Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 93
Chương 93: Mùa xuân của Tiểu Thỏ (2)
Phòng khách rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Di động của Văn Trạc đột nhiên vang lên. Hắn nhíu mày, xoay người vươn tay về phía bàn trà, “Ai vậy?”
“Có chút nhớ ông anh…” Thanh âm băng giá như đáy hồ ngàn năm, chậm rãi thấm vào tai Văn Trạc, dần dần xâm nhập thần kinh của hắn.
Cả người Văn Trạc chấn động, vẻ mặt cũng ngày một lạnh lẽo.
“Tháng sau, Thủ tướng Gore ở nước M sẽ tổ chức một buổi lễ long trọng mừng tám mươi năm quốc khánh, lúc đó, anh trai hẳn là sẽ tham dự bữa tiệc này chứ…” Ngón tay xanh ngọc nhẹ nhàng hé ra tấm rèm cửa mỏng manh, khiến cho từng tia nắng vàng rực ào ạt xuyên qua, dừng lại trên khuôn mặt có chút tái nhợt.
Văn Trạc im lặng.
“Thật muốn biết dạo gần đây anh trai đang làm những gì. Tâm tư có tốt hơn chút nào không… Thật nhớ những ngày mười năm trước chạy theo anh trai thoát khỏi vùng đất ngập tràn xác chết kia, nơi dày đặc những bộ xương trắng, cho đến tận bây giờ những hình ảnh đó vẫn còn lảng vảng trước mặt tôi, tất cả đều không thay đổi… Thứ thay đổi, có chăng chỉ là thời gian đã chuyển dời…” Bàn chân trần bước đi trên tấm thảm gai, mái tóc vàng nhẹ nhàng bị gió thổi bay.
“Agger Las, cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?” Văn Trạc đột nhiên xiết chặt năm ngón tay, cả người cương cứng.
“Anh một lần lại một lần thương tổn tôi, khiến tôi thực đau lòng.” Thanh âm ngân nga mơ hồ từ phía bên kia điện thoại chậm rãi truyền đến, “Tôi muốn anh biết, Agger Las, cũng sẽ tức giận.”
“Agger…”
“Sẽ cướp đi tất cả mọi thứ thuộc về anh, khiến anh vừa tuyệt vọng vừa đau khổ!”
“Ý nghĩ này không tệ, nhưng phải xem xem cậu thực hiện nó thế nào!” Văn Trạc gắt gao nắm chặt di động, ánh mắt lạnh như băng dừng lại trên mặt cỏ, “Trước hết ta phải nói rõ, ta sẽ không ở yên chờ chết, ta sẽ dốc lực phản kích!”
“Hiện tại anh trai đang thích nhất thứ gì nhỉ?”
“Thật muốn phá hủy hoàn toàn thứ anh yêu quý nhất, để anh cũng phải nếm trải cảm giác bị xé rách đau đớn đến mức nào…” Nghe lời nói u lãnh của Agger Las, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Văn Trạc dần dần bùng cháy những ngọn lửa giận…
“Rầm!” Tiếng đập cửa dữ dội dọa Tiểu Thỏ nhảy dựng lên. Con thỏ trắng trong lòng cô cũng sợ hãi tới mức bắn từ trên đùi cô xuống đất, nhanh như chớp chạy tới một góc, dựng thẳng hai tai, ánh mắt chớp chớp nhìn người đàn ông đang sải bước tiến lại gần.
“I…” Tiểu Thỏ còn chưa kịp nói hết câu liền bị hắn đột nhiên vươn hai tay ra ôm lấy.
“A!” Tiểu Thỏ nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của hắn, cái đầu nho nhỏ bị hắn gắt gao ấn chặt vào lòng, cô vươn tay khẽ đẩy hắn, không rõ vì sao hắn lại tức giận như vậy.
“Sẽ không mất đi cũng sẽ không bị phá hủy!” Văn Trạc dùng lực gần như lỗ mãng, dường như muốn bẻ gãy người Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ giãy dụa ngẩng mặt lên nhìn hắn, “Irenaeus?”
Hắn… Hắn đang cực kì phẫn nộ lẩm bẩm những gì, cô nghe không rõ!
“Ừ.” Hắn cùi đầu, hít một hơi thật sâu, chậm rãi bình tĩnh lại, cầm bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng di chuyển đến bên môi hôn khẽ, thanh âm trầm thấp của Văn Trạc trằn trọc tiến vào tai cô, “Cho dù như thế nào, anh sẽ luôn bảo vệ em, tin tưởng anh.”
