Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 125


Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 125

Chương 125: Hành động chớp nhoáng (2)
Văn Trạc nhìn qua khe hở tấm rèm, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt khiến hắn tức muốn trào máu.
Cô gái mà mình ngày đêm mong nhớ lúc này đang ngồi trên đùi một người đàn ông khác, bị hắn bắt nạt. Tên súc sinh Agger Las đáng bị băm vằm thành trăm ngàn mảnh kia không thèm quan tâm đến đôi mắt ngập nước đang cầu xin tha thứ của cô gái, thô bạo chiếm hữu cái miệng nhỏ của Tiểu Thỏ.
Irenaeus sắp tức chết rồi!
Thật ra Agger Las cũng rất khó chịu. Lúc hắn nói chuyện nhẹ nhàng với cô thì cô không không thèm nghe, cuối cùng vẫn là hắn không kiềm chế được mà dùng cách thức cứng rắn.
Thật vất vả mới ngăn lại được hành động cưỡng hôn của mình, Agger Las vươn tay khẽ chạm vào đôi môi sưng đỏ mê người của Tiểu Thỏ, cúi đầu để trán mình dựa vào trán cô, hạ thấp tiếng nói, “Được rồi đừng khóc nữa, tôi thích em nên mới hôn em, em khó chấp nhận việc đó đến vậy sao? Ngoan, cười lên một cái xem nào. Haizz, chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi hứa lần sau sẽ không dùng sức mạnh với em nữa, được không?”
“Cộc cộc.”
“Tiến vào!” Agger Las ôm lấy cô gái nhỏ đang cuộn mình dụi mắt, nhìn về phía cửa.
Carlin nghiêm túc bước vào, “Một vụ hỏa hoạn nhỏ xuất hiện ở tòa tháp phía đông gây hỗn loạn cả khu vực. Hiện giờ đã phái người đi điều tra, không biết có phải do bọn hắn âm thầm lẻn vào trong này rồi hay không.”
“Đợi đến lúc bọn họ tìm được nơi này rồi nói.” Agger Las phất phất tay, biểu tình không chút quan tâm.

Carlin “vâng” một tiếng, cung kính lui ra ngoài.
Agger Las bắt lấy tay Tiểu Thỏ, “Đừng dụi mắt, thói quen này không tốt chút nào.”
Tiểu Thỏ mở to hai mắt ngập nước, dáng vẻ đáng thương nhìn chằm chằm Agger Las. Đôi con ngươi đen láy của hắn hơi hơi co lại, trong lòng đột nhiên có một tia mềm mại lướt qua, đừng dậy ôm Tiểu Thỏ đi về phía chiếc giường.
“Agger Las, anh muốn làm gì?” Tiểu Thỏ cắn môi dưới, nét mặt tội nghiệp nhìn người đàn ông trước mặt.
“Đi ngủ.”
“Anh sẽ ở lại đây?” Tiểu Thỏ kinh hãi hét lớn.
Agger Las ôm cô lên giường, một tay đè lại vai Tiểu Thỏ, cười nói, “Có thể a, chỉ cần em muốn như thế.”
“Tôi… tôi không muốn.” Tiểu Thỏ vội vàng xua tay, cuống quýt lắc đầu.
Agger Las hừ một tiếng, nhẹ nhàng cởi áo khoác của cô vứt trên mặt đất, ánh mắt lưu luyến nơi bờ vai trắng nõn mềm mại của Tiểu Thỏ, trong đôi mắt đen sâu thẳm chợt hiện lên ngọn lửa nóng rực.
Hắn nghiêng người ngồi xuống bên cạnh cô, bắt chéo chân, khẽ vuốt ve cánh tay mịn màng, “Thả lỏng, đừng cứng ngắc như vậy, nếu cứ giữ tư thế này mà ngủ, sáng mai cả người em sẽ đau nhức đấy!”
Tôi… tôi… tôi… tôi căng thẳng… Đôi mắt to tròn của Tiểu Thỏ nhanh chóng di chuyển loạn xạ không ngừng. Cô lặng lẽ vươn bàn tay nhỏ bé với lấy chiếc chăn bên cạnh.
Agger Las giữ chặt lấy tay cô, “Làm gì vậy?”
“Tôi… tôi lạnh.” Tiểu Thỏ nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Lạnh sao?” Agger Las giơ tay men theo đôi vai trần của Tiểu Thỏ, nhẹ nhàng chạm vào xương quai xanh và gáy cô, bàn tay ướt sũng mồ hôi, “Không thể nào, hình như rất nóng mới đúng.”
Hắn nhếch miệng, lộ ra nụ cười nguy hiểm, cúi người xuống, hơi thở nóng rực phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, “Tôi cởi váy ra giúp em, làm gì có ai đi ngủ lại mặc nhiều quần áo đến vậy? Em là quái vật sao?”
“A?” Tiểu Thỏ phẫn nộ kháng cự, hai bàn tay ngay lập tức bị Agger Las khống chế trên đỉnh đầu, vô lực giãy giụa, cô đành giơ mắt nhìn trang phục của mình bị người kia cởi xuống, để lộ ra bộ váy mỏng màu phấn hồng đáng yêu ôm kín lấy người, chỗ đùi còn được thiết kế uốn khúc phồng lên.
Vì thế, hi vọng được mở mang tầm mắt của bệ hạ Agger Las ngay lập tức bị dập tắt khi nhìn thấy hình ảnh này. Agger Las nở nụ cười kì quái, vươn tay chọc chọc vào cái má phấn hồng của Tiểu Thỏ, “Đúng là tiểu yêu tinh, sao lại mặc nhiều quần áo như vậy, chẳng trách em lại nóng, từ sáng em đã đoán được tôi sẽ cởi quần áo của em sao?”

