Độc Sủng Yêu Tinh

Chương 47: Cấp bậc


Đọc truyện Độc Sủng Yêu Tinh – Chương 47: Cấp bậc

“Ngươi tốt nhất an phận một chút, nếu không phải vì nhìn nét mặt của sủng nhi, trẫm đã sớm đem ngươi bầm thây vạn đoạn. Đối với trẫm mà nói, giết chết một con rắn, so với giết một người còn đơn giản hơn.” Lôi Duẫn Hạo cũng không quản nó nghe có hiểu hay không lời hắn nói, chính là cực độ không thích trên mặt sủng nhi lộ ra biểu tình tức giận.

“Không, không nên!” Sủng nhi vội vã lắc đầu, y không hy vọng bất luận sinh vật gì bị thương. ‘Bầm thây vạn đoạn’ hình như là một từ làm cho thân thể rất đau.

“Ân, chỉ cần nó ngoan ngoãn, không thương tổn ngươi. Ta cũng sẽ không bắt nó.” Tà tà liếc mắt nhìn xà kia một cái, Lôi Duẫn Hạo ôm sủng nhi chậm rãi tiêu sái đi ra ngoài. Chuyện hôm nay phát sinh, sủng nhi vẫn an toàn ở cùng hắn là được rồi.

Thu được ánh mắt cảnh cáo của Lôi Duẫn Hạo, hừ! Nó mới không ngu ngốc như vậy. Nó còn muốn dựa vào linh khí trên người sủng nhi khôi phục sức lực, sau đó dựa vào thân xử nam của sủng nhi tu luyện thành hình người đây. Đến lúc đó nhất định đem cái tên đầu óc ngu ngốc đần độn này lừa đi, làm cho tên Hoàng đế kia tức chết, dám uy hiếp nó, sẽ phải trả đại giới.

Bất quá, ý tưởng của nó hiện tại chỉ có nó tự mình biết. Nhưng bộ dáng nó quỳ rạp trên mặt đất này thật khó coi, thật sự rất khó làm cho người ta tưởng tượng đến nó còn có thể có cái hùng tâm đại chí gì.

“Hoàng huynh, nơi này thật náo nhiệt a, Ngự lâm quân như thế nào tất cả lại ở đây a.” Lôi Duẫn Linh cười hì hì tiêu sái đến, nhìn thấy sủng nhi được Hoàng huynh ôm, liền biết y không có việc gì. Nàng chính là sau khi nghe được tin tức vội vã chạy tới.

“Viên Lâm, con rắn kia giao cho ngươi. Trước mang một chút thức ăn cho nó. Đem theo nó đi dạo trong cung, nếu tìm không thấy chủ nhân của nó, liền để cho nó đói chết.” Nhìn thấy con xà kia cùng đi ra, Lôi Duẫn Hạo nhìn về phía nam tử một thân trang phục nói.

“Dạ!” Mặc dù không hiểu xà có thể hay không tìm được chủ nhân của mình, nhưng Hoàng Thượng đã nói như vậy, nhất định là có lý do của ngài, thân là thuộc hạ của Hoàng Thượng liền làm theo.


“Cái gì Xà Nó còn ở đây Còn chưa có chết Hoàng huynh ngươi như thế nào lại thay đổi Xà làm sao tìm chủ nhân của mình a!” Có phải hay không bị sủng nhi thuần khiết làm ảnh hưởng, thảm a thảm. Hoàng huynh cũng thay đổi, hồng xà này, thật đúng là rất không bình thường.

Nhìn thấy bộ dáng Diễm Băng không trước không sau đứng ở cách Hoàng huynh hai thước, giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho nàng biết. Xà này cùng sủng nhi giống nhau, nhất định không đơn giản.

