Độc Sủng

Chương 20: Nhà thơ ăn thịt người (5)


Đọc truyện Độc Sủng – Chương 20: Nhà thơ ăn thịt người (5)

Dạ Sắc tưởng mình nghe nhầm, không thể tin được rằng Bùi Bạch Mặc vốn không nhiễm khói lửa trần gian của cô lại có thể nói ra những lời như vậy, rồi còn liếc mắt đưa tình nữa.

Cô nhớ đến lời đánh giá của các đồng nghiệp sau khi Bùi Bạch Mặc tuyên bố cô là ‘người phụ nữ của anh’ ở hiện trường phát hiện thi thể nạn nhân thứ hai.

Lâm Khẩn nói: “Sư phụ, lần này chị ôm mỹ nhân về, đã làm mấy chú ở sở cảnh sát sợ đến ngây người. Chị mau nói cho em biết đi, rốt cuộc chị kháng chiến trường kì mấy năm đánh thắng núi băng, hay Đại thần đất đen đột nhiên hứng lên bỏ não ra đùa chúng em, hay tên đồ đệ Trung Quốc ngày đêm vẫn luôn lo nghĩ cho chuyện cưới hỏi của chị lâu nay vẫn không tồn tại?”

Tổ trưởng Hứa Nam Khang vẫn luôn chín chắn cũng hỏi: “Sắc Sắc, chiêu hoạt động bí mật này của em cũng tuyệt đấy, em và Bùi tiến sĩ vừa thấy đã yêu à?”

Ngay cả đồng nghiệp Kiều thúc, người vẫn luôn im lặng, cả năm đi làm mới phát biểu được mấy câu cũng lên tiếng: “Tôi còn tưởng Bùi tiến sĩ thật sự vô tình như lời đồn. Làm tốt lắm Sắc Sắc!”

Sắc Sắc vẫn biết, mọi người đều cảm thấy Bùi Bạch Mặc là người trên cao.

Nhưng chẳng lẽ vì cảm nhận ấy của mọi người, nên anh phải sống cô độc đến già?

Hôn một cái đổi một chữ…..

Đây là câu nói mà một kẻ có khả năng phải sống cô đơn đến già sẽ nói sao?

Việc học yêu đương của anh, đúng là tiến triển cực nhanh, luyện binh hỏa tốc.

***************************


Tình huống cơ bản của ba người bị hại đã được kiểm tra qua.

Dạ Sắc quyết tâm xem nhẹ câu nói kia của Bùi Bạch Mặc, liền chuyển chủ đề về tên hung thủ.

“Trước mắt, cả ba người bị hại gần đây trong cuộc sống sinh hoạt hoặc công việc, tình cảm đều gặp bất lợi, hoặc thất bại. Em cảm thấy chuyện này không phải là chuyện trùng hợp. Đây là một trong những điều kiện mà hung thủ dùng để sàng lọc người bị hại. Thậm chí hắn còn đang cảm thấy mình đang cứu vớt những người bị hại này khỏi đau khổ, tự cho mình là đấng cứu thế.

Mưu sát, xâm phạm thi thể, vứt xác, mảnh kim loại có khắc thơ, những thứ này cho thấy hung thủ là kẻ phạm tội có tổ chức, kế hoạch cụ thể, không giết người bột phát. Hắn cũng có hiểu biết nhất định đối với người bị hại, trước khi quyết tâm giết người, họ thậm chí còn nói chuyện thân mật với nhau.”

Dạ Sắc trình bày ý kiến của mình, Bùi Bạch Mặc đứng bên cạnh, trên khuôn mặt đẹp trai của anh ghi rõ hai chữ ‘không vui’.

“Mặc kệ anh?” Giọng nói anh lạnh lùng, xa cách, Dạ Sắc vẫn không sợ.

Vì anh tức giận thật sự nên mới lười nói nhiều.

“Bùi Bạch Mặc”, giọng Dạ Sắc dịu dàng hơn. “Chúng ta còn nhiều thời gian bên nhau mà.”

Anh mím môi, không nói, sau đó lại cười nhạt: “Vâng, còn nhiều. Dạ tiểu thư, em có thể tiếp tục yêu quý vụ án của mình, anh sẽ không ăn dấm. Trí thông minh của anh, còn không thấp đến mức phải giành người yêu với một bản án.”

Nhìn dáng vẻ không vui của anh, Dạ Sắc không hiểu sao anh phải ăn nói ngang bướng như vậy.

“Anh không nghĩ một đằng nói một nẻo. Em thấy vừa rồi anh không vui?” Dường như Bùi Bạch Mặc có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Dạ Sắc chưa nói chữ nào, vậy mà anh lại biết được cô đang nghĩ gì.


“Anh không hề không vui, chỉ không thể hiện mình đang vui thôi. Hôm nay cơ mặt mỏi, lười nhấc lên hạ xuống.” Lời bào chữa của anh, dù có tư duy hơi kì lạ, nhưng Dạ Sắc vẫn nghi ngờ.

Anh ghen tuông ngây thơ như vậy, rồi giấu đầu lòi đuôi biện minh, đúng là lạ.

Nói mấy câu, chủ đề đã rời xa khỏi vụ án.

Dạ Sắc cứng nhắc quay trở lại chủ đề ban đầu: “Anh thấy thế nào, em không nghĩ tiếp được nữa, anh giúp em đi.”

Có vẻ như anh rất đắc ý khi nghe được câu nói này, trong giây lát, ánh mắt anh bỗng sáng rực lên: “Trí thông minh của anh, có thể cho em hết, nhất là những lúc em trở nên ngu xuẩn, ngớ ngẩn.”

