Độc Sủng Tử Thần Nữ Vương

Chương 11 : Đến Biên Giới Sở - Triều .


Bạn đang đọc Độc Sủng Tử Thần Nữ Vương: Chương 11 : Đến Biên Giới Sở – Triều .

Biên giới Sở – Triều , nắng bắt đầu dịu xuống , gió nồm thổi lồng lộng , vài tên lính gác cổng ngồi bệch xuống đất , đặt vũ khí qua một bên , họ đưa tay lên trán lau mồ hôi , có bóng người đi vào , họ giật mình lượm vũ khí đứng lên chỉa vào người kia nói to :
– Ngươi là ai ?
Thủy Nguyệt liếc qua ánh mắt sắc lạnh , mấy tên lính đỏ mặt hạ vũ khí xuống cười ngặt nghẽo :
– Ha ha ha , tưởng ai … hóa ra là một tiểu mỹ nhân …
– Mỹ nhân , cơn gió nào thổi nàng đến đây vậy .
– Đội trưởng , nàng ta thật xinh đẹp .
Tên đội trưởng đưa tay lên sờ sờ cằm , đôi mắt trong suốt nhìn Thủy Nguyệt từ trên xuống , hắn đưa tay chùi mép cười gian xảo :
– Mỹ nhân , nàng tìm người ư , theo ta , ta dẫn nàng đi tìm .
Vừa nói hắn vừa vươn tay tới chỗ Thủy Nguyệt , tay hắn bị Thủy Nguyệt nắm lại , hắn còn đang ngây ngốc , mê mẩn thì một nỗi đau thống khổ dội tới khiến cơ mặt hắn nhăn nhúm , miệng gào lên :
– Ahhhhhhhhh ….

Tay hắn bị bẻ cong , cả người hắn bị hất bổng ra phía sau rơi tự do xuống đất , hắn chậc vật run rẩy ôm lấy cánh tay bị gãy , miệng nôn ra máu , đám lính cả kinh hô lớn :
– Đội trưởng .
Có hai người chạy tới đỡ hắn đứng dậy , những người còn lại chỉa mũi thương về phía Thủy Nguyệt nói to với vẻ mặt sợ hãi , dè chừng :
– Ngươi là ai ?
– Nhất định là gián điệp của Sở quốc .
– Bắt lấy ả , giết chết ả .
Cả đám cùng xông lên , một làn khói đen tỏa ra xung quanh , vũ khí của họ biến thành cát bụi , họ kinh ngạc ngẩn ra , mắt mở to hết cỡ nhìn xuống bàn tay trống trơn , khóe miệng run run ê a nói ra vài chữ :
– Cái … cái gì … làm sao …có thể …
Thủy Nguyệt ngẩng đầu lên trời cười lớn :
– Ha ha ha ha .
Một tên lính chạy đi vội vã rống to :
– Có gián điệp đột nhập quân doanh … a …
Thủy Nguyệt liếc qua ánh mắt lạnh lùng , nàng đưa tay phải lên , 5 đốt ngón tay co lại , một luồn khói đen bay ra đem thân thể của hắn nhấc lên , hắn nhăn nhó đưa tay ôm lấy cổ dãy dụa , chân đạp loạn xạ trên không trung , sắc mặt trắng bệch đến tím tái , cùng lúc đó tướng quân Hàn Tư Lập từ trong lều chạy ra nói lớn :
– Xảy ra chuyện gì vậy ?
Bọn lính sợ hãi lắp bắp gọi :
– Tướng … tướng quân …
Đập vào mắt ông là một nữ tữ dung mạo như hoa như trăng , nàng đang thi triển pháp thuật khống chế thuộc hạ của ông , ông rùng mình mang theo kinh hãi khi nhìn thấy ấn ký trên cổ tay phải của nàng , không thể nhầm lẫn được … nàng ta chính là … , ông đi nhanh tới quỳ xuống chấp hai tay cúi đầu cung kính nói :
– Mạc tướng Hàn Tư Lập tham kiến hoàng thượng , hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế .

