Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 22
Chương 22: Uất ức
“Câm mồm! Không được kêu!” Trương bằng dùng một tay tát mạnh vào miệng Tiểu Thỏ, tay kia vội vã cởi quần của Tiểu Thỏ ra.
Tiếc rằng hiện giờ đang là mùa đông, Tiểu Thỏ mặc những ba cái quần, ngoài cùng là một chiếc quần bông kiểu cũ đầy nút buộc khiến cho Trương Bằng loay hoay mãi vẫn không cởi được.
Trương Bằng sốt suột, dùng sức giật mạnh quần của Tiểu Thỏ xuống, tay chân lóng ngóng thế nào lại khiến ấy cái cúc áo của cô bung ra. Tiểu Thỏ sợ đến mức cả người mềm nhũn, vô lực ngồi trên bồn rửa tay, hai chân cũng run rẩy kịch liệt. Tiểu Thỏ thở hổn hển, giọng nói khàn khàn đứt quãng phát ra từ cổ họng bé nhỏ, “Có ai cứu với… cứu với…”
Trương Bằng rốt cục cũng cởi được chiếc quần ngoài cùng của Tiểu Thỏ ra, chỉ cần giải quyết nốt hai cái nữa thì hắn có thể vui vẻ rồi.
Chỉ có điều, thật không khéo đúng lúc này bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân, Trương Bằng thất vọng vô cùng, vội vàng đem Tiểu Thỏ từ trên bồn rửa tay kéo xuống dưới, sau đó nhanh tay cầm chiếc quần bông vứt vào thùng rác, làm xong liền quay lại đe dọa Tiểu Thỏ, “Câm miệng, lau hết nước mắt đi, mày mà dám hé mồm nói một câu, tao kêu chị cả của mày đánh chết mày, nghe thấy chưa, đem nước mắt thu hết vào!”
Trương Bằng vừa mở cửa ra, liền thấy chị cả cùng chị hai nói nói cười cười chậm rãi tiến vào.
“Ô, việc này là thế nào? Tại sao nồi niêu lại rơi đầy trên mặt đất vậy?” Chị hai Y Trạch Tinh liếc mắt nhìn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ cúi đầu đưa lưng về phía hai người bọn họ, nước mắt không cách nào nuốt ngược vào trong, cả người dính toàn thức ăn, trên mặt đất còn vương vãi đồ nấu dở.
Chị cả Y Trạch Mộng dùng ánh mắt dò xét hoài nghi nhìn ông xã của mình cùng với Tiểu Thỏ, “Hai người ở chỗ này làm gì?”
“Lúc nãy anh cảm thấy đói bụng, tính xuống bếp xem có chút gì ăn được không, ai ngờ rằng Tiểu Thỏ làm việc không cẩn thận, đem toàn bộ thịt bò đã chuẩn bị tốt làm đổ hết ra đất.”
“Mày muốn chết hay sao? Mày nghĩ thịt bò mua không cần tiền chắc?” Chị cả Y Trạch Mộng lại gần lấy tay đập mạnh vào đầu Tiểu Thỏ, “Sao? Tao đang nói với mày đấy, mày dám dùng lưng nói chuyện với tao à?”
Tiểu Thỏ cúi đầu thật thấp, đôi vai nho nhỏ run rẩy từng hồi.
“Mới mắng có hai câu liền khóc khóc khóc, đúng là đồ vô dụng. Được, mày thích khóc tao ày khóc!” Chị cả Y Trạch Mộng càng thêm chán ghét Tiểu Thỏ, tàn nhẫn đạp mạnh vào đầu Tiểu Thỏ, sau mới xoay người kéo em gái Y Trạch Tinh đi ra ngoài, vừa đi còn luôn mồm chửi rủa.
Trương Bằng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt gian tà nhanh như chớp chuyển động, lưu luyến ngắm Tiểu Thỏ một lúc mới chịu theo hai người kia rời khỏi phòng bếp.
Tiểu Thỏ cũng không biết kế tiếp chính mình làm thế nào hoàn thành được bữa tối, chật vật mãi mới xong hết mọi việc liền lập tức quay trở về căn phòng nhỏ của mình. Vừa mở cửa ra Tiểu Thỏ liền trông thấy Hoàng Phủ Văn Trạc đang ngồi trên giường cô nghịch chiếc đèn LED[1]. Không biết vì sao, khi Tiểu Thỏ vừa mới nhìn thấy Hoàng Phủ Văn Trạc, nước mắt tự nhiên không thể khống chế từng giọt từng giọt ào ào rơi xuống.
Hoàng Phủ Văn Trạc vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Tiểu Thỏ mặt đầy nước mắt, cả người bỗng cứng lại, bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Sao vậy? Chẳng qua ngồi ở trên giường cô nghỉ ngơi một chút, tiện tay nghịch cái đèn của cô, vậy mà đã rớt nước mắt sao?”
“Tiểu Trạc…” Tiểu Thỏ “Oa” một tiếng nhào vào lòng Hoàng Phủ Văn Trạc khóc lớn.