Tiểu Thỏ mờ mịt khó hiểu ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn giơ tay nâng cằm cô lên, ánh mắt dày đặc sương mù dừng lại trên gương mặt khả ái, “Bất luận vào thời gian nào, ở nơi đâu, trong lòng em cùng chỉ được phép có một mình anh, giống như trong lòng anh chỉ có Tiểu Thỏ. Hứa với anh, mau mau lớn lên, để em thực sự là của anh… Trước lúc đó, không cho phép có bất kì ai khác tiến vào trái tim Tiểu Thỏ.”
Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh của cô, đôi mắt thâm trầm như nước, “Nếu có, nhất định người kia sẽ phải nhận lấy cái chết vô cùng bi thảm…”
Tiểu Thỏ hơi mở cái miệng nhỏ nhắn, ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt.
Cái này… nghe cứ như ông trùm khủng bố đang đe dọa uy hiếp ấy?
“Tốt nhất là nên cao thêm một chút nữa, vậy là hoàn hảo…” Hắn khe khẽ thở dài, nâng tay ôm cô nhấc bổng lên, cúi đầu gần sát mặt cô, nhẹ nhàng nhấm nháp đôi môi mềm mại, trong lúc người nào đó còn đang ngây ngốc đắm chìm trong mê man, trằn trọc nói nhỏ.
*****
“Chít chít…”
Tiểu Thỏ một tay chống cằm, ngẩn người.
“Rì rầm…”
Tiểu Thỏ tiếp tục ngẩn người.
“Nghe gì chưa? Trương Tuấn ở lớp B không biết làm sao lại chuyển trường, hiện tại lại có người mới chuyển vào, chính là con trai của Thủ tướng nước Y – Carpet.”
“Thật không? Có phải Carpet đàn dương cầm rất hay, tướng mạo lại vô cùng anh tuấn không?
“Nghe nói hai ngày trước cậu ta bị bắt cóc.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Cho nên Thủ tướng nước Y tìm mọi cách nhờ vả xung quanh, mới có thể để Carpet bước chân vào học viện của chúng ta.”
“Cũng đúng, hệ thống bảo vệ của học viện chúng ta tiên tiến nhất thế giới mà!”
“À, Phong điện hạ cũng ở lớp B.”
“Nghe nói hai người họ từ trước đến nay đã không hợp nhau.”
“Y Tiểu Thỏ, cậu nghĩ sao?”
“Từ hai mươi phút trước, cậu vẫn duy trì tư thế này cho đến tận bây giờ sao?”
Cao Mĩ dùng sức quơ quơ tay trước mặt Tiểu Thỏ, ý muốn gọi tâm trí đang lơ lửng của cô quay về, “Nghĩ gì vậy?”
Đầu Tiểu Thỏ từ bên trái dần dần đổ về bên phải, vẫn mắt điếc tai ngơ những lời nói của người khác như cũ, ánh mắt đăm đăm nhìn trần nhà, ngẩn ngẩn ngơ ngơ nghĩ chuyện trong lòng.
Ngày hôm qua nha.
Vốn tưởng sẽ trốn tránh được hắn, bởi vì chỉ cần tên xấu xa kia tiến lại gần, trái tim mình lại giống như lên cơn phát bệnh, hơi thở hỗn loạn.
Nhưng cuối cùng chẳng hiểu tại sao vẫn bị hắn bắt được.
Cứ như vậy không nói năng gì đột nhiên hôn lên, hại mình một lần nữa lại đánh mất thần trí.
Tiểu Thỏ vươn hai tay chụm lại nâng cái đầu nặng trịch.
Tối hôm qua đi ngủ thật quá mệt mỏi, bị hắn ôm chặt khóa vào trong ngực, mới khẽ nhúc nhích một chút, hậu quả đó là hai người càng ngày càng dính sát hơn. Có lẽ là do bị đè ép cả đêm nên buổi sáng lúc soi gương, Tiểu Thỏ cảm thấy bên trái khuôn mặt nhỏ nhắn hình như biến dạng…
“Cậu xem vẻ mặt của cô ấy kìa!” Cao Mĩ vươn tay xoa mặt Tiểu Thỏ, quay đầu nhìn về phía đám Trầm Quyên, “ Trông cứ như đang tư xuân[1] ấy!”
“Ừm!” Các học sinh vây xung quanh gật đầu lia lịa, gật gù đồng ý.