Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 107
Chương 107: Không đội trời chung (7)
Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt khiến Tiểu Thỏ tỉnh lại, cô dùng sức mở to đôi mắt trong suốt, ngay lập tức thấy Ngải Thụy Khắc Tư đang đứng trước mặt mình.
Tiểu Thỏ cảm động giống như được gặp lại người thân sau một thời gian dài xa cách, đôi mắt ngập nước của cô tràn đầy vui sướng, bật thốt thành tiếng, “Gay ca ca.”
Ngực, dường như bị vật gì đó đập vào thật mạnh.
Ngải Thụy Khắc Tư đột nhiên biến sắc.
Ánh mắt kinh ngạc tỉ mỉ nhìn Tiểu Thỏ từ trên xuống dưới.
Vì sao?
Tiểu gia hỏa này sao lại gọi hắn như vậy?
Trong trí nhớ của hắn, chỉ có đứa nhỏ không sợ chết như Tiểu Thỏ mới có thể gọi hắn thế kia.
Vì sao?
“Gay ca ca, anh tới cứu em sao?” Tiểu Thỏ dáng vẻ tội nghiệp nhìn Ngải Thụy Khắc Tư.
“Ngải Thụy?” Agger Las dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, ngạc nhiên quay sang phía hắn, “Hai người quen biết?”
“Là có gặp qua một lần, đêm đó tôi lẻn vào phòng ngủ của bệ hạ Irenaeus, từng trông thấy cô bé này, có điều từ đầu đến cuối không hề nói một câu, không hiểu sao đứa trẻ này lại nhận ra tôi.” Chẳng lẽ là chị gái Y Tiểu Thỏ nói cho nó?
Đôi mắt ngập nước của Tiểu Thỏ đột nhiên trở nên ảm đạm, thân hình nho nhỏ từ từ thu về, chậm rãi đi đến một góc lồng sắt, tiếp tục cuộn người lại.
Đôi mắt to tròn thông minh lanh lợi, giờ phút này ẩn chứa đề phòng, vô thần nhìn hai người đàn ông trước mặt.
Thật khiến cho người ta thất vọng.
Hóa ra Gay ca ca là thuộc hạ của tên biến thái kia.
Cảm xúc thân thiết đối với Gay ca ca, trong nháy mắt liền tiêu tan không còn một mảnh.
Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm Agger Las tiến vào trong lồng sắt, vươn tay cầm lấy sợi dây thừng ở trên cổ mình, lôi cả người cô ra khỏi đó.
Tiểu Thỏ bởi vì quá suy yếu, không thể chịu nổi sức mạnh lớn đến vậy.
Cả người đột nhiên bị kéo căng như muốn xé rách, Tiểu Thỏ chỉ có thể đau đớn rên rỉ vài tiếng.
Thân hình bé nhỏ bị người đàn ông dùng sức kéo lê trên mặt đất, hung hăng ném về phía trước.
Xương cốt Tiểu Thỏ giống như muốn gãy rời thành từng mảnh vụn.
Một người đàn ông cầm theo chiếc camera bước theo thư kí Carlin đi tới trước mặt Agger Las, hai chân quỳ xuống đất, dáng vẻ tươi cười, “Bệ hạ tôn kính, xin hỏi ngài có điều gì phân phó?”
“Những hình ảnh kế tiếp ngươi phải quay lại cho ta, thật rõ nét.” Khóe môi Agger Las cong lên. “Rồi làm thành đĩa gửi cho bệ hạ Irenaeus.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
Agger Las hơi gật đầu.
Hai tên thủ hạ thô bạo kéo Tiểu Thỏ sải bước về phía trước.
Tiểu Thỏ bị bọn chúng đối xử như một món đồ chơi quăng tại một gốc cây gần đó, cả người bị chúng dùng dây thừng chói chặt vào cành cây.
