Độc Sủng Tử Thần Nữ Vương

Chương 3 : Tỉnh Lại Dọa Người .


Bạn đang đọc Độc Sủng Tử Thần Nữ Vương: Chương 3 : Tỉnh Lại Dọa Người .


Hoàng cung – Dạc Đàn Uyển, cung nữ thiếp thân của tam công chúa tên Lục La Hảo mở cửa đi vào, cô đặt nhẹ thau nước lên bàn rồi nhẹ nhàng đi đến vén tấm màn làm từ những hạt châu lên buộc lại, mắt nhìn về phía chiếc giường, tam công chúa vẫn chưa tỉnh, cô thở dài cúi nhẹ đầu đi đến bàn dùng khăn trắng nhúng nước ấm vắt thật khô sau đó đi đến giường ngồi xuống.
Tay trái vén nhẹ tay áo phải, chiếc khăn chưa chạm tới mặt tam công chúa thì đôi mắt đang nhắm kia mở to, tròng trắng tròng đen đỏ rực một màu của máu khiến cho La Hảo giật mình sợ hãi ngã ngữa ra sau té xuống đất miệng run rẩy thốt lên:
– A a a … quỷ …
Người đang nằm trên giường chớp mắt một cái đã phi nhanh tới đưa tay bóp cổ La Hảo, đôi mắt đỏ hau nhìn cô trừng trừng rồi mở miệng nói:
– La Hảo, nể tình ngươi theo ta 9 năm ta tha cho lần này … nói … ngươi vừa nhìn thấy cái gì.
La Hảo cố nuốt xuống một ngụm nước miếng, toàn thân run rẩy sợ hãi ấp úng:
– Nô … nô … tỳ … cái gì … cũng … không thấy.
Tam công chúa thu nhanh tay đứng lên hừ lạnh nói:
– Tốt, ngươi chí ít nên nhớ rằng ” thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết ” … hiểu chưa.
La Hảo đưa tay vuốt nhẹ cổ, người này thật đáng sợ, so với tam công chúa trước đây thì khác nhau hoàn toàn, cô sợ hãi ấp úng:
– Nô tỳ hiểu, tam … tam công chúa … người nói được rồi sao.

Đôi mắt lạnh lẽo đỏ hau chuyển màu, tròng trắng tròng đen hiện ra, tam công chúa lạnh lùng vuốt nhẹ tóc ra sau chậm rãi mở miệng:
– Có một số chuyện ngươi biết ít một chút sẽ tốt hơn, tới giúp ta thay y phục.
La Hảo rùng mình lạnh cả sống lưng, lời nói kia có uy lực lớn như vậy khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, cô run run đi đến giúp tam công chúa thay y phục.
Nhìn mình trong gương cô nghiêng đầu thầm khen, không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân, ta rất hài lòng với thân xác này, La Hảo cúi đầu nhỏ nhẹ nói:
– Đã xong thưa tam công chúa.
Chớp nhẹ đôi mắt cô lạnh lùng nói:
– Tốt, ta đi ra ngoài … ngươi theo hầu ta.
– Vâng.
Nàng ung dung tự tại hiên ngang bước đi, thái giám và cung nữ thấy nàng liền quỳ xuống thi lễ:
– Tham kiến tam công chúa.
Nàng lạnh lùng hứ một cái rồi bỏ đi, mọi người đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu xầm xì to nhỏ:
– Nghe thái y bảo tam công chúa cắn lưỡi tự vẫn không thể nói chuyện được a.

– Đường đường là tam công chúa mà lại bỏ trốn cùng tử tù, thật không ra làm sao.
– Có khi nào tam công chúa thất thân rồi không.
– Nghe nói tam công chúa sắp được gả cho Đế Vương của thần triều, nếu mà thất thân thì …
– Nếu vậy thì tứ công chúa phải thay rồi.
Ta ghét nhất là có kẻ nói xấu sau lưng ta, nàng búng tay ngón giữa và ngón cái kêu tách rồi nói nhỏ:
– Tử.
Cái bóng của nàng biến mất, xung quanh những người đang xầm xì kia khí đen bốc lên, thần chết đứng trên đầu của bọn họ ẩn mình sau lớp áo choàng, lưỡi hái luôn trong tư thế sẵn sàng cho việc gieo rắc chết chóc và sự sợ hãi.
La Hảo từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu đi theo sau Thủy Nguyệt, cô chợt kinh hoàng trợn trừng hai mắt khi cái bóng của Thủy Nguyệt biến mất, sau đó nghe thấy tiếng thét từ đằng sau:
– Á … á … á …
Quay đầu cô hoảng sợ lùi lại, đưa tay lên ôm miệng, sợ hãi không nói nên lời, mặt mày tái xanh run rẩy, những người kia teo dần trong đau đớn rồi biến thành tro bụi, cô bủn rủn ngồi thụp xuống, Thủy Nguyệt liếc qua ánh mắt lạnh lùng miệng nói:
– Đứng lên đi theo ta, không nghe lời, ta liền cho ngươi giống bọn họ.
La Hảo sợ hãi run rẩy khi thấy thần chết nắm lưỡi hái nhìn về phía mình, cô cố gắng đứng dậy, bước chân vẫn run rẩy như người tập đi, miệng run run nói:
– Nô tỳ … nô tỳ đứng lên rồi.
– Tốt … Tử trở về.
Thần chết biến mất, cái bóng của Thủy Nguyệt trở về.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.