Độc Sủng Tiểu Thỏ

Chương 103


Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 103

Chương 103: Không đội trời chung (3)
Trong hoa viên, có hai cô gái đang đánh nhau.
Một người từ trước đến nay vẫn luôn tao nhã như Sasar hiển nhiên không phải là đối thủ của Kaka Lucy, rất nhanh, cô liền bị đối phương tát trúng mặt, ngã xuống đất.
Kaka Lucy tiến lại gần giật mạnh tóc công chúa, bồi thêm hai cái tát nữa, “Tôi nói cho cô biết, đây không phải là ở nước Y của các người, không phải ai nấy đều nâng niu che chở công chúa trong lòng bàn tay mình đâu. Ở đây là Băng quốc, cô và tôi đều là người của bệ hạ, địa vị ngang hàng, không phân biệt cao thấp, tốt nhất cô nên hiểu rõ điều này!”
“A –“ Trên mặt Sasar truyền đến từng trận đau đớn, bàn tay ôm lấy hai má đã nóng rát, ánh mắt ẩn chứa oán hận bắn thẳng về phía trước như muốn hung hăng đâm thủng Kaka Lucy ra hàng trăm mảnh.
“Không thú vị.” Agger Las bĩu môi, chậm rãi bước về phía Kaka Lucy, vươn tay ôm thân hình quyến rũ của cô ta vào lòng, lạnh lùng liếc nhìn Sasar một cái, “Nếu như tính cách công chúa không thay đổi, ta khó lòng mà hứng thú được với cô. Người đâu, đưa công chúa trở về phòng dành cho khách, đóng cửa ba ngày, trong ba ngày tới ta không muốn trông thấy người phụ nữ này.”
“Vâng.”
“Không, ngài không thể làm như vậy! Ta muốn trở về, ta muốn trở về!” Sasar bị người hầu khiêng lên, giống như một thứ hàng hóa không hơn không kém, cho dù có giãy dụa thế nào cũng vô dụng.
“Rầm rầm rầm rầm!” Tiểu Thỏ tức giận tới mức đầu óc như muốn nổ tung.
“Bệ hạ, cô ta đánh em đau quá.” Kaka Lucy dựa vào lòng Agger Las làm nũng.
“Để ta xem, ừm, hình như có chút đỏ, quay về gọi người dùng khăn nóng chườm một chút đi.”

“Cái kia… Là bắt được ở trên đảo sao?”
“Hửm?” Đôi mắt đen thăm thẳm của người đàn ông hơi nheo lại.
“Em muốn nói tới cô nhóc kia, là kẻ xâm nhập trái phép trên đảo?” Ánh nhìn của Lucy gắt gao quét một lượt từ đầu tới chân cô gái nhỏ.
“Nó?” Người đàn ông khinh thường hừ lạnh, “Chẳng qua chỉ là một tên trộm mà thôi.”
“Tôi không phải kẻ trộm! Là ông thì có!” Tiếng kêu non nớt đợt nhiên vang lên.
Lucy tựa vào trong lòng Agger Las bất chợt cảm thấy cả người rét lạnh, đó là hơi thở băng giá phát ra trên người đàn ông này, đây là dấu hiệu khi hắn tức giận.
“Agger…”
Agger Las dùng sức đẩy mạnh Kaka Lucy ra, khiến cô lảo đảo, suýt nữa trượt chân ngã xuống vườn hoa.
Đôi mắt bực tức khẽ híp lại, sải bước tiến lại gần chiếc lồng sắt.
“Những người dám cãi lời ta, đều phải trả giá đắt!” Agger Las giống như hung thần nhanh chóng vươn tay với vào trong lồng bắt lấy Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ sợ hãi, vội vàng tránh né. Trong lúc đó, không biết được sức mạnh từ đâu nhảy ra, cô cầm lấy tay trái của hắn, há mồm cắn một nhát thật mạnh. Hàm răng cắm vào tựa hồ muốn nghiền nát mu bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn, một dòng chất lỏng màu đỏ chậm rãi theo khóe miệng chảy xuống.
“Hừ…” Biểu cảm của người đàn ông không chút thay đổi, có điều đáy mắt lại giống như dòng nước chảy xiết cuồn cuộn, mãnh liệt.
Tới tận khi mùi máu tươi tràn ngập cái miệng nhỏ nhắn, Tiểu Thỏ lúc này mới kích động thả tay hắn ra, liên tục lùi về phía sau vài bước, lưng dán chặt vào khung sắt, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mặt.
“Lá gan không nhỏ, lại dám cắn ta.” Ánh mắt tối tăm của Agger Las dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Thỏ.
“Bệ hạ, bệ hạ.” Hai người hầu hoảng hốt tiến lại gần, cuống cuồng gọi điện thoại cho bác sĩ mau tới đây băng bó vết thương cho hắn.
“Mose.”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
“Đi tìm một sợi dây thừng thô lớn xích con nhóc này cho ta! Thích cắn người như vậy, thì để nó biến thành chó luôn đi!”