“Nó sẽ ở lại đây, Diễm Băng cũng không phải một con rắn bình thường, mà là một xà yêu ngàn năm nha. Ách, đúng rồi! Ngươi không phải đói bụng sao, ta đi lấy chút điểm tâm cho ngươi ăn!” Sủng nhi nhìn thấy vừa lúc trong phòng có vài món điểm tâm mà cung nữ bưng tới.

“Xà yêu ngàn năm! Thiên a, kia nó, nghe hiểu chúng ta nói gì sao” Lôi Duẫn Linh hai mắt tỏa sáng nhìn xà vung cơ thể lên, sinh ra hứng thú thật lớn.

“Đúng vậy!” Sủng nhi rời khỏi ôm ấp của Duẫn Hạo, đem chén đĩa trên bàn bưng tới, ở trong ánh mắt khẩn trương của Lôi Duẫn Linh, đặt ở bên người Diễm Băng.

“Thật vậy chăng Nó nghe hiểu được, ha hả, vậy thật tốt quá, về sau coi như là sủng vật của ta đi.” Một xà yêu ngàn năm có thể nghe hiểu được tiếng người, mang theo trên người nhất định rất thú vị đi. Hai mắt càng thêm tỏa sáng nhìn chằm chằm Diễm Băng, làm cho nó toàn thân một trận tê dại.

Ngàn năm tu hành nói cho nó niết, nữ nhân này, ngoại trừ hoàng đế nhân loại ra, là sinh vật nguy hiểm nhất! Cảm giác trời sinh làm cho nó nghĩ muốn cách nàng xa một chút. Người này, nhất định là khắc tinh của nó.

“Sủng vật Không được, nó có độc, lỡ chọc nó tức giận, cũng bị cắn a. Hơn nữa độc tính của nó mạnh nhất trong các loại xà.” Vẫn là rất nguy hiểm, xà chính là loài khó kết giao nhất, ban đầu y ở trong thâm sơn còn chịu qua công kích của những con rắn kia, mất thời gian rất lâu, mới cùng chúng nó làm bằng hữu.


“Có độc sao Ha ha ha, bản quận chúa không sợ! Đã quên nói cho ngươi nghe, bản quận chúa trời sinh thần thể, bách độc bất xâm.” Lôi Duẫn Linh đắc ý dào dạt nhìn sủng nhi một cái, thêm một loại ánh mắt yêu thích đến kinh khủng đang phát ra ánh sáng cường đại nhìn Diễm Băng.

Ông trời a, nó đã đủ xui xẻo rồi chưa, trong nhân loại như thế nào lại có nữ nhân như vậy. Trời sinh thần thể Bách độc bất xâm! Xem ra cảm giác của nó thật đúng là không có sai, nữ nhân này nhất định là khắc tinh của nó!

“Có chuyện như vậy Thế nhưng vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn, Diễm Băng là xích xà hoàng tộc, độc của nó cùng độc của những xà khác bất đồng.” Sủng nhi nhìn nhìn Lôi Duẫn Linh, cẩn thận đánh giá một lần.

“Xích xà hoàng tộc” Hai huynh muội trong phòng cũng tò mò nhìn Diễm Băng trên mặt đất, xà cũng có phân chủng tộc sao

“Đúng vậy, các ngươi xem trên đầu nó có một cái ấn tích hỏa diễm kim sắc, đó chính là tiêu trí của xích tộc hoàng thất. Là chủng tộc xà tôn quý nhất. Hơn nữa nếu không phải Diễm Băng gặp phải đại kiếp ngàn năm, nó đã sớm tu luyện thành người.” Sủng nhi có chút đáng tiếc chỉ vào Diễm Băng, này là động vật trong rừng rậm nói cho y, ngoài xà ra, các loài động vật gì cũng đều có cấp bậc phân chia của chúng nó. Cho nên huyết thống ở yêu giới cũng là chuyện rất trọng yếu.