Dây thừng thô ráp quấn chặt lấy thân hình bé nhỏ khiến Tiểu Thỏ không thể hô hấp, khuôn mặt trắng bệch dần dần bị thay thế bởi một tầng đỏ ửng. Từng thanh âm rên rỉ ngập tràn thống khổ chậm rãi vang lên trong không khí, đôi chân nhỏ nhắn không ngừng giãy giụa, đạp vào thân cây liên hồi.
Hắn hối hận!
Hối hận vì đã đem sự thật nói cho Agger Las.
Nó chỉ là một đứa nhỏ!
Cho dù giữa bệ hạ và Irenaeus có thù hận lớn đến đâu, người cũng không nên trút giận lên người đứa trẻ vô tội này.
“Bệ hạ, người muốn làm gì?” Câu hỏi của Ngải Thụy Khắc Tư ngay lập tức được làm sáng tỏ khi chiếc roi da nhanh như cắt quất về phía Tiểu Thỏ.
“Bốp!”
Vết thương bỏng rát chậm rãi xuyên thấu qua người Tiểu Thỏ. Cơn đau đớn như muốn xé nát cơ thể nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân!
Irenaeus…
Tiểu Thỏ khẽ mở miệng, cúi đầu kêu một tiếng, đôi mắt trong suốt ngập đầy nước, từng giọt chậm rãi lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, rơi xuống đất.
*****
Thỏ Con!
Văn Trạc giật mình, bật dậy.
Trên trán ướt đẫm mồ hôi, hắn cúi đầu thở hổn hển.
Vừa nãy… Vừa nãy là ác mộng gì vậy?
Sẽ không… Sẽ không… Không thể để bản thân hù dọa chính mình… Tiểu Thỏ không có việc gì, tuyệt đối sẽ không!
Hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ, thì ra trời đã sáng?
Mình thế nhưng lại bất giác ngủ ở sô pha?
Văn Trạc nhanh chóng ngồi thẳng dậy, đúng lúc đó Alvin đẩy cửa vào, vẻ mặt nghiêm túc.
“Đã bắt được hai người kia, Irenaeus.”
“Ở đâu?”
“Phòng tra tấn.”
“Chúng ta đi thôi.”
Hai người nói với nhau vài câu ngắn gọn, chân bước không ngừng đi xuống phòng tra tấn.
Thang máy từ đại sảnh đi xuống tầng hầm thứ ba, cả hai xuyên qua một hành lang dài được lát đá cẩm thạch trơn bóng, tiến vào phòng tra tấn.
Hai sĩ quan canh gác bên ngoài cửa đứng nghiêm, hành lễ chào bọn họ.
Văn Trạc hơi gật đầu, cùng Alvin bước vào bên trong.
Tiếng la hét thảm thương quanh quẩn trong không gian u ám nhỏ hẹp. Cửa sắt ở đây cách âm rất tốt, những người đứng bên ngoài không hề nghe thấy một chút động tĩnh gì ở phía trong.
Văn Trạc khẽ híp lại con ngươi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một nam một nữ ở trên tường.
Chapelle cầm roi xoay quanh cổ tay của mình.
Sau khi trải qua một hồi tra tấn, một nam một nữ hấp hối nhìn bốn người đàn ông trước mặt, có cảm giác chính mình đang gặp phải ác ma.
“Mau nói ra, người kia có ở trên đảo của các ngươi không?” Miceli mở miệng lần thứ năm hỏi bọn họ.
Kate đứng dựa lưng vào một dãy tủ gỗ, ánh mắt tối tăm nhìn thẳng vào hai người nam nữ, cho dù đánh bọn chúng thế nào, chúng cũng không chịu mở miệng.
Người của Băng quốc, xương cốt cũng cứng rắn thật!
“Hai người kia là người hầu phụ trách việc mua vật dụng hàng ngày ở đảo Đức, cứ cách một tuần, bọn họ sẽ đến thành Khải Sa mua đồ dùng một lần. Kate thiếu gia bắt được bọn họ ở trung tâm mua sắm, lúc ấy vẫn chưa hề kinh động bất kì kẻ nào.” Tô Lợi Văn báo cáo ngắn gọn với Văn Trạc.