lòng, Bùi Bạch Mặc cũng đang nghe cuộc trò chuyện, cô đangđịnh nói gì đó với Lâm Khẩn, Bùi Bạch Mặc liền lấy tai nghe bluetooth củacô.Dạ Sắc khó hiểu nhìn anh.”Đừng nhìn anh, tập trung lái xe đi.”Anh tỏ vẻ mình chưa làm gì hết.Dạ Sắc bật cười, chẳng lẽ vì cô dỗ Lâm Khẩn bằng chữ “ngoan” kia nênanh ghen? Bùi Bạch Mặc biết ăn giấm thật sao?
 ************************** 
Lần này Linser đến tỉnh N rất đột ngột, vừa đến nơi liền gặp Dạ Sắc đưaBùi Bạch Mặc bị thương về nhà.Mặc dù đã xong việc, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm, Dạ Sắcchào hỏi với Linser xong liền quay xe về.Linser nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay Bùi Bạch Mặc, cười: “Đểtôi đoán xem nào, anh hùng cứu mỹ nhân? Không đúng? Chẳng lẽ anh hùngcứu cẩu hùng?”Bùi Bạch Mặc không để ý đến anh, trực tiếp xoay người đi vào phòngkhách, ngồi trên ghế sa lông.Linser vẫn quen nói một mình, lúc này mới nhớ đến chính sự, lấy trong valinhỏ một tấm thiệp mời, để trước mặt Bùi Bạch Mặc: “Phương Tân nóng lòngmuốn gả cho tôi, tôi không còn cách nào khác đành phải chiều lòng cô ấy.Cuối tuần này chúng tôi tổ chức lễ cưới.”Anh dứt lời, thấy Bùi Bạch Mặc không có phản ứng gì, lại hỏi “Cậu khôngngạc nhiên?”Bùi Bạch Mặc nhìn anh khinh bỉ: “Ngạc nhiên? Chẳng phải trước giờPhương Tân sai đâu cậu như Thiên Lôi đánh đó sao? Phương Tân nói muốngả, tất nhiên cậu sẽ cưới. Phương Tân nói muốn cưới, chắc cậu cũng sẽ mặc áocưới gả cho cô ấy thật. Chuyện rõ rành rành như vậy, sao tôi cần phải lãng phítế bào để ngạc nhiên làm gì.”Tên này dám nói mình mặc áo cưới gả người. Linser cắn răng: “Được, coinhư chuyện này là đương nhiên đi. Vậy tốt xấu gì cậu cũng phải chúc phúccho tôi chứ, trăm năm hạnh phúc chẳng hạn.” 
Bùi Bạch Mặc nhíu mày: “Nếu cậu thích những câu như vậy, tôi sẽ bảoPhương Tân mỗi ngày nói với cậu một lần.”Anh cũng không tỏ ra vui sướng, lại càng không chút thương cảm nào.Linser cảm thấy vô cùng thất bại: “Cậu không hề lưu luyến tôi sao?”Anh vẫn không từ bỏ, tiếp tục dẫn dắt suy nghĩ của Bùi Bạch Mặc.”Tôi và cậu sống trong thế giới hai người nhiều năm như vậy, giờ tôi kếthôn chẳng lẽ cậu không thấy buồn, mất mát gì sao? Về sau phòng tôi, giườngtôi cậu không thể tự tiện ngủ nữa.”Bùi Bạch Mặc nhíu mày: “Dường như mấy năm nay, chỉ có cậu mặt dàymày dạn đòi ngủ ở địa bàn của tôi. Đổi giường tôi cũng làm rồi, sao cậu vẫncứ thích làm khó người mắc chứng sạch sẽ chứ.” 
Linser: “….”Anh bình ổn lại cảm xúc, quyết định chuyển chủ đề: “Làm phù rể cho tôiđi.”Bùi Bạch Mặc lập tức từ chối: “Không làm.”Linser vò đầu: “Vì sao? Tôi gần như là người bạn duy nhất của cậu, đây cóthể là lần duy nhất trong đời cậu có thể làm phù rể đấy!”Bùi Bạch Mặc cười: “Người đã kết hôn không thể làm phù rể.”Linser lập tức phản bác: “Ai là người đã kết hôn? Đùa nhau à?”Bùi Bạch Mặc lại cực kì nghiêm túc: “Không phải đùa. Đến ngày cậu cưới,theo kế hoạch của tôi, tôi cũng là người đã có gia đình rồi.”Linser cực kì kích động: “Cậu cầu hôn Katze rồi? Lúc nào? Sao tôi khôngbiết. Hai người tiến triển quá nhanh rồi đấy.”Bùi Bạch Mặc bình tĩnh trả lời: “Không, tôi không cầu hôn.””Còn chưa cầu hôn mà đã muốn kết hôn? Từ giờ đến hôn lễ của tôi chỉ cònmột tuần thôi đấy.” 
Đột nhiên trong đầu Linser lóe lên một ý nghĩ: “Đừng nói là cậu thấy thiệpcưới của tôi nên liền nghĩ đến chuyện kết hôn đấy nhé.”Bùi Bạch Mặc cực kì chính trực gật đầu: “Đúng, cậu biết đấy. Tôi là loạingười một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không lãng phí thời gian, phảiđạt được thành quả nhanh nhất có thể.”Anh mở thiệp cưới của Linser ra: “Rất đẹp, có vẻ kết hôn cũng không phảichuyện xấu gì. Sắc Sắc là người duy nhất tôi cần. Đối với cô ấy, tôi cũng vậy.Nên vì sao tôi phải học theo cậu, lãng phí tận 7 năm mới tu thành chính quả?”Anh đứng dậy cầm áo khoác trên ghế, dáng vẻ như chuẩn bị đi ra ngoài,Linser vội hỏi: “Cậu đi đâu đấy?””Thông báo với Sắc Sắc, đi kết hôn.” 
Thông báo…. Mà còn chưa cả cầu hôn. 
Linser sầm mặt lại: “Đứng lại, nếu cậu dám bước ra khỏi căn phòng này,chúng ta liền tuyệt giao.”Anh hung tợn: “Tôi nói thật, TUYỆT GIAO, cả đời này không qua lại vớinhau nữa.”
 Nếu người ta biết bạn anh lại đi làm loại chuyện này… 
Thật sự rất mấtmặt… 
“Quá mất mặt!!! Bùi Bạch Mặc !!!! IQ của cậu để lại hết ở Đức rồi à? Cậuđang làm trò hề gì thế?!?”  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.