Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 53: Ngày hè đến(1)


Đọc truyện Độc Sủng Ngốc Hậu – Chương 53: Ngày hè đến(1)

Edit: A Cảnh

Beta: Nhược Vy

Nếu Triệu gia vừa xảy ra chuyện mà Chiêu Dương đã muốn hòa ly, sợ rằng tất cả mọi người đều cảm giác nàng rất tuyệt tình. Phe Tiêu Quý phi cũng có thể thừa dịp dâng vài tấu chương.

Nhưng chuyện này trôi qua hơn nửa năm rồi, quan viên trong Kinh thành đã phân rõ ranh giới với Hoắc gia, Hoắc gia nghèo túng chỉ có thể dưạ vào việc cầm chút trang sức để sinh hoạt, ngược lại mọi người đều cảm thấy việc Chiêu Dương Công chúa hòa ly là vô cùng chính xác.

Đương nhiên cũng có không ít những người hận không thể khiến cho sinh thần Chiêu Dương trôi qua không tốt, ít nhất Tiêu Quý phi chính là một trong số đó, chỉ là những người này….Chiêu Dương hoàn toàn không mời bọn họ.

Tiệc sinh thần của Chiêu Dương Công chúa được làm vô cùng náo nhiệt, tuy rằng bị Phò mã quấy rầy giữa chừng một chút nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn, sau ngày hôm nay, tin tức về diện mạo xinh đẹp của Chiêu Dương công chúa sẽ được truyền ra ngoài.

Trước kia quả thật Chiêu Dương có chút khó coi, nhưng bản thân nàng là Công chúa, lại rất ít khi gặp người ngoài, cho nên không ai nói về dung mạo của nàng, chỉ có tên vô liêm sỉ Hoắc thọ kia.

Hoắc Thọ là tài tử nổi danh trong Kinh thành, sau khi hắn cưới Chiêu Dương, không chỉ đối xử lạnh nhạt với nàng, hắn còn không ít lần ra ngoài nghị luận dung mạo của Chiêu Dương, thế nên chuyện Chiêu Dương là một người mập mạp, trong kinh đúng là không người nào không biết, không người nào không hiểu, trước kia còn có rất nhiều người đồng tình với Hoắc Thọ, cảm giác hắn vốn dĩ là một đại tài tử, thế mà phải cưới một nữ nhân xấu xí như vậy, thật sự đáng tiếc.

Nhưng thực tế thì sao? Nếu trước đây Hoắc gia không muốn, Triệu Hoàng hậu cũng sẽ không chọn bọn họ, hơn nữa, trước khi thành thân, tuy Hoắc Thọ chưa gặp Chiêu Dương lần nào, nhưng mẫu thân hắn thì đã từng gặp qua.

Rõ ràng là Hoắc gia muốn cho Hoắc Thọ được thêm một phần tôn quý, mới bảo hắn cầu cưới Chiêu Dương, cưới xong liền bày ra bộ dạng ủy khuất, thậm chí hại chết Chiêu Dương…

“Vương gia.” Thọ Hỉ kêu một tiếng, kéo Tần Dục ra khỏi dòng hồi tưởng

“Trong kinh có lời đồn đãi gì không tốt không?” Tần Dục hỏi.

“Hồi vương gia, vẫn có vài người đàm luận, nhưng không nhiều lắm.” Thọ Hỉ nói, sau đó kể ra vài nữ quyến của quan viên bôi đen Chiêu Dương công chúa ở bên ngoài.

“Đều do Tiêu gia bên kia…” Tần Dục hừ lạnh một tiếng, lập tức nói: “Ngươi cho người đem chuyện Tần Diệu dưỡng ngoại thất bên ngoài lộ ra đi, để dân chúng trong Kinh thành có thêm chút đề tài cho câu chuyện.”

Duệ Vương phi Quách Phức là một nữ nhân rất lợi hại, cực kỳ thích ăn dấm chua, sau khi thành thân liền quản Tần Diệu khắp nơi, dường như còn nắm thóp Tần Diệu… Tần Diệu không dám ở trong phủ ăn chơi đàng điếm, dĩ nhiên sẽ ra ngoài mà lộng hành rồi.

Đối với một vị Vương gia, thực ra chuyện bên ngoài nuôi vài ngoại thất không phải chuyện gì to tát lắm, nhưng cũng đủ cho hậu viện của Tần Diệu bốc hỏa, sứt đầu mẻ trán.

