Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 12
Chương 12: Dị năng
“Các vị đại ca, không phải hôm trước tôi đã đóng phí bảo kê rồi mà?”
“Ông chủ, gần đây có nhìn thấy đứa nhóc này không?” Một tên giơ lên bức hình nhàu nát dí sát vào mặt ông chủ.
Ông chủ nhìn thoáng qua, sau đó nhíu mày, “A, đúng là nó…”
Vừa nói, ánh mắt liền quét về hướng Hoàng Phủ Văn Trạc đang ngồi.
Lũ côn đồ ánh mắt sáng trưng đồng loạt lao về phía Hoàng Phủ Văn Trạc.
Văn Trạc vung tay phải lên, tất cả thức ăn trên các bàn đều bay lên, lao về phía lũ người kia.
Thừa dịp bọn họ còn đang mải kêu gào tránh né, Văn Trạc nhanh chóng túm lấy Tiểu Thỏ còn đang ngơ ngác, tông cửa xông ra ngoài.
“Đó là ai vậy?” Tiểu Thỏ chạy như điên theo Hoàng Phủ Văn Trạc, tại chỗ đầu hẻm bỗng rẽ ngoặt đột ngột, suýt nữa thì đâm vào người đang đi xe đạp.
“Nói chung đó không phải là người tốt.” Văn Trạc kéo theo Tiểu Thỏ né tránh người đi bộ trên đường cùng với xe cộ ở xung quanh.
“Đứng lại! Này, đứng lại!” Đám côn đồ theo tới, trên tay cầm đủ các loại vũ khí gậy gộc dốc sức đuổi theo bọn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, hỏi Hoàng Phủ Văn Trạc, “Bọn họ vì sao đuổi theo chúng ta?”
“Cướp chứ còn gì nữa, cô nhìn mà không biết sao?”
“Cướp thì chúng ta chạy làm gì?”
“Không chạy thì chờ bị cướp sao? Cô không thấy những người khác đều chạy?”
“Nhưng mà chúng ta không một xu dính túi, cũng chẳng có gì để cho người ta cướp a.”
“Ngược lại.” Hoàng Phủ Văn Trạc túm lấy Tiểu Thỏ vọt về phía bên trái con hẻm, một chân đạp lên vách tường, “thịch thịch thịch” ba bước, khiêng Tiểu Thỏ nhảy lên đầu tường.
Lũ côn đồ đuổi tới góc tường, tên cầm đầu chăm chú nhìn vào bức hình nhàu nát trong tay, gật đầu liên tục, “Đúng là thằng nhóc này, mau bắt nó.”
Mấy lên thuộc hạ vội vàng ngồi xổm xuống, một người nối tiếp một người làm thành một cái thang. “Đại ca, mau lên đây!”
Tiểu Thỏ lảo đảo đứng ở đầu tường, vội vàng nắm lấy tay Văn Trạc, “Em trai, bọn họ hình như là đặc biệt tới tìm nhóc để gây phiền phức.”
“Còn xem nữa, đi thôi!” Văn Trạc ôm ngang Tiểu Thỏ, kéo theo cô hướng về phía tường bên kia nhảy xuống.
“Bịch!”
Tiểu Thỏ ngã xuống đất trong một tư thế vô cùng bất nhã, giống như một quả bóng cao su nho nhỏ, lăn lăn vài vòng mới dừng lại.
“A.” Văn Trạc một tay chống vào tường, mày kiếm nhăn lại.
“Em trai, làm sao vậy?” Tiểu Thỏ vội vã chạy lại đỡ lấy đứa nhỏ.
“Không có việc gì, mau đi thôi.”
“Chờ một chút, có phải nhóc bị trẹo chân rồi hay không?”
“Hình như bị cái gì đó đâm vào.”
“Để chị xem.” Tiểu Thỏ vội vàng ngồi xuống cởi giày của cậu nhóc ra, hoảng sợ kêu lên, “Nhóc giẫm vào đinh sao?”
Hiện giờ không có thời gian để ý đến vết thương nhỏ này, Văn Trạc quyết đoán, “Tiểu Thỏ, đi thôi!”
“Chờ một chút, để chị thử xem.” Tiểu Thỏ duỗi tay ngăn lại bước chân của đứa nhỏ, mím chặt môi, cố gắng nhổ chiếc đinh sắt cắm trên chân cậu nhóc.
Tiểu Thỏ cúi người ngồi trước mặt đứa nhỏ, tay nâng lên cái chân bị thương, từ lòng bàn tay một luồng nhiệt khí ấm áp chậm rãi lan tỏa, mang theo một tầng ánh sáng đỏ sậm. Văn Trạc vô cùng bất ngờ khi thấy cảm giác đau đớn dần dần biến mất.
“Cô…” Văn Trạc tràn đầy kinh ngạc nhìn Tiểu Thỏ, trong lòng bỗng nổi lên vô số ý nghĩ kì lạ.
Không nghĩ tới cô ấy vậy mà…
“Đi mau!” Tiểu Thỏ giúp đứa nhỏ đi giày vào, lúc chạy đi còn thuận tiện lấy chân hất hất một chùm đinh sắt đang nằm tán loạn về phía góc tường.