Đọc truyện Độc Sủng – Chương 18: Nhà thơ ăn thịt người (3)
Logic của Bùi Bạch Mặc trước giờ vẫn luôn là độc nhất vô nhị.
Anh bảo cô chịu trách nhiệm một cách trôi chảy, quang minh chính đại thế này…. Giống như kiểu cướp con gái nhà người ta về vậy.
Chuyện này, hợp lý sao?
Bạn gái?
Quan hệ giữa cô và anh, từ sư điệt – sư thúc biến thành quan hệ nam nữ với vận tốc ánh sáng, cũng chỉ vì nụ hôn đùa giỡn nhất thời của cô?
Trên đường về nhà, Dạ Sắc đành tự mình lái xe.
Khoảng thời gian này cực kì bất thường, Dạ Sắc không muốn để không khí trong xe lúng túng, liền chủ động hỏi về việc Bùi Bạch Mặc nói thi thể người thứ ba sẽ thiếu mất một cánh tay.
Bùi Bạch Mặc nghe vậy, ánh mắt liền chuyển lên người cô, mỉm cười dịu dàng, trong bóng đêm nhìn có vẻ cực kì quyến rũ.
Dạ Sắc cảm thấy trái tim mình dần mất khống chế, đập nhanh dần lên… Tên khốn này đúng là người mà thượng đế phái xuống trả thù mình đấy mà.
“Sắc Sắc.” Bùi Bạch Mặc cười quyến rũ một cái xong, gọi tên cô.
Dạ Sắc cắn môi, đường trở về từ phía ngoại thành quanh co, đèn đường hai bên cũng không nhiều, cô phải hết sức tập trung.
“Bùi Bạch Mặc.” cô thay đổi lại thói quen gọi anh là sư thúc, nói xong tí thì cắn lưỡi. “Anh đừng quay sang nhìn em, nhắm mắt lại, đừng nói gì hết.”
Bùi Bạch Mặc nghe cách xưng hô mới của cô, môi hơi nhếch lên, đột nhiên ngoan ngoãn hẳn ra. “Được.”
Anh làm đúng như lời cô nói, quay mặt về phía trước, nhắm mắt lại, im lặng không lên tiếng.
Dạ Sắc đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với những việc làm khác thường của anh, nhìn một bên mặt nghiêm túc của anh, thầm thở dài một hơi.
Cuối cùng thì cô nên cảm thấy thế nào đây, hưng phấn hay chán nản?
Rất nhanh, xe liền quẹo vào nội thành, hòa vào dòng xe tấp nập dưới ánh đèn, Dạ Sắc vừa thở nhẹ ra, lại nghe được giọng nói trong trẻo của Bùi Bạch Mặc.
“Một người phụ nữ bảo người đàn ông nhắm mắt lại, im miệng, trật tự chờ đợi, chẳng phải sau đó người phụ nữ này nên hôn người đàn ông đó sao?”
Giọng anh tỏ vẻ bất mãn, tâm trạng vừa buông lỏng của Dạ Sắc lại căng thẳng trở lại.
Tên ngốc Bùi Bạch Mặc này, đã học mấy chuyện tình cảm của người bình thường này ở đâu ra?!?!
Đến sở cảnh sát, Dạ Sắc vừa đỗ xe tử tế xong, chuyện đầu tiên cô làm đó chính là gọi điện cho ‘bảo mẫu’ Linser.
Giọng Linser đúng kiểu cười trên nỗi đau của người khác: “Katze, cô muốn cho tôi biết là không chịu nổi cậu ta nữa rồi sao?”
“Linser, anh dạy anh ấy à?” Dạ Sắc đi thẳng vào vấn đề chính.
Linser không rõ: “Oan uổng, giờ tôi đang cách cậu ta cả nửa vòng trái đất. Để tôi đoán xem thằng nhóc kia đã làm gì nào. Mặt không đỏ tim không đập dùng sắc dụ cô? Hay lặng lẽ xông vào phòng ngủ cô như một tên biến thái? Chẳng lẽ, cậu ta dùng hung khí….. Giở thủ đoạn lưu manh?”
Linser còn mập mờ: “Tôi biết mà, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Huyệt thái dương của Dạ Sắc hơi giật giật: “Tôi đang hỏi rất nghiêm túc.”
Linser cười ha ha một tiếng: “Katze, nếu cô có bất kì vấn đề gì, thì có thể trực tiếp hỏi J. Nhất định cậu ấy sẽ trả lời cô.