Thủy Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng , thu lại tay , nàng hất nhẹ tóc ở trước ngực ra sau lưng , người kia rơi xuống đất bất tỉnh , quân lính cúi đầu sợ hãi quỳ rụp xuống nói to :
– Bọn thuộc hạ có mắt như mù không nhìn thấy núi Thái Sơn , đã đắc tội với hoàng thượng , xin hoàng thượng tha tội .
Thủy Nguyệt đưa tay che miệng ngáp một cái , nàng chậm rãi mở miệng :
– Mắt không có tròng thì giữ lại làm gì .
Nàng xoay người , đám lính đang quỳ bỗng nhiên đưa hai tay ôm lấy mặt ngã rật ra đất dãy dụa , máu từ mắt trào ra , họ đau đớn gào thét :
– Ahhhhhhhhh ….
Thủy Nguyệt đưa mắt thăm dò phản ứng của Tư Lập , thấy ông vẫn bình thản quỳ ở đó , nàng nhếch môi khẽ cười bước đến đứng trước mặt Tư Lập nói :
– Không sợ hãi , ngươi rất cứng rắn … đứng lên đi .
– Tạ ơn hoàng thượng .
Ông đứng lên cúi đầu đứng qua một bên , Thủy Nguyệt bước tới đưa tay nâng rèm vải đi vào trong lều , Tư Lập liếc qua ánh mắt đau xót nhìn đám thuộc hạ còn đang chậc vật đau đớn nằm lăn lộn trên đất , ông tặc lưỡi ngó lơ xoay người đi tới vén tấm màn chui vào trong lều .
Thủy Nguyệt một thân huyết y xinh đẹp lạnh lùng ngồi tựa người trên ghế lụa , bầu không khí trong căn lều chật hẹp bỗng trở nên căng thẳng , Tư Lập hồi hợp nhìn nàng mà toàn thân toát mồ hôi lạnh , Thủy Nguyệt đưa tay rót một chén trà nâng lên miệng hớp một ngụm , nàng chậm rãi mở miệng :
– Nghe nói ngươi bị hoàng đế của Sở quốc đánh trọng thương , vết thương thế nào rồi .

Tư Lập chắp tay cúi đầu nói :
– Tạ ơn hồng phúc của Hoàng thượng , vết thương của mạc tướng đã khỏi .
Thủy Nguyệt đặt chén trà xuống bàn , nàng hừ nhạt một tiếng , đáy mắt lạnh như băng lóe lên một tia sát khí :
– Hắn đánh tướng của trẫm chẳng khác nào đánh lên mặt của trẫm , khai thác gỗ trên đất của trẫm chẳng khác nào dẫm lên đầu của trẫm mà đi , rõ ràng là muốn chết .
Nàng cầm lấy một quả lê cắn nhẹ rồi biến mất trong làn khói đen , Tư Lập mở to mắt đầy kinh ngạc , từ cổ chí kim chưa từng có hoàng đế nào vô ảnh vô tung xuất quỷ nhập thần như vậy , nàng ta rốt cuộc là cái dạng gì … , còn đang ngây ngốc mờ mịt thì đột nhiên nghe thấy có tiếng nói vọng đến :
– Hàn Tư Lập , ở lại làm tròn chức trách của ngươi đi , nhớ dạy bảo lại đám thuộc hạ , có lần sau đừng nói là đôi mắt mà ngay cả cái mạng cũng đừng hòng giữ .
Ông lập tức quỳ xuống , cúi đầu nói :
– Mạc tướng nhớ rõ , cung tiễn hoàng thượng .
Quân lính ở bên ngoài bị dọa đến mức hồn bay phách tán , họ quỳ xuống cúi đầu nói to :
– Cung tiễn hoàng thượng .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.