Độc Sủng Ngốc Phi

Chương 13


Đọc truyện Độc Sủng Ngốc Phi – Chương 13

Trời trưa oi bức, nàng nằm trên nhuyễn tháp vừa quạt vừa ngáp. 

Đông Vạn Các của hắn thật đẹp, thật mát nhưng hiện tại vì nàng lại trở nên thật nóng.

Vì sao ư?

Vì nàng đang bốc hỏa a! 

Hai mắt nàng không ngừng trừng với hắn. Còn hắn vẫn rất bình tĩnh, ngồi đối diện nàng làm việc.  “Vương gia, vì sao lại bắt ta chuyển đến đây?” Nàng tức giận hô một tiếng, đánh gãy sự yên tĩnh của buổi trưa. 

Hắn vẫn thản nhiên làm việc, nghe nàng hỏi lại không mấy quan tâm chỉ khẽ cầm ly trà bên cạnh lên uống. Hành động của hắn làm nàng muốn nổi điên lần nữa. Vận ra nội lực trên tay, nàng không chút khách khí đánh tới chỗ hắn.


Xoảng.

Ly trà trên tay hắn vỡ nát. Hắn bị cắt trúng một đường trên tay, máu chảy ra khiến hắn có chút không vui. Nàng bên nhuyễn tháp thấy hắn bị thương liền vui vẻ vô cùng. Hắn nhìn nàng cười đến ngã trên nhuyễn tháp trên trán liền xuất hiện ba vạch hắc tuyến. 

Phải giáo huấn nàng một chút.

Hắn mặc kệ vết thương, đi về phía nàng. Nàng cảm nhận được sát khí đến gần liền ngưng cười, ngước lên nhìn thì hắn đã ở trước mặt nàng. Nàng vẫn bướng bỉnh khiêu khích hắn: “Nhìn ta làm gì? Sao hả, có phải thấy ta rất đẹp không? Haha.”

“Đúng vậy. Đẹp đến mức muốn ăn nàng sạch sẽ!” Hắn phát ngôn một câu liền thành công dọa nàng sợ. Định tung người bỏ chạy thì bị hắn nắm lại, đặt nàng nằm gọn dưới thân. Khuôn mặt yêu nghiệt của hắn nở ra một nụ cười xinh đẹp, nhưng trong mắt nàng là vô vàn đáng sợ. Tuy nhiên, dù đáng sợ đến mấy thì nàng – đường đường là một gia chủ của Ninh gia, người đứng đầu ở Ninh Hy cung làm sao có thể khuất phục hắn  đây? 

Nghĩ là làm, nàng vung chân hướng ngay tiểu đệ đệ của hắn đạp một cái. Hắn bị đau liền buông nàng ra, đau đớn nhìn nàng, còn nàng, nàng nhìn hắn đầy khinh bỉ nói: “Ta với ngươi còn chưa thành thân đâu, muốn là người của ta? Trăm năm nữa cũng không thể! Còn có, thắng ta một lần nhưng chưa chắc thắng lần thứ hai, hừ!”

Nói xong, nàng xoay người hướng phía Tây Tước Uyển mà đi. Hắn ôm tiểu đệ đệ, cười khổ một tiếng nhìn theo thân ảnh nhỏ của nàng, khẽ lắc đầu.

————— Đường phân cách ————–

Nàng trở về Tây Tước Uyển, lúc đi ngang đình nhỏ bên hồ liền không khỏi nhớ lại chuyện vừa rồi. 

*Hồi ức *

Nàng lạnh lùng nhìn hắn cùng nụ cười yêu nghiệt kia liền rất không hài lòng. Hắn dám cho người theo dõi nàng sao? 


“Ta không hề theo dõi nàng. Chỉ là người của ta vô tình nhìn thấy.” Hắn biết nàng suy nghĩ gì liền vui vẻ giải thích. 

Bang. 

“Nói dối!” Nàng vỗ mạnh tay lên bàn đá, tức giận hô. “Nếu chỉ vô tình, làm sao ngươi biết ta là người của Ninh gia?”

