Đọc truyện Độc Sủng Thánh Tâm – Chương 156: Kẻ bị gọi là thích khách
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nga Quý tần
“Hẳn là đi chỗ Tần phu nhân.” Trương Hiển Năng đáp hắn một câu.
Tiêu Nghiêu đi đường có chút nghiêng ngả, nhưng vẫn ổn không phải say đến mức cần người đỡ.
Một hàng cung nhân thật cẩn thận mà đi theo phía sau hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể duỗi tay đỡ.
Mấy thị vệ và thái giám đứng ngoài doanh trướng của Đế Hậu, cách đó không xa còn có người tuần tra.
Lúc này có một nữ tử mặc áo choàng màu đỏ rực tiến đến, trên áo choàng kia dùng chỉ vàng thêu phượng hoàng tung cánh, vừa thấy liền biết là Hoàng hậu nương nương đã trở lại.
Nàng ta mang mũ, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm tinh tế.
Tần Phiên Phiên tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, nàng triệu hết cung nữ thái giám trong doanh trướng đi, sai bọn họ trộm tìm người.
Cố tình người nàng muốn tìm kiếm kia, to gan lớn mật, giả dạng thành bộ dáng nàng đi vào doanh trướng.
Lại bởi vì đám thị vệ canh giữ này đều không phải hầu hạ bên người Tần Phiên Phiên, căn bản không nhận ra vị nữ tử không lộ mặt vóc người tương tự này không phải Hoàng hậu nương nương.
Thậm chí bọn họ cũng không dám nhìn nhiều, chỉ cho rằng Hoàng hậu nương nương muốn cho Hoàng thượng một bất ngờ, cho nên mới lặng yên không một tiếng động đi vào.
Cuối cùng Tiêu Nghiêu đi tới ngoài doanh trướng, sau khi đi vào, hắn liền thấy Tần Phiên Phiên đứng đưa lưng về phía hắn.
Trong lòng hắn vui vẻ, lập tức lảo đảo đi qua, ôm lấy nàng từ sau lưng, đầu cũng đặt trên vai nàng, động tác mười phần thân mật.
Vệ Tình cởi áo choàng, màu sắc và kiểu dáng xiêm y nàng mặc không sai biệt lắm với Tần Phiên Phiên, tuy nói không giống nhau hoàn toàn, nhưng Hoàng thượng uống say, khẳng định sẽ không nhận ra.
Cộng thêm búi tóc của nàng chính là dựa theo kiểu tóc hôm nay của Tần Phiên Phiên, nhìn từ sau lưng, trên cơ bản giống nhau như đúc.
Nàng tin tưởng, sáng mai nàng có thể đi theo Hoàng thượng cùng hồi cung.
Mặc kệ lửa giận của Hoàng hậu nương nương, nàng cũng không để ở trong mắt, chỉ cần được Hoàng thượng ưu ái, không sợ về sau không có phân vị.
Tuy rằng bên ngoài truyền đến đều là Hoàng thượng đối với Hoàng hậu nương nương là yêu đến mức không thể tự kềm chế, nhưng nàng một chữ cũng không tin.
Nào có nam nhân không vụng trộm, huống hồ Hoàng hậu nương nương đã tiến cung nhiều năm như vậy, Hoàng thượng nhất định đã sớm nhàm chán.
Ma ma đã từng nói với nàng, nữ nhân đã từng sinh đứa nhỏ thì không còn hấp dẫn nam nhân nữa, nàng vẫn là cô nương ngây thơ, như là bông hoa tươi đẹp ướt át đầu cành, chờ người yêu thích tới ngắt lấy.
Trên đời này ngàn ngàn vạn vạn nam nhân, người xứng ngắt lấy nàng cũng chỉ có ngôi cửu ngũ.
“Phiên Phiên, nàng về sớm cũng không cho người kêu trẫm một tiếng.” Hắn cười khẽ một tiếng, mang theo vài phần dịu dàng, lại lộ ra giảo hoạt.
Căn bản không giống ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng, ngược lại giống đứa nhỏ làm nũng.
