Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 7
Chương 7: Nhất định phải kêu chị
Cô khẽ bĩu môi, bày ra dáng vẻ “chị lớn”, biểu tình nghiêm túc, “Em trai Tiểu Trạc, không được vô phép, phải gọi là chị.” Hoàng Phủ Văn Trạc khẽ đáp lại bằng một tiếng cười nhạo, nét mặt tỏ vẻ khinh thường.
Quay đầu quan sát xung quanh một vòng, Hoàng Phủ Văn Trạc đang muốn hỏi Tiểu Thỏ tại sao mình lại ở một nơi rách nát như thế này, không ngờ thân thể bé nhỏ lại bị cô nhấc bổng lên đặt trên đùi.
Tiểu Thỏ biểu tình nghiêm túc khẽ nâng cằm đứa nhỏ, “Em trai, gọi ta là chị.”
“Dựa vào cái gì…”
“Nhất định phải gọi là chị.” Tiểu Thỏ nghiêm mặt nói, “Mẹ bảo, trẻ con phải dạy dỗ từ nhỏ để hình thành những thói quen tốt, biết lễ phép, có tri thức, hiểu lễ nghĩa mới là đứa trẻ ngoan.”
“Ta không phải trẻ…”
“Gọi là chị.”
“Ta…”
“Bộp!” Bàn tay trắng mềm dùng sức đánh vào cái mông nho nhỏ.
Tức chết đi được! Hoàng Phủ Văn Trạc chỉ thiếu chút nữa thì hộc máu mồm.
Nói như thế nào đây. Hắn vốn là muốn nghỉ phép đi du lịch đây đó, ai biết là kì nghỉ của hắn lại không hề thoải mái như trong tưởng tượng. Chẳng những bị người ta ám sát, linh lực sử dụng quá độ, mà hôm nay lại còn lưu lạc đến mức thê thảm thế này. Làm gì có ánh mặt trời rực rỡ, bãi cát với mỹ nữ gì gì đó đâu, đúng là hoàn toàn đối lập với những gì người ta đồn đại mà!~
Nếu để cho đám thủ hạ vô lương tâm của hắn biết, Hoàng Phủ Văn Trạc bị một tiểu nha đầu đánh vào mông, thật không biết sẽ cười thành cái dạng gì nữa. Phỏng chừng là răng rơi đầy đất, mà có khi rớt cả tròng mắt ra ngoài cũng nên.
Hoàng Phủ Văn Trạc cố giãy dụa, cái miệng nhịn không được uy hiếp, “Ta cảnh cáo cô, nhanh lên một chút đem ta thả ra, bằng không…”
“Bộp!”
“Oa, đau chết mất!” Cô có thể đừng nặng tay như vậy được không?
Hoàng Phủ Văn Trạc sắp tức muốn chết, trong lòng âm thầm mắng mỏ đồ nha đầu không có lương tâm, ngày hôm qua nếu không phải chính hắn giúp cô đối phó với Mã Tú Lệ, cô đã phải nhận lấy cái bạt tai trời giáng kia rồi. Làm hại hắn sử dụng linh lực quá độ, hiện tại sức mạnh bị yếu đi, nếu không tĩnh dưỡng cho tốt, e rằng chính mình cũng không ổn, lại bị quay trở về hình dạng trẻ con. Đến lúc ấy thì đúng là không còn gì để nói rồi. Khi đó, có gọi trời, trời cũng không hay, kêu đất, đất cũng không thấu, lại bị nằm trong tay tiểu nha đầu này, nếu còn tiếp tục chống đối, chỉ sợ sẽ bị lột da mất thôi.
Đại trượng phu co được dãn được.
Hắn chỉ có thể an ủi chính mình như vậy.
Được rồi, chị thì chị. Tình hình bây giờ, nếu không đáp ứng cô nàng, có khi cũng không được yên thân.
Cứ đợi đến khi ta trở lại trạng thái ban đầu xem.
Hắn âm thầm rống giận, cố gắng đem những lời mắng mỏ nuốt lại vào trong bụng.
Vươn một ngón tay nhỏ nhắn chọc chọc vào mặt Tiểu Thỏ, Hoàng Phủ Văn Trạc khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, hết sức nhẫn nhịn, cuối cùng không cam lòng mà kêu lên, “Chị!”
Thiếu gia ta nhịn cô!
Một ngày nào đó cô mà rơi vào tay của ta thì…, hừ hừ!
“Ngoan.” Tiểu Thỏ vừa lòng gật gật cái đầu, bàn tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại, mệt mỏi ngáp một cái, tính nằm xuống trở lại.
Hoàng Phủ Văn Trạc cố sức kéo cô lại, “Đây là nơi nào?”
“Tầng hầm ngầm a.”
“Ta biết, nhưng tại sao chúng ta lại ở đây?”
“Chỗ này giá thuê rất hời, rẻ lắm, cả đêm chỉ có 3 đồng thôi à.”