Hắn nhìn biểu cảm tức giận của nàng liền cảm thấy nàng thật đáng yêu. Dường như nàng rất ghét hắn, lúc nào cùng hắn ở chung một chỗ cũng đều ra vẻ chán ghét như vậy. Hắn cũng không tức giận, vẫn một ý cười nhàn nhã trên môi, giải thích: “Ninh Hy Cung nổi danh từ mấy năm trước, lệnh bài thân phận của Ninh Hy Cung  cũng được biết đến rất phổ biến. Mọi người vốn biết rõ bậc cao nhất ở Ninh Hy Cung là màu đen, lúc đó nghe báo lại của nàng là màu cam cấp bậc hẳn không nhỏ.” 

“Im lặng, nói thật nhiều.” Nàng bực dọc hô. Lúc hắn nói về lệnh bài thân phận nàng đã rõ, lúc đánh nhau với Đinh gia nàng vô tình để lộ lệnh bài thân phận có lẽ lúc đó người của hắn đã nhìn thấy. “Người của ngươi đã biết, ngươi cũng đã biết, ta có nên giết người diệt khẩu hay không?”

Hắn không trả lời chỉ im lặng uống trà, vẻ mặt đâm chiêu như suy nghĩ gì đó. Nàng thấy hắn không trả lời liền tức giận không thôi, vận ra nội lực đánh về phía hắn. Hắn cảm nhận được sát lực liền tránh né thật nhanh, cả người rời khỏi ghế. Nội lực đánh ra xa liền trúng một cành cây to, triệt để đánh ngã. Hắn nhìn cành cây to rơi xuống liền đổ một tầng mồ hôi. 

Lại một lần nữa, nội lực lại hướng hắn tấn công, hắn lại né tránh liên tục, nội lực đánh ra như muốn phá hủy cả khu vườn. Nàng thấy khu vườn bị phá liền không vui, thu lại nội lực, trực tiếp cùng hắn đánh vài quyền. 


Nàng hướng hắn đánh tới, hắn bắt lấy tay nàng, người tấn công người phòng thủ, liên tục suốt một canh giờ. Trời trưa thật nắng, nàng thấm mệt, sức đánh cũng có chút giảm xuống, ngay lúc này, hắn từ thế phòng sang thế công, trực tiếp gạt chân nàng, quật ngã. Nàng bất ngờ bị mất thăng bằng, cả người ngã về sau, cứ tưởng sẽ đáp đất thật đau nhưng đợi thật lâu cũng không thấy ngã. Cả người được ôm lấy nằm gọn trên tay hắn. 

“Bỏ ta xuống.” Nàng lạnh lùng nói. “Vi phu không bỏ.” Hắn vui vẻ đáp. Nàng vùng vẫy một trận trong vòm ngực to rộng của hắn một lúc nhưng cũng không thoát khỏi tay hắn. 

Nhìn người trong lòng ra sức trốn thoát, làm loạn cả y phục của mình, hắn không khỏi có chút cứng người. Mạnh mẽ áp chế nàng, hắn cúi xuống hôn lấy đôi môi ngọt của nàng. Chạm vào môi nàng, hắn cảm thấy mình như không thể dứt ra được. Hắn ra sức cắn mút đôi môi ngọt của nàng, nụ hôn cuồng nhiệt khiến hắn như rơi vào mê trận không lối ra.

Còn phần nàng, bị hắn hôn bất ngờ nên toàn bộ đều là biểu cảm ngạc nhiên. Hai mắt nàng mở to, mặc hắn cắn mút môi nhỏ của mình, đến lúc sắp hết hơi nàng mới không ngừng vùng vẫy, ra sức vỗ mạnh vào ngực hắn để tách khỏi hắn.

Hắn lưu luyến không muốn rời nhưng vì nàng nên hắn đành buông đôi môi ngọt kia ra. Nàng oán hận nhìn hắn, ra sức dùng tay áo lau đi nụ hôn của hắn. Hắn bị hành động “ghét bỏ” này của nàng chọc tức liền mang đi Đông Vạn Các. 

Phải biết rằng hắn là một người cao ngạo và ngoài kia có biết bao thiếu nữ, tiểu thư muốn được hắn chạm một lần chứ đừng nói là hôn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.