Dạ Sắc vừa bị cảm động bởi nửa câu đầu của anh, nhưng ngay sau đó sự cảm động ấy liền bị nửa câu sau đá bay đi mất.

“IQ của anh, đều là của em.” Anh vẫn còn nhắc lại lần nữa.

Dạ Sắc nén ý cười, “IQ cao tiên sinh.” Cô kéo tay anh, níu lại. “Việc cấp bách trước mắt anh là chỉ điểm cho em.”

Tay phải anh nắm lấy tay cô, hai bàn tay kề nhau, hơi ấm lan tỏa.

“Em nói đúng, hung thủ là kẻ phạm tội có tổ chức.


Trước đó hắn đã có tiếp xúc qua với người bị hại, từng nói chuyện với họ, biết được tình hình gần đây của họ đều không ổn. Em có thể nghĩ ra được nghề nghiệp nào có thể nói chuyện đồng thời với cả nhân viên làm công tác xã hội, nhân viên ngành chứng khoán và giáo viên mầm non mà lại không khiến người ta chú ý?”

Có thời gian để nói chuyện, hoàn cảnh riêng tư, lại khiến cho người bị hại buông lỏng cảnh giác, đồng ý tâm sự.

Dạ Sắc suy nghĩ mấy giây, đáp: “Nhân viên chuyển phát nhanh, tài xế taxi?”

“Chân dung rất đơn giản,” Bùi Bạch Mặc hời hợt, “Giới tính nam, tầm tuổi trung niên, diện mạo xấu xí hoặc bị hủy dung. Từng có tiền sử bệnh tâm thần, hoặc trong nhà có người bị bệnh tâm thần. Mỗi khi lo lắng thì sẽ xuất hiện chứng kén ăn. Yêu thích văn học. Tính cách quái gở, không thích xã giao. Quan hệ với gia đình rất tẻ nhạt, có thể độc thân hoặc đã ly dị. Còn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, chuyện gì cũng có kế hoạch cụ thể, không có bất kì tì vết nào. Về phần việc làm thì gần đây đang gặp nguy cơ bị đuổi việc.”

Sau khi nói xong, anh còn có tâm trạng hỏi Dạ Sắc: “Tại sao diện mạo lại xấu xí hoặc bị hủy dung?”

Dạ Sắc trả lời ngay lập tức: “Nạn nhân đều bị hủy dung.”

“Còn quan hệ gia đình tẻ nhạt, đã ly hôn và có nguy cơ bị đuổi việc?”

“Điều này bắt nguồn từ đặc điểm nổi bật của ba nạn nhân. Thất bại trong tình yêu và hôn nhân, thất bại trong công việc, và tình cảm gia đình lạnh nhạt.”

Bùi Bạch Mặc gật đầu: “Ừm, không tệ. Em tiếp thu IQ của anh rất tốt.”

*********************

Dù đã có chân dung tội phạm, nhưng trong biển người mênh mông, để tìm ra được nghi phạm phù hợp cũng không phải là chuyện đơn giản.

Tổ chuyên án nóng lòng muốn bắt được hung thủ, người của đội cảnh sát đã dàn sẵn trận để đi bắt hung thủ.

Hứa Nam Khang ra hiệu cho Dạ Sắc, hất cằm về phía chỗ ngồi của Bùi Bạch Mặc.


Dạ Sắc còn chưa kịp nghe lời nhắc nhở, hỏi thăm của đồng nghiệp, Bùi Bạch Mặc đã tự giác mở miệng: “Theo bản báo cáo, thời gian người bị hại đầu tiên tử vong là 12 ngày trước, người thứ hai là 7 ngày trước và người thứ ba là 2 ngày trước.

Hung thủ của chúng ta mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, nên hắn sẽ không phá vỡ khoảng thời gian gây án hoàn hảo này đâu.

Người bị hại thứ tư vẫn trong giai đoạn quan sát của hắn.”

Anh dừng lại một chút, dùng ánh mắt cương quyết nhìn quanh một vòng.

“Mấy người còn 3 ngày, tìm ra hắn ta, và bảo vệ tính mạng của nạn nhân thứ tư  .”

Lông mày anh hơi giãn ra: “Biển người mênh mông, tìm ra hắn là điều rất khó, chi bằng để hắn ta tự tìm đến.”

“Là sao?” Lâm Khẩn không hiểu.

“Hắn ta đang cần người bất hạnh thứ tư xuất hiện, chúng ta tạo ra một người có điều kiện phù hợp cho hắn ta. Quá khứ càng bi thảm, khả năng hắn ta ‘cứu’ người này sẽ càng cao. Dù đang quan sát người bị hại thứ tư, trước khi tiến hành quá trình mưu sát, hắn ta cũng sẽ tình nguyện từ bỏ mục tiêu ban đầu để lựa chọn người bi thảm hơn.”

Lâm Khẩn xung phong nhận việc:”Để em, em sẽ làm mồi nhử.”

Một cảnh sát trẻ khác trong đội cũng đứng lên, xin ra trận.

Lúc này một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: “Khi đã thả mồi nhử ra, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại. Đánh rắn động cỏ, sau này chúng ta muốn bắt hắn sẽ càng khó khăn hơn. Tôi là nữ cảnh sát duy nhất ở đây, là người dễ khiến hắn ta buông lỏng cảnh giác nhất.”

Dạ Sắc đem tất cả các lý do có thể thuyết phục mọi người nói ra, cuối cùng, dưới cái nhìn chằm chằm của Bùi Bạch Mặc, cô nói chậm rãi: “Tôi đi, đây là lựa chọn tốt nhất.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.