Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 137


Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 137

Chương 137: Đảo lộn (2)
Edit: Tử Thiên Băng
Beta: Gấu
BLUE không lớn lắm, có điều không gian được trang trí rất đẹp, tất cả đều được phủ một màu vàng nhạt ấm áp. Bên góc tường có một dãy sô pha mềm mại, ở giữa đặt một chiếc bàn thủy tinh trong suốt, ánh đèn dìu dịu nhè nhẹ xoay tròn trên đỉnh đầu, lúc sáng lúc tối, lúc vàng lúc xanh.
Cao Mĩ nhanh miệng gọi một thùng bia, sau đó nhấc điện thoại gọi Trầm Quyên, Lữ Sâm, Mạc Đại Vệ cùng đến. Người không có đồng nào trong túi như Tiểu Thỏ, không có quyền lên tiếng ở đây.
Cao Mĩ mở nắp một lon bia đưa tới trước mặt cô, “Sao lại uống nước trái cây, uống thứ này này.” Nói xong, cũng không để ý Tiểu Thỏ bĩu môi tỏ vẻ không thích, tự động chạy tới trước máy tính,“Tiểu Thỏ cậu muốn hát bài gì?”
“Tớ không hát đâu.”
Lúc này, cánh cửa nặng nề bị một người phục vụ đẩy vào, “Tiểu thư, đồ ăn và trái cây mà các cô đã gọi.”
“Được rồi, để ở đó đi.” Cao Mĩ tùy tiện chỉ tay, không hề rời mắt khỏi màn hình.
Tiểu Thỏ đi đến ngồi bên góc sô pha, cầm lấy một miếng dưa hấu,“Cao Mĩ, chúng ta hát tới khi nào vậy?”
“Mười một giờ đi.”
“A? Trễ như vậy! Không được.”
“Trật tự! Nói nhiều quá!” Cao Mỹ hát hết bài, cầm micro chạy đến bên người cô, “Nè, lát nữa, tầm 5 giờ gọi phục vụ mang bữa ăn tối lên nữa nhé, chẳng phải cậu đang đói sao?”
“Ừm.” Tiểu Thỏ gật gật đầu, vừa ăn dưa hấu vừa nghe Cao Mĩ ca hát.

Mấy ca khúc Cao Mĩ thể hiện toàn những bài Tiểu Thỏ chưa từng nghe bao giờ. Cao Mĩ nói đây là những bài hát rất nổi tiếng, cô cố tình chọn để Tiểu Thỏ cũng học hỏi thêm được chút ít.
Có điều, Tiểu Thỏ lại cảm thấy hứng thú với thức ăn nhiều hơn là việc hát hò.
Mãi đến năm rưỡi, ba người bọn Trầm Quyên mới đến, vừa lúc phục vụ đẩy cửa vào, hỏi có muốn mang thức ăn lên không. Vì thế mọi người đều gật đầu.
Bữa tối nóng hổi được đưa lên, Cao Mĩ giơ cao lon bia lên,“Cụng ly!”
“Tớ không uống bia.” Tiểu Thỏ kháng nghị.
“Uống một chút cũng không chết được đâu!”
“Uống đi nào!”
“Cụng ly!” Cao Mĩ nâng cốc lần thứ hai.
Tiểu Thỏ không lay chuyển được bọn họ, mới chỉ nhấp một chút xíu, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhăn nhó.
“Khó uống quá.” Tiểu Thỏ le lưỡi, vội vàng ăn một miếng cơm, đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tiểu Thỏ vội vàng buông đũa, lấy di động trong cặp ra, đứng lên mở cửa đi ra ngoài.
Tiếng âm nhạc ồn ào truyền đến. Tiểu Thỏ hối hả bước ra hành lang dài. Có vẻ như việc tìm một chỗ yên tĩnh ở nơi này là không thể. Đã vậy, tiếng chuông điện thoại như muốn thúc giục cứ đập vào tai cô.
Bọn Cao Mĩ thò đầu ra cửa, nhìn Tiểu Thỏ cứ luẩn quẩn trên hành lang, “Này, có chuyện gì thế?”
Tiểu Thỏ hít một hơi thật sâu, quyết định nghe điện thoại.
Giọng Irenaeus ẩn chứa sự tức giận truyền đến từ phía đầu dây bên kia,“ Em đang ở đâu vậy?”
“Ở… ở nhà bạn học để ôn bài.” Tiểu Thỏ nói ra lời nói dối lần đầu tiên trong đời mình, căng thẳng tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Nhà bạn học? Sao lại ồn như vậy?” Irenaeus một tay cầm điện thoại, một tay lắc lắc ly rượu, chậm rãi đi xuống từng bậc thang.
“Bạn… bên cạnh nhà bạn ấy mở tiệc, quả thật rất ồn ào.” Thì ra khi nói dối lần đầu, nói lần thứ hai thì dễ dàng hơn hẳn. Tiểu Thỏ thè lưỡi.
“Bây giờ là mấy giờ rồi? Lập tức trở về cho anh!” Hắn tức giận ngồi xuống sô pha, hai chân vắt chéo, đặt mạnh ly rượu lên bàn.
“Anh, không được, ngày mai có bài kiểm tra, hôm nay phải ôn tập xong mới có thể về.”
“Về nhà ôn tập, anh dạy cho em.”
“Không được……”
“Cái gì mà không được? Hiện tại em đang ở đâu?”
“Em… em, em đang ở nhà Cao Mĩ.”