“Ông mới là con chó, chính là ông!” Tiểu Thỏ vừa tức vừa hận đá mạnh vào lồng sắt, “Đồ biến thái! Mau thả tôi ra, nếu không đợi đến khi I… Ưm ưm, ưm ưm…”
Cái miệng nhỏ nhắn kêu gào ầm ĩ bị người của Agger Las nhét khăn vào, bịt lại.
Mose liếc mắt nhìn cô như muốn xin lỗi, sau đó ra lệnh cho hai người trẻ tuổi mở cửa lồng sắt, bắt Tiểu Thỏ ra, không chút để ý đến đôi chân bé nhỏ đang giãy dụa, nước mắt lưng tròng, nhanh tay quấn dây thừng vào cổ cô.
Sợi dây thô ráp, siết chặt cần cổ bé nhỏ trắng nõn như ngọc, suýt nữa khiến cô không thể hô hấp. Mới đeo vào không được bao lâu, trên cổ Tiểu Thỏ đã xuất hiện vài vết máu.
“Mau, nới lỏng một chút, nới lỏng một chút.” Mose vội vàng la lớn, bảo người điều chỉnh sợi dây.
Lúc này, bác sĩ đã băng bó xong vết thương cho Agger Las.
Agger Las chẩm rãi đứng dậy, từng bước một đi tới bên cạnh Tiểu Thỏ, dùng sức kéo căng sợi dây thừng trên cổ cô.
Tiểu Thỏ bị sợi dây thít chặt tới mức khuôn mặt bé nhỏ căng cứng, đỏ bừng.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt ngập tràn ngạo mạn nhìn chằm chằm vào cô, bạc môi khẽ nhếch, cười lạnh, “Về sau, phải ngoan ngoãn nghe lời, không được phép phản kháng. Chỉ cần vâng theo giống như con chó nhỏ, ta sẽ cho nhóc đồ ăn nước uống…”
Tiểu Thỏ hoàn toàn nổi giận!
Không thể nói được thành tiếng, đôi mắt to tròn ngập nước trong suốt hung hăng nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Agger Las hơi hơi giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ.
Tiểu Thỏ há mồm nhổ một miếng nước bọt vào quần hắn, Agger Las cúi đầu nhìn xuống, sắng mặt thoáng chốc trở nên u ám.

Ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn Agger Las giống như đang nhìn một đống đại tiện trước mặt.
Đôi con ngươi ngập tràn căm hận cùng coi rẻ: Tôi khinh thường ông! Vô cùng khinh thường!
Hắn nhìn thấy được những điều cô suy nghĩ trong đôi mắt to tròn trong sáng. Cô dám khinh thường hắn? Tiểu súc sinh này, chẳng lẽ chê mệnh mình quá dài? Lửa giận trong lòng Agger Las, giờ phút này hừng hực bốc cháy.
Thân hình bé nhỏ của Tiểu Thỏ bị người hung hăng lôi kéo trở về, bàn tay bị trói chặt.
Trong đời, lần đầu tiên Tiểu Thỏ hận bản thân mình quá nhỏ bé vô lực, cô phẫn nộ thét chói tai, nói không ngừng, “Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào biến thái, vô sỉ, ghê tởm như ông! Bắt nạt một đứa trẻ con còn gọi gì là anh hùng hảo hán? Thần kinh ông có vấn đề từ nhỏ phải không? Đồ vô liêm sỉ! Tôi không thèm làm chó của ông! Ông mới là đồ con chó! Tôi không thèm đồ ăn của ông! Anh nhất định sẽ cứu tôi, nhất định sẽ!”
Dựa vào cái gì? Thân thể bé nhỏ như vậy, lại còn dám sinh ra ý niệm phản kháng trong đầu?
Agger Las nhìn Tiểu Thỏ, hai mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn kì lạ.
Bao lâu… Đã bao lâu rồi mới có người phản kháng lại với hắn như vậy?
Vì cái gì mà đứa nhỏ này lại có can đảm chống lại hắn. Còn nữa, trong miệng cô ta, ‘anh’ rốt cuộc là ai, vì sao cô nhóc này lại chắc chắn người kia sẽ đến cứu nó?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.