Thuần huyết chủng, sẽ làm tất cả sinh vật từ khi vừa sinh ra liền có địa vị tôn quý. Mà huyết thống quý tộc cùng huyết thống bình thường sinh ra, liền đại biểu cho bọn họ phải kém một bậc, hoặc là vài bậc. Có huyết thống hoàng tộc, trước khi làm chuyện gì, sẽ được ưu tiên lựa chọn vô điều kiện.

“Kia nó thật đúng là đáng thương a, đại kiếp nạn Có nghe nói qua, bất quá không nghĩ tới có một ngày gặp gỡ một xà yêu bị đại kiếp nạn như vậy.” Lôi Duẫn Linh hảo tâm tình cười, lời nói ra chính là là vui sướng khi người gặp họa. Ngay cả điểm này, sủng nhi cũng nghe ra.

Nhìn thân thể Diễm Băng thượng một tầng hồng quang mỏng manh, sủng nhi vội vàng che ở trước mặt Lôi Duẫn Linh, ”Ngươi hiện tại thân thể rất yếu, ngàn vạn lần không thể gắng gượng, bằng không hậu quả chính là rất nghiêm trọng. Về sau vĩnh viễn là một con rắn cũng không chừng.” Diễm Băng nghe xong lời nói của y, miễn cưỡng chống đỡ thân thể một lần nữa quỳ rạp trên mặt đất. Ánh mắt bất mãn trừng Lôi Duẫn Linh.


“Ách, nghe ngươi nói như vậy, nó về sau còn có thể có biến hóa”

“Đúng vậy, ngươi đừng làm cho nó sinh khí, nếu không sẽ bị nó cắn. Tuy rằng không có pháp lực, nhưng độc tính là sẽ không giảm bớt.” Sủng nhi lấy điểm tâm trong chén đĩa uy cho Diễm Băng, sợ nó nóng giận cắn người.

Diễm Băng hết chỗ nói rồi, nó mới không muốn những điểm tâm này, nó muốn ăn thịt, phải ăn thịt a.

“Được rồi, các ngươi lui xuống đi. Viêm Lâm, hảo hảo trông chừng xà này.” Lôi Duẫn Hạo cũng không xem nó một cái, xoay người đem sủng nhi bế lên, dù sao bên người sủng nhi có một cái không biết là cái yêu gì đó, xuất hiện một cái gì mà xà hoàng tộc, đối với hắn hiện tại mà nói, cũng không phải là loại chuyện lạ gì.

Sủng nhi trong lòng thật nhẹ a, bữa sáng còn chưa có ăn đâu, nhất định phải dưỡng béo một chút mới tốt. Lôi Duẫn Hạo không muốn sủng nhi biến hóa giống như những tinh linh có cánh, béo một chút, mới bay không được. Vội vã phân phó Ngự trù làm một ít rau xanh mới mẻ, để bọn họ nấu chút cháo đi vào Lôi Đình cung.

Cháo, chỉ dùng thịt hoặc là hải sản nấu, chuẩn bị cho tốt sau đó lọc bỏ, chỉ còn lại cháo. Như vậy sủng nhi sẽ không nhìn thấy thứ không nên nhìn, dinh dưỡng cũng sẽ so với thức ăn y thường ăn tốt một chút. Thức ăn như vậy làm hai ngày, sủng nhi ăn ngon, cũng không có phát hiện, còn tưởng rằng là Ngự trù sư tay nghề thật tốt mà thôi.

Lôi Duẫn Hạo ôm sủng nhi ngồi xuống, tiếp nhận bát đũa thử qua ngân châm. Cự tuyệt hạ nhân hầu hạ, ôm sủng nhi vào trong ngực tiếp nhận bát cẩn thận thổi nguội uy cho y.

Một màn này, cung nhân ngày hôm qua nhìn thấy mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm. Kỳ tích a, nhất định là kỳ tích! Hoàng Thượng khi nào đối với người khác như vậy. Đây là chuyện chưa từng có, cho dù là bọn họ nằm mơ, cũng sẽ không mơ thấy Hoàng Thượng lại có hành động ôn nhu như vậy a. Cho nên hôm nay lần thứ hai chứng kiến, mọi người mới không có kinh ngạc như hôm qua, nhưng là trong lòng chấn động rất lớn.

