Độc Sủng Ngốc Phi

Chương 4: Bị ám sát


Đọc truyện Độc Sủng Ngốc Phi – Chương 4: Bị ám sát

Nàng từ gian phòng sau lưng Cung Nhu bước ra, trên mặt là nét ngu ngơ đáng yêu của một tiểu hài tử. Đứng trước mặt hai tỷ muội kia, nàng trong lòng chán ghét còn ngoài mặt vui vẻ không thôi.

Nhìn thấy bộ dạng kia của nàng Nghiêm Tú và Nghiêm Văn trong mắt toàn vẻ khinh thường. Đột nhiên Nghiêm Văn bước lên nắm tay nàng nói:

“Nhị tỷ, muội và đại tỷ biết ngày mai là đại hỷ của tỷ nên hôm nay chúng ta muốn đưa tỷ đi dạo một chút.”

Nàng vừa nghe đã biết ý đồ của hai tỷ muội kia, trong lòng buồn cười một phen nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt ngốc kia đáp:

“A, ta thích nha. Đi, chúng ta đi ngay đi.”

Lời nói vừa dứt nàng liền kéo hai tỷ muội kia ra khỏi Vĩnh Thụy Cát. Cung Nhu phía sau nhìn theo ba thân ảnh kia khuất đi liền đi vào trong tìm Cung Thanh.

“Thanh, tỷ cho người đi theo tiểu thư đi muội thấy hai tỷ muội kia hình như có dự tính với tiểu thư.” Cung Nhu lo lắng nói.

Cung Thanh gật đầu rồi phóng ngay ra ngoài từ phía cửa sổ.


Các nàng ra khỏi Nghiêm gia liền đến Ninh Hy Phấn, đây là tiệm chuyên bán son phấn, vải lụa nổi tiếng nhất Phượng Thành. Nghiêm Tú và Nghiêm Văn vừa vào tiệm liền chia nhau ra tìm thứ mình muốn mua để mặc nàng ngơ ngác nhìn khắp nơi.

Nàng tìm chỗ ngồi, nhìn mọi người ra vào không ngớt cũng đủ để biết cửa tiệm này đắt khách vô cùng. Nàng ngồi một lúc liền có người mang nước đến mời nàng, nhận ly nước của người kia nàng vừa cười vừa nói:

“Cho ta? Cảm ơn a ~”

Người kia không nói gì khẽ gật đầu rồi bỏ đi. Nàng vừa định uống nước liền bị một lực mạnh giựt mất ly nước trên tay nàng. Người giựt ly nước của nàng là Nghiêm Văn, Nghiêm Văn liếc nàng một chút rồi một hơi uống cạn ly nước.

Nàng cũng không nói gì chỉ ngơ ra một chút rồi nhìn Nghiêm Văn cười cầu hòa. Nàng [NV] chán ghét bộ dạng ngớ ngẩn kia của nàng [VH] nên cũng không buồn nhìn liền bỏ đi ngay. Nàng đợi cả nửa ngày hai tỷ muội kia mới chịu đi khỏi Ninh Hy Phấn, nàng đi sau hai tỷ muội kia trên tay cầm đủ thứ túi lớn túi nhỏ nặng nề.

Đường về còn khá xa bỗng Nghiêm Tú dừng lại, cao giọng nói:

“Nga, tỷ quên mất khi nãy nương bảo chúng ta mua giúp bà vài thang thuốc bổ, đi chúng ta quay lại mua thôi nếu không nương sẽ rất giận.”

Nghiêm Văn hiểu ý của tỷ tỷ liền quay sang nói với Vân Hi:

“Nhị tỷ, tỷ ngồi ngốc nửa ngày ở Ninh Hy Phấn rất khỏe còn bọn muội chạy tới lui mua đồ, giờ đã mệt nhưng quên mua thuốc cho nương rồi, tỷ đi giúp muội mua thuốc nga. Đồ này bọn muội tự mang về trước. Ngân lượng đây tỷ mua giúp muội nha.” Nghiêm Văn nói xong liền cầm hết túi to nhỏ trên tay nàng đi, trước đó còn không quên đưa nàng mảnh giấy và ít ngân lượng.

Đợi hai người kia đi khỏi nàng liền không cười ngốc nữa, khuôn mặt lạnh toát ra hàn khí nhìn tờ giấy trong tay, môi nhỏ lẩm bẩm:

“Đại bổ thang? Đây là thuốc gì?”

Nàng bật cười khi đọc dòng chữ trên mảnh giấy một lúc mới bình tĩnh được. Nàng cười đã liền hướng phía đường lớn tìm mua “Đại bổ thang”.

Cước bộ của nàng khá chậm, lúc sau nàng liền đứng lại. Hàn khí bức người toát ra khiến cho các hắc y nhân e dè. Nàng cười thầm trong lòng nghĩ bọn tỷ muội kia thật ngốc.

Bọn hắc y nhân nhìn nàng rồi một lượt xông lên tấn công nàng, nào ngờ chưa đụng được nàng liền bị một nội lực mạnh mẽ đánh văng ra. Một người từ trên cao phóng xuống chỗ nàng, thủ thế bảo vệ nàng thật kĩ.


Hắc y nhân nhìn ra người bên cạnh nàng là Cung Thanh liền vội vã quỳ xuống hô:

“Thanh lão đại!!”

Cung Thanh nhìn đám hắc y nhân đang quỳ trong lòng tức giận không thôi, nàng quát:

“Các ngươi là chê mình sống quá lâu phải không. Cư nhiên tấn công tiểu thư, muốn chết sao!!”

Bọn hắc y nhân bị Cung Thanh quát liền co người lại không dám lên tiếng. Nàng thấy vậy liền vỗ vai trấn an Cung Thanh.

“Ai thuê các ngươi lấy mạng ta?” Nàng lạnh lùng hỏi.

“Hồi tiểu thư, là tỷ muội Nghiêm gia thuê Ninh Hy Cung lấy mạng tiểu thư.” Một tên nói to.

“Bao nhiêu?”

“Hồi tiểu thư mười vạn bạc.”


Nàng trầm tư ba giây liền nói:

“Ta về Ninh Hy Cung một chuyến, các ngươi báo hoàn thành nhiệm vụ với Mã Viêm còn lại cứ để ta lo.”

Bọn hắc y nhân dạ một tiếng rồi chuẩn bị ngựa cho nàng an bài xong xuôi mới rời đi. Vì Ninh Hy cung cách chỗ của nàng khá xa nên nàng vẫn là chọn ngồi ngựa.

Nghiêm gia Đại sảnh.

Hai tỷ muội Nghiêm Tú đi đi lại lại khắp sảnh, mắt trông ngóng gì đó ngoài đại môn. Khoảng một nén hương sau từ cửa đại môn, một tên gác cổng mang vào một bức thư, hai tay cung kính dâng cho Nghiêm Tú, nói:

“Có người gửi thư cho Đại tiểu thư.”

Nàng hớn hở cầm lấy bức thư rồi cùng Nghiêm Văn đọc thư. Nhìn ấn thư bên ngoài các nàng liền biết là thư từ đâu gửi cho các nàng, nội dung thư chỉ gồm ba chữ ” Đã hoàn thành ” thôi nhưng lại khiến các nàng vui vẻ không thôi. 

Nhanh chóng giấu đi bức thư, các nàng vội vàng chạy đi Từ Phục Uyển tìm Nghiêm Quốc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.