Trái tim Vệ Tình bỗng nhiên nhảy tới cổ họng, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, tiếng cười của Hoàng thượng dễ nghe như vậy, đối đãi nữ nhân sẽ dịu dàng như thế.
Thậm chí qua vòng ôm rộng rãi lại ấm áp của hắn ở phía sau lưng có thể cảm thấy cơ ngực rắn chắc của Hoàng thượng, nàng tìm thấy cảm giác rất an toàn.
Hô hấp của Vệ Tình lập tức trở nên dồn dập, cả khuôn mặt nàng đều đỏ bừng, hoàn toàn sung huyết, toàn bộ thân thể đều như phát hỏa, nóng vô cùng.
Nàng nhớ tới đủ loại dặn dò trước đó của Cảnh Vương phi, cũng không dám quay đầu lại, đánh bạo duỗi tay kéo cánh tay Hoàng thượng lại, trực tiếp ấn ở trước ngực nàng.
Ý vị ái muội vô cùng rõ ràng, nếu không phải sợ Hoàng thượng nghe ra thanh âm của nàng không thích hợp, Vệ Tinh còn muốn mở miệng làm Hoàng thượng nhanh chóng cá nước thân mật với nàng.
Dù cho không gạo nấu thành cơm, tốt nhất là ở thời điểm Hoàng hậu nương nương dẫn người tiến đến, bọn họ đã lăn lộn quấn quít thành một đoàn.
Như vậy kể cả Hoàng thượng không muốn thân thể nàng, cũng phải nhường nàng tiến cung, rốt cuộc thanh danh nàng bị hắn huỷ hoại.
“Hôm nay lá gan lớn như vậy, chẳng lẽ nàng cũng uống say? Có cùng suy nghĩ với trẫm?” Tiêu Nghiêu cười khẽ một tiếng, thanh âm càng thêm có vẻ từ tính dễ nghe.
Vệ Tình cảm thấy lỗ tai mình đều sắp bốc cháy, nóng đến không chịu nổi.
Tiêu Nghiêu quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ một cái liếc mắt, còn là bên sườn mặt, hắn liền nhận thấy không thích hợp.
Hắn đẩy nàng ta ra, nam nhân uống có hơi nhiều, lúc dùng sức có chút không biết nặng nhẹ, trực tiếp đẩy nàng ta té ngã trên đất.
Tươi cười trên mặt Vệ Tinh lập tức biến mất, nàng ta vừa nhấc đầu liền nhìn thấy thần sắc giận dữ trên mặt ngôi cửu ngũ.
Ngũ quan nam nhân rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, hình dáng cao lớn, giờ phút này cảm xúc phẫn nộ làm khí thế xung quanh hắn càng mạnh mẽ.
Đồng thời Vệ Tình đang hoảng loạn, trong lòng càng thêm sinh ra vô số cảm xúc muốn leo lên hắn.
Nam nhân tốt như vậy, vì sao không phải của nàng?
Tất cả mọi người đều là nữ nhân, dựa vào cái gì ngôi cửu ngũ có quyền có sắc lại thuộc về Tần Phiên Phiên?
Tuy nàng không xuất thân từ hầu phủ, nhưng mẫu thân của nàng xuất từ hầu phủ, hơn nữa nàng còn là đích nữ.
Cảnh Vương phi chính là nói, trước kia thời điểm Tần Phiên Phiên là thứ nữ, xách giầy cho Cảnh Vương phi cũng không xứng, chẳng qua hiện giờ vận khí tốt, mới một bước lên mây, lập tức trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên đời này.
Chim sẻ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, nàng muốn túm Tần Phiên Phiên từ trên đầu cành xuống dưới, chính mình bay lên.
“Hoàng thượng, ngài không quen thần thiếp sao? Thần thiếp đỡ ngài đi ngủ.” Vệ Tình nửa cúi đầu, trên mặt là thần sắc e lệ ngượng ngùng.