Nghĩ đến hậu viện, Tần Dục lại nhớ tới tình huống của Tô Minh Châu khi ở phủ Chiêu Dương công chúa.


Tô Minh Châu từng hung hăng đâm Tần Nhạc một đao, khiến cho Tần Nhạc đoạn tử tuyệt tôn, hắn có ý muốn liên lạc với nàng ta, chỉ là hiện tại không phải thời điểm thích hợp.

Khi đã bình tĩnh lại, Tần Dục tiếp tục xử lý chính vụ, không lâu sau, Lục Di Ninh bưng một chén thuốc đến: “Tần Dục!”

“Di Ninh.” Tần Dục kêu đối phương một tiếng, lúc nhìn về phía bát thuốc kia, biểu tình có chút rối rắm.

Sau khi trở về từ núi Tần An, Lục Dinh Ninh liền bắt đầu nấu ít thuốc cho hắn uống, đã đổi phương thuốc vài lần, mấy ngày này lại là một phương thuốc khác.

Tần Dục uống qua rất nhiều loại thuốc, dù cho khó uống thì vẻ mặt vẫn không thể thay đổi, chỉ là gần đây thuốc này…. “Nhất định phải uống?”

“Ừ.” Lục Di Ninh gật đầu, đây là thuốc rất tốt, trừ độc dưỡng thân.

Tần Dục cắn răng uống hết bát thuốc, quả nhiên không bao lâu sau liền cảm thấy trong bụng của mình như sóng vỗ ào ào lên đảo, rất khó chịu…

Một ngày này, Đoan vương Tần Dục ngồi ở trên cầu tiêu một hồi lâu, mặt không biểu tình đọc một quyển sách.

Mà cùng lúc đó, Thanh Vân đạo trưởng ở trong cung đã luyện chế được đan dược ra khỏi lò.

“Bệ hạ, đan dược này chỉ cần dùng liên tục trong vòng hai năm, thì có thể tẩy sạch những thứ dơ bẩn trong cơ thể, đây là bước đầu tiên để đắc đạo.” Thanh Vân đạo trưởng nói.

“Thật sao?”

“Bệ hạ cứ việc tìm người đến thử.” Thanh Vân đạo trưởng nói, hắn đã cho người thử qua, ăn viên thuốc này thì tinh thần sẽ tốt lên gấp trăm lần, quả thật là một mặt tốt của thuốc.

Xưa nay Vĩnh Thành đế quý trọng mạng sống, dĩ nhiên sẽ không tự mình ăn, liền sai người gọi một tiểu thái giám tới, cho hắn ăn đan dược…

Vì để luyện đan, Vĩnh Thành đế vơ vét rất nhiều dược liệu, bên trong tư khố vừa có chút tiền, lại tiêu hết, may mắn ông là Hoàng đế, đôi khi chỉ cần lải nhải vài câu thì sẽ có người đưa đồ mà ông muốn tới.

Vĩnh Thành đế vui vẻ, nên lại đề bạt một ít người.

Xoa xoa mày, Tần Dục có loại cảm giác vô lực.


Vĩnh Thành đế thân là Hoàng đế, mà cũng làm việc như vậy, quan viên phía dưới không phải càng thậm tệ hơn sao?

Hết lần này đến lần khác, hắn muốn ngăn cản cũng bất lực, quan viên trong triều có thể sử dụng được, quả thực không còn nhiều lắm.

Từ trong trí nhớ của mình, Tần Dục lục ra một số quan viên có thể dùng đến, đồng thời cho người đi thăm dò, các quan viên tầng chót cũng không bỏ qua, mục đích là từ giữa đám người đó tuyển ra được vài hạt giống tốt.

Thời gian trôi qua, thời tiết càng ngày càng nóng.

Bởi vì có Hoàng hậu chiếu cố, hàng năm Đoan vương phủ được phân đến không ít băng, nhưng dù vậy, Tần Dục vẫn cảm thấy nóng nực cả ngày, đồng thời cũng gặp một phiền toái lớn.

Vốn Lục Di Ninh không thích mặc y phục rườm rà của nữ nhân, ở nhà luôn mặc nam trang, khi thời tiết dần nóng hơn, thì nàng cứ hở một chút là vén ống tay áo lên, chờ những ngày sau càng lúc càng nóng, nàng thậm chí còn muốn cởi cả quần.