Phải biết rằng, có thể để Hoàng Thượng cùng dùng bữa, nhưng chỉ có thiên hạ ân sủng. Đó là chuyện phi tử khoe ra nhiều nhất. Hãy nhìn cách Hoàng Thượng bưng bát cháo, cầm thìa vẻ mặt kiên nhẫn cùng ôn nhu, bọn hạ nhân đều là nhịn không được xoa xoa con mắt, đang nhìn xem này hết thảy có phải hay không là ảo giác.


“Ta có thể tự ăn!” Sủng nhi mặt đỏ thẹn thùng, không biết vì cái gì, dù sao như vậy khiến y rất không tự nhiên. Hơn nữa mỗi lần sau khi được uy ăn cái gì, đều có một chút mặt đỏ tim đập.

Hãn! Thật sự là ở trong phúc mà không biết phúc a. Nhóm nô tài trong lòng đều than ôi, nếu là những nhóm tần phi kia, còn không mừng chết các nàng. Cao hứng đến vài năm đấy chứ.

“Không được, ta uy ngươi, a. ” Thổi thổi cháo nóng hầm hập, nhìn chằm chằm rặng mây đỏ bay lên trên mặt sủng nhi, thật sự là rất mê người, hắn giống như muốn ăn tươi y.

“Không cần, ta tự mình ăn nha.” Nhiều người nhìn như vậy, y mới không cần. Rất xấu hổ. Người trong phòng nghe được thanh âm cự tuyệt lần thứ hai của sủng nhi, mỗi người liền tuôn ra mồ hôi lạnh a.

‘Ba’ một tiếng, Lôi Duẫn Hạo cầm chén đặt ở trên bàn. Theo âm vang, trong phòng phản xạ đồng loạt quỳ! Mặc kệ có phải là lỗi của bọn họ hay không. Quỳ! Là thói quen của bọn hắn. Hoàng Thượng khẳng định tức giận rồi, nam tử này cũng thật là. Không biết tốt xấu, hiện tại vừa khéo, làm Hoàng Thượng sinh khí. Không chừng còn bị giết a. Dù sao Hoàng đế bị người cự tuyệt là chuyện rất bẽ mặt.

“Sủng nhi không ngoan.” Nhìn thấy sủng nhi đỏ mặt thèn thùng, Lôi Duẫn Hạo cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Ta không có, ta chỉ là muốn tự mình ăn!” Như vậy có sai sao Sủng nhi kéo kéo y phục trước ngực hắn. Nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, y có chút khẩn trương, y không nghĩ hắn sẽ không vui.

“Sủng nhi, ư a, ngươi chạm chỗ nào a! Nếu chạm đến ta hiện tại liền đem ngươi ăn tươi!” Tiểu gia hỏa này, ngồi ở trên người hắn lộn xộn không nói, còn dùng tay họa họa đến nhũ tiêm của hắn. Thật là mê người! Khẩn trương cầm lấy tay lộn xộn của y, gắt gao ôm vào trước ngực.

Nhóm nô tài vốn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ sinh khí làm ra hành động gì đó, sửng sốt một chút. Nhìn hai người kề sát cùng một chỗ, không có gì a. Hoàng Thượng thật sự không có sinh khí, ngược lại vui vẻ. Nam tử này thật không đơn giản a, xem ra người cuối cùng đắc thủ, ngược lại là vị tuyệt mỹ nam tử này có phần thắng cao nhất. Nhưng thái độ của Hoàng Thượng vẫn là quan trọng nhất. Bọn họ cũng muốn hảo hảo nịnh bợ một chút vị tiểu chủ tử này, làm tốt còn có thể thăng một cái chức nào đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.