“Nhà Cao Mĩ ở đâu?”
“Ở bên kia núi Đôn Đạo… Rất xa… Anh… Một lát nữa em sẽ về.”
“Ở đâu? Lặp lại lần nữa!” Hắn nguy hiểm nheo lại mắt.
“Bên kia núi… núi Đôn Đạo a… anh.” Kỳ quái, ngữ điệu của Irenaeus sao lại nghe có vẻ nguy hiểm vậy?
“Nửa giờ sau anh sẽ đến đón em.”
“Ơ?”
Irenaeus ngắt cuộc gọi, Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm điện thoại đến xuất thần.
Anh ấy nói nửa giờ sau đến đón cô?
Không lẽ muốn tới bên kia núi Đôn Đạo để đón cô?
A! Chết rồi! Irenaeus mà biết mình lừa anh ấy, kiểu gì cũng nổi giận cho xem.
“Ai gọi điện thế?” Mấy người Cao Mĩ vây quanh hỏi Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ đem chuyện vừa rồi kể chi tiết từ đầu đến cuối, tất cả mọi người không hẹn mà cùng lăn ra cười.
“Vậy để cho anh ta đi núi Đôn Đạo tìm, một nam một bắc, anh ta tìm được mới là lạ!”
“Tiểu Thỏ, nhà cậu quản giáo nghiêm quá nhỉ? Vẫn còn còn cấm cổng không cho đi chơi sao?”
“Năm trước ba tớ đã không quản nữa rồi.”
Khuôn mặt Tiểu Thỏ méo xệch, “Anh ấy nhất định sẽ tức chết.”
“Ai nha, suy nghĩ nhiều thế làm gì?” Cao Mĩ đem một lon bia đưa tới trước mặt cô, “Một hơi uống hết đi, cậu sẽ có thêm can đảm đấy.”

“Rất khó uống nha.” Tiểu Thỏ đột nhiên đứng lên,“Tớ… tớ… căng thẳng… tớ muốn đi WC.”
Mọi người cười lớn.
Tiểu Thỏ từ trong toilet bước ra, vẫn nhăn mày ủ dột như cũ, tâm lý cứ giằng co qua lại, không biết có nên gọi điện cho người kia để tự thú hay không.
Cô thở dài, cúi đầu cắm mặt bước đi, được một đoạn, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ngẩng lên, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
‘Hình như phòng K33 ở đằng kia, mình đi qua rồi thì phải.’ Tiểu Thỏ nghĩ thầm, quay người vòng về đường cũ, mới đi được vài bước liền ngưng bặt, trên khuôn mặt ngập tràn sự kinh ngạc.
Ánh mắt Tiểu Thỏ dừng lại trên hai cô gái xinh đẹp trang điểm rất đậm ở phía trước.
Tiểu Thỏ dụi dụi mắt, hai con ngươi trợn to.
Cô… cô không có nhìn lầm chứ ?
Cô gái đứng bên phải có mái tóc quăn, mặc váy ngắn màu đen rất gợi cảm……
Không phải là chị cả sao?
Tại sao chị cả lại ăn mặc mấy cô gái hầu rượu vậy chứ?
Tiểu Thỏ ngây ngốc đứng trong hành lang, nhìn chằm chằm Y Trạch Mộng đang đi cùng với một cô gái khác, trên khuôn mặt là nụ cười quyến rũ, thản nhiên đưa tay đẩy một cánh cửa ở phía bên trái rồi bước vào, tiếng giày cao gót nện ‘cộp cộp cộp’ xuống sàn nhà nghe thật chói tai…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.