Tiểu Thỏ mở to đôi mắt ngập nước, dùng dáng vẻ khổ sở xen lẫn mong chờ nhìn hắn, “Bệ hạ, anh… anh… bây giờ, không phải anh nên về tẩm điện của mình hay sao?”
“À. Tôi nhìn cô ngủ rồi sẽ đi.” Agger Las xoay người hôn cô một cái, tiếp tục công việc cởi đồ Tiểu Thỏ, “Không mặc đồ lúc ngủ sẽ có lợi cho sức khỏe, bảo bối, để tôi giúp em.”
Có điều, thứ khiến hắn buồn bực là, hắn không nghĩ đến việc nha đầu kia lại mặc những mấy bộ váy lót bên trong, ngắn dài, mỏng dày đủ cả, đúng là phục cô, mặc nhiều đồ như thế mà không nóng chết, cứ phải cởi từng cái từng cái ra một như thế này làm Agger Las muốn phát điên.
Agger Las có chút không kiên nhẫn, hắn nhẹ nhàng ôm cô ngồi trên đùi, túm vài bộ váy của cô kéo lên trên, cởi hết một lần, sau đó thả cô xuống giường.
Cả người Tiểu Thỏ gần như trống trơn nửa nằm trong lòng hắn, hai cánh tay bị hắn giữ chặt, đôi môi mím lại, vô cũng phẫn uất.
Đúng lúc này.
“Bộp bộp.” Một thanh âm nho nhỏ khẽ vang lên, ngay sau đó hai quả lựu đạn khói từ bên ngoài cửa sổ bay vào trong phòng, dừng lại bên chân Agger Las.
Cả phòng ngập trong làn khói dày đặc.
Agger Las dùng chăn bọc kín Tiểu Thỏ lại, vội vàng lui vào sâu trong phòng.
Đột nhiên, từ phía sau truyền đến âm thanh xé gió ‘vù vù’, có người thừa dịp hắn đang phân tâm chen vào, đánh một đòn chí mạng.
Agger Las nhanh chóng phản ứng tránh thoát, ngay sau đó hắn liền cảm thấy trong tay mình trống rỗng, Tiểu Thỏ còn đang bị quấn trong chăn đã bị người khác cướp đi rồi.
Trong phòng có hai người.
Là hai người đàn ông phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.

Irenaeus?
UA?
Bọn họ lặng lẽ xâm nhập vào đây từ khi nào? Chính mình sao có thể không phát hiện ra hơi thở của bọn họ chứ?
Cả người Agger Las ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn vươn tay chạm vào con dao ở bên hông.
Nhưng người kia vẫn nhanh hơn một bước, hắn dí sát mũi dao vào lưng Agger Las.
Từng lớp khói dày đặc nặng nề bay ra phía bên ngoài, ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám lính canh đứng gác cửa.
Tuy cánh cửa sắt này cách âm rất tốt, những người bên ngoài không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, nhưng đám khói dày đặc này thật đúng là không bình thường.
Bọn lính tiến lên gõ cửa, dùng thiết bị liên lạc gọi bên trong, “Bệ hạ, xin hỏi, có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.