Nàng vừa nói vừa muốn đứng dậy đỡ Tiêu Nghiêu, biểu tình trên mặt nam nhân càng thêm lạnh lùng, hiện tại cảm giác say đã tiêu tán hơn phân nửa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Cảnh Vương tìm hắn uống rượu chỉ sợ không phải ngẫu nhiên, chính là vì làm hắn say, tốt nhất là nhận không rõ người, đến nơi đây sẽ coi người khác thành Tần Phiên Phiên mà ngủ cùng.
Vệ Tình nhìn biểu tình âm ngoan này của hắn, trong lòng có chút do dự.
Cảnh Vương phi đã từng dặn dò nàng, nếu Hoàng thượng nhận ra nàng, nàng câu dẫn Hoàng thượng không thành công, lúc này nhất định phải lớn tiếng thét chói tai, kinh động thị vệ bên ngoài, như vậy Hoàng thượng căn bản không thể chối cãi.
Dù Hoàng thượng không muốn mang nàng tiến cung cũng không được, danh dự nàng đã bị huỷ hoại, khẳng định không thể gả ra, nếu Hoàng thượng không cho nàng làm phi tần, tuyệt đối sẽ bị Ngự sử mắng chết.
Tiêu Nghiêu nhìn biểu tình trên mặt nàng ta nhiều lần biến hóa, cười lạnh một tiếng.
Nếu nữ nhân này còn nghĩ dùng biện pháp gì tới uy hiếp hắn, vậy hắn nhất định xử đẹp nàng ta.
“Ngươi lại đây.” Hắn vẫy nàng ta, trên mặt thu lại thần sắc âm ngoan, thanh âm cũng dịu dàng hơn chút.
Tuy nói trạng thái hiện giờ của hắn không thể dịu dàng như lúc nhận nhầm nàng thành Tần Phiên Phiên, nhưng trạng thái dịu xuống này của hắn rõ ràng là có thể thương lượng.
Nội tâm của Vệ Tình hơi ổn định lại, ngẩng đầu lên lộ ra nụ cười chính mình cảm thấy xinh đẹp nhất, trong ánh mắt tràn ngập tình ý sóng sánh.
Vươn tay muốn đè ngực hắn, cả người mềm mại không xương mà dán lên người hắn.
Nhưng trong nháy mắt nàng ghé sát vào, biến cố đột nhiên xảy ra.
Nam nhân bỗng nhiên bắt lấy cổ tay nàng, kéo về phía trước.
Trong lòng Vệ Tình vui mừng, cảm thấy Hoàng thượng hiếu thắng cường ngạnh ôm nàng vào trong lòng.
Nhưng nàng cũng không nhào vào trong ngực nam nhân, ngược lại sau cổ bị đánh một đòn nghiêm trọng, còn chưa cảm thấy đau, trước mắt đã tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Nghiêu còn cảm thấy không đã ghiền, lại dùng sức uốn vặn cổ tay nàng ta, xương cổ tay Vệ Tình liền bị vặn gảy, toàn bộ tay quái dị mà vặn về hướng khác.
Hắn trực tiếp ném nữ nhân xa lạ này tới trên mặt đất, tiện tay móc ra một miếng khăn gấm.
“Trương Hiển Năng, tiến vào!” Hắn dương cao thanh âm gào một câu hướng về phía bên ngoài.
Trương Đại tổng quản vốn đang ở bên ngoài chờ đến độ có chút sốt ruột, hắn đã hỏi qua thị vệ, nói là Hoàng hậu nương nương đã sớm ở bên trong doanh trướng chờ Hoàng Thượng, có thể là muốn tạo bất ngờ gì đó.
Hắn liền suy nghĩ, sau khi đã tạo bất ngờ, hai người này nhất định là muốn lăn lộn ở bên nhau, củi khô lửa bốc tận tình thiêu đốt.
Chờ đến khi bên trong truyền ra thanh âm, hắn liền có thể rời đi.
Kết quả hắn chờ mãi chờ mãi, bên trong cũng chưa động tĩnh gì, dường như hôm nay căn bản hai người kia không phát ra tia lửa gì (lửa tình>.