Cô không tin ánh mắt của mình, thì cũng phải tin ánh mắt của tôi chứ. Người thân quen nhất của cả hai chúng ta, chỉ có vị kia. Trước giờ cô làm bạn với cậu ta, tôi thấy rất vui. Katze, tự tin lên. Tôi biết chuyện cô đang lo, tôi chắc chắn, trước khi suy nghĩ kĩ càng, cậu ta sẽ không làm bừa. Có lẽ cậu ta đúng là một tên khờ trong chuyện tình cảm, nhưng cậu ta sẽ không khờ cả đời.”
Trên đời này, trong số những người quen của Dạ Sắc, trừ cô ra, cũng chỉ còn hai người khác hiểu Bùi Bạch Mặc, đó là giáo viên cũ của cô bên Đức và Linser.
Có một số việc, cô nói với người thứ ba, chưa chắc đã có thể được giải quyết.
Trước giờ cô vẫn là người tiếc phúc, trân trọng những thứ mình đang có, cũng vì thế mà sợ mất đi.
Cô vẫn rất dũng cảm.
Nhưng dùng tình yêu làm tiền đặt cược, nếu thất bại, cô thật sự không dám nhận hậu quả.
Khi anh chưa đáp lại, cô cực kì chờ mong; mà khi anh đột nhiên tấn công đến, cô lại do dự.
Có bao nhiêu người trên đời này, vì do dự mà tự đi vào chỗ chết?
Dạ Sắc cúp máy.
Linser nói đúng, nếu cô có điều gì thắc mắc, cứ trực tiếp đi hỏi Bùi Bạch Mặc là được.
Anh đứng ở hành lang cách đó không xa, chờ Dạ Sắc bước đến.
Vốn đang bình tĩnh, khi bước đến, hai gò má cô lại nóng lên.
“Em và Linser nói chuyện hợp nhau từ khi nào thế?” Anh thuận miệng làu bàu một câu, tiện tay nắm lấy bàn tay cô trong lòng bàn tay ấm áp của anh.
Rất tự nhiên, dường như đã làm chuyện này cả trăm nghìn lần rồi.
Dạ Sắc lắc lắc đầu, mặc dù không thực sự muốn hỏi mấy vấn đề mà các cặp đôi yêu nhau thường nói, nhưng cô thực sự rất tò mò.
“Từ nay về sau em sẽ không gọi anh là sư thúc nữa.” Dạ Sắc chủ động nhắc đến vấn đề xưng hô, “Chúng ta thần tốc thăng chức lên bạn trai, bạn gái rồi, nên em sẽ gọi thẳng tên anh.”
Bùi Bạch Mặc mỉm cười, sờ sờ đầu cô: “Tốt lắm.”
” Bùi Bạch Mặc, em không hiểu. Anh có chắc là thích em không, trước kia anh cũng chưa hẹn hò với cô gái nào mà.”
Anh cúi đầu xuống, mổ mặt cô một cái: “Anh chắc chắn là chưa từng hôn qua cô gái nào khác ngoài em.”
“Hình như sai góc rồi.” Thậm chí ngay sau đó, anh có thể nói tiếp một câu bình luận về nụ hôn vừa rồi.
Khuôn mặt vừa trở về trạng thái bình thường của Dạ Sắc lại từ từ nóng lên.
Sao anh có thể đổi vai nhanh đến vậy, lại còn thích ứng rất tốt.
“Em muốn biết vì sao?”
Dạ Sắc giật mình, nói chuyện với người thông mình rất đơn giản.
“Chúng ta xứng đôi.”
Câu hỏi của anh gợi lên sự tò mò, mà câu trả lời sau đó lại khiến cô cạn lời.
Dứt lời, anh đứng nhìn cô từ trên xuống, dừng mấy giây mới nói tiếp. “Xứng đôi về phương diện tinh thần đã được chứng mình, còn về phần thân thể…. Nhìn có vẻ càng xứng đôi hơn.
Anh chưa từng thử qua thế giới hai người, em hãy dạy anh.
Anh chưa từng sủng ai bao giờ, em cũng phải dạy anh.
Anh trước sau như một, khéo léo, hiểu lòng người, việc này anh có thể đào tạo em.
Anh thích tự thể nghiệm, nên em cũng phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Anh chưa yêu đương bao giờ, nên có lẽ sẽ không giống những người khác, hi vọng em có thể thông cảm cho việc này.
Năm nay anh 26 tuổi, trừ việc IQ hơi cao thì không còn khuyết điểm nào khác, trừ việc thi thoảng thích đả kích người khác thì không có tật xấu nào, khuynh hướng giới tính bình thường, tài chính ổn định, thể lực cũng rất tốt.
Người đàn ông như vậy, em còn cần đến tận một giây để cân nhắc nữa à?”