Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 127


Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 127

Chương 127: Hành động chớp nhoáng (4)
Cuối cùng, ba người cũng đưa được Tiểu Thỏ đang mê man bất tỉnh nhân sự tới bến cảng.
Trong đêm tối.
Từ xa, một chiếc ca nô rẽ nước nhanh chóng phóng về phía trước, xuất hiện trước mặt ba người.
Irenaeus đưa cô gái nhỏ lên ca nô trước, để Kate ôm chắc lấy cô, sau đó bản thân mới cùng Alvin và Miceli đồng thời nhảy lên đó.
Thời gian được tính toán sít sao, đúng lúc gần hai mươi chiếc xe cảnh sát gào rú ầm ĩ lao tới, ca nô đã nhanh chóng rời bờ.
Agger Las tức giận sai người tra xét đường đi của chiếc ca nô, sau đó dẫn theo năm người lính vội vã đuổi theo.
Kĩ thuật điều khiển ca nô của Kate quả thực vô cùng, vô cùng thê thảm, khiến đầu óc mấy người còn lại quay cuồng liên hồi.
“Cậu có biết lái không đấy?” Miceli kháng nghị kêu to. “Cậu làm nó thăng bằng một chút không được sao?”
“Mấy cậu không thấy bọn họ đang đuổi theo sao?” Kate gào lên, “Nếu lát nữa thủy quân của họ cũng tham chiến, tôi nói ấy cậu biết, chúng ta chết chắc!”
“Chết cái đầu cậu a!” Miceli ngẩng mặt lên trời than một tiếng sợ hãi.
Irenaeus di chuyển đến đuôi ca nô, lặng lẽ nhìn chăm chăm vào đám người Agger Las đang bám sát bọn họ không rời, sau đó liền gọi điện cho Agger Las, chờ đợi một lúc lâu, đầu dây bên kia mới có người nghe máy.

“Anh muốn nói việc gì?” Thanh âm lạnh lẽo băng giá của Agger Las truyền vào tai Irenaeus.
“Agger Las, từ trước đến nay, tôi là người sẽ không lâm trận mà không nắm chắc phần thắng, hẳn là cậu biết.” Irenaeus hừ lạnh nhìn chăm chú vào chiếc ca nô đang gắt gao bám theo phía sau. Từng viên đạn của đối phương xé gió ‘vút vút’ lao tới, có điều vì tầm bắn quá xa, tất cả đều đáp xuống mặt nước.
“Chúng ta đã bố trí thuốc nổ bên bờ biển, cũng như trong cung điện của các cậu, nếu cậu không từ bỏ ý định truy đuổi ngay lập tức, toàn bộ cũng điện sẽ chìm trong biển lửa, không thể cứu vãn. Về số lượng người thương vong, ta nghĩ không cần phải nói cho cậu biết, tự bệ hạ chắc cũng có thể tính toán rõ ràng.”
“Xâm nhập vào địa bàn của ta, bắt người phụ nữ của ta đi, lại còn bảo ta cứ thế buông tha cho anh sao?” Thanh âm hung dữ ngay lập tức vang lên.
Agger Las giơ một bàn tay lên, dùng khả năng đặc biệt của mình làm cho từng cơn sóng nổi dậy, cuồn cuộn lao về phía ca nô của đám người Irenaeus.
Irenaeus hơi nheo mắt, vươn tay phải lên, ngay tức khắc trên biển xuất hiện một cột nước cao lớn, hung hăng đập vào những đợt sóng lớn của Agger Las.
“Ầm.” Một tiếng nổ vang lên.
Hai luồng sức mạnh đâm thẳng vào nhau, nước biển nhanh chóng vỡ tan thành từng giọt nhỏ, bắn tung tóe khắp nơi.
Đám người Irenaeus vượt gió dũng cảm đi về phía trước. Còn chiếc ca nô Agger Las lại đột nhiên bị một làn sóng lớn ập vào, nghiêng ngả không ngừng.
Cùng lúc đó.
Xa xa.
Từ phía cung điện Irefano truyền đến tiếng nổ “ầm” một cái, ánh lửa đỏ rực lóe sáng trên bầu trời, từng luồng khói đen sì bốc lên ở nơi thành phố.
‘Mấy tên điên kia, chẳng lẽ lại thực sự chôn thuốc nổ ở cung điện Irefano?’
Một khi có người uy hiếp bọn họ, đúng là việc gì họ cũng làm được.
Nếu đám người đó thực sự đồng thời kích nổ tất cả cùng một lúc, vậy thì số lượng dân chúng vô tội thiệt mạng trong chuyện này, hẳn là không thể đếm được…
Agger Las đột nhiên giơ tay lên, ánh mắt phẫn hận dần dần biến mất theo chiếc ca nô đang ngày một rời xa.
Hắn cảm giác được trái tim mình đang co rút từng hồi, giống như bị người ta khoét trong ngực một lỗ thật to, đau đớn vô cùng.
Đừng cướp đi trái tim của hắn!
Irenaeus! Sao anh có thể khiến tôi hận anh đến tận xương tủy như vậy?
Năm ngón tay lặng lẽ nắm chặt, sắc mặt Agger Las tái nhợt nhìn đăm đăm về phía chiếc ca nô đang dần biến mất, hắn khẽ cắn môi, lớn tiếng nói, “Thu quân về, tìm chuyên gia gỡ bom mìn về đây!”

“Vù vù vù vù…” Chiếc trực thăng loại nhỏ bay xung quanh bên trên ca nô, chậm rãi thả thang dây xuống.
Alvin nhẹ nhàng đặt Tiểu Thỏ còn đang mê man lên lưng Irenaeus, dùng sợi dây da buộc chặt người cô vào thắt lưng hắn.
Irenaeus hơi hơi vỗ nhẹ mông Tiểu Thỏ, quay đầu vươn tay tạo thành một cái chữ V, sau đó nhẹ nhàng bám vào trên thang dây, leo lên chiếc trực thăng.
Alvin, Miceli, Kate cũng thuận lợi nối đuôi nhau đi lên, chen chúc chui vào bên trong.
“Cạch” một tiếng, Alvin đóng cửa máy bay lại, đôi mắt ẩn chứa ý cười nhìn thẳng về phía Chapelle đang ngồi trên ghế điều khiển, giơ ngón cái với hắn.
Trực thăng “vù vù vù” chuyển động, bay về phía chân trời đen kịt.
Miceli khó khăn xoay người lại, lấy tấm bản đồ từ trong ba lô mở ra, “Chapelle a, tôi bảo này, lần sau cậu có thể đổi chiếc trực thăng lớn hơn một chút được không? Cái này rõ ràng dành cho 3 người, thế mà còn muốn nhét năm người chúng tôi vào đây!”
“Không có tiền!” Chapelle thở phì phì bác bỏ.
“Irenaeus!”
“Có việc gì thế? Tôi không điếc, sao cậu gọi lớn tiếng như vậy làm gì?”
“Cậu nhìn Chapelle xem, nhìn đi! Rõ ràng siêu siêu có tiền, lại còn ở trước mặt chúng ta than vãn.”
“Lần sau bỏ tiền ra mua một cái lớn chút đi!” Irenaeus để mặc mấy người bọn họ chen chúc ở phía sau, bụng hắn còn đang bị một con Thỏ ngốc đè lên, suýt nữa thì muốn phun ra. Hắn mới là người khổ sở nhất a!
“Nói nhiều muốn chết! Cậu chi tiền, tôi mua ngay lập tức.” Chapelle kêu lên.
“Này, này, này, phía trước hình như có cái gì đen đen, này này, mắt cậu nhìn kiểu gì vậy?”
“A, hình như là một tòa tháp!”

“Phạch phạch – “ Trực thăng bay sát tòa tháp, suýt chút nữa thì gặp nguy hiểm.
Mọi người đồng loạt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Chapelle, kĩ thuật lái xe của cậu đúng là rất kém!” Miceli phì phì kháng nghị.
“Đây là xe sao?” Những người khác không hẹn mà đồng loạt cùng nhau vươn tay đập vào gáy của hắn một cái.
“Thằng nhóc kia, cậu lấy bằng lái máy bay từ khi nào vậy? Sao tôi lại không biết?” Irenaeus tò mò hỏi.
“Ai bảo với cậu tôi có bằng?” Chapelle ‘hừ’ một tiếng.
“Gì?” Bốn người cùng lúc kêu lên đầy sợ hãi.
“Đây là lần đầu tiên tôi lái máy bay a! Làm quen vài lần liền thành thạo!”
“Cậu nói cái gì?” Bốn người phía sau nghe xong, suy nghĩ đầu tiên là muốn lao lên bóp chết hắn.
Chapelle cười gượng xua tay, “Cái này… Là nói đùa… Nói đùa!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.