Thật là…Còn ra thể thống gì!

Đổi thành người khác làm như vậy, Tần Dục không khỏi muốn răn dạy một phen, nhưng người này là Lục Di Ninh, hắn không răn dạy được, chỉ có thể một lần lại một lần cùng nàng giảng đạo lý.

“Được rồi…” Đến cùng thì Lục Di Ninh vẫn phải đáp ứng không cởi quần, thời điểm vào ban ngày mặc y phục rất chỉnh tề, kết quả…

Đến buổi tối, Tần Dục liền thấy một mỹ nhân chỉ mặc mỗi áo yếm và tiết khố nằm trên giường mình.

Cơ thể Lục Di Ninh đang ngày ngày phát triển, giờ nằm như vậy, trước ngực phồng lên, như mời gọi người ta xốc yếm nàng xem thử…

“Sao nàng không mặc trung y?” Tần Dục quay đầu đi, không dám nhìn nữa.

“Nóng.” Lục Di Ninh nói, quá nóng, tắm rửa xong thì nàng đã không muốn mặc lại rồi.

“Cho dù nóng, cũng phải mặc y phục.” Tần Dục lại nói, trước kia cùng Lục Di Ninh ngâm nước nóng thì hắn vẫn có thể bình tĩnh chống đỡ, nhưng hiện tại…

“Ở trong phòng có thể không mặc!” Lục Di Ninh ủy khuất nhìn Tần Dục, người hầu hạ nàng tắm rửa nói, ở trong phòng có thể mặc ít đi một chút.


Cuối cùng Tần Dục cũng hiểu vì sao Thái giám rõ ràng đã bị thế mà còn tìm cung nữ để vui đùa.

Dù là phế nhân, nhưng hắn vẫn là nam nhân, nhìn thấy nữ nhân sẽ động tâm.

“Nếu nàng không mặc, chúng ta tách riêng ra ngủ.” Tần Dục hít sâu một hơi nói.

Dưới sự kiên trì của Tần Dục, cuối cùng Lục Di Ninh vẫn phải mặc y phục, nàng nói: “Ta còn phải chữa bệnh cho ngươi, chúng ta không thể tách riêng ra ngủ.”

Trong lòng Tần Dục run lên, có chút cảm động, cũng có khổ sở.

Ngày hôm sau, ngay lúc tỉnh lại, Tần Dục mới phát hiện Lục Di Ninh bị mình ôm vào trong ngực, điều khiến hắn không chịu nổi chính là Lục Di Ninh đã vén yếm lên, tay hắn còn đặt trên ngực…của nàng.

Tần Dục hận không thể chạy trốn mới tốt, nhưng hắn di chuyển bất tiện, muốn trốn cũng không thoát được, chỉ có thể chậm rãi buông Lục Di Ninh ra, sau đó nằm thẳng tắp.

Cuộc sống như thế, đối với Tần Dục, nó giống như một loại giày vò ngọt ngào.

Mấy ngày đầu thì hắn không quen, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn dần trấn định hơn, nếu khi thức dậy phát hiện tay mình đặt ở chỗ không nên đặt, hắn cũng có thể bình tĩnh thu tay về.

Đương nhiên, dù cho hắn có chậm rãi thích ứng, thì tình cảm với Lục Di Ninh cũng đã hoàn toàn thay đổi, chắc chắn hắn đã không có cách nào để tiếp tục đối đãi với Vương phi của mình như hài tử nữa.

“Di Ninh, về sau chúng ta một đời không rời xa được không?” Buổi sáng hôm nay, sau khi thu tay từ nơi trắng mịn nào đó, đột nhiên Tần Dục nói.

“Được.” Lục Di Ninh gật đầu, vốn dĩ bọn họ sẽ một đời không rời xa mà!

Đúng rồi, sao Tần Dục không sờ mình nhiều chút nhỉ? Rõ ràng buổi tối khi nàng cầm tay Tần Dục đặt trên người mình thì hắn đều sờ…

“Nàng đã đáp ứng, vậy thì nói phải giữ lấy lời.” Tần Dục hôn lên trán của Lục Di Ninh một cái.

Nếu Lục Di Ninh đồng ý, hắn nhất định sẽ không buông tay ra, đương nhiên việc cấp bách vẫn là khiến Lục Di Ninh nhanh chóng trưởng thành.

Bằng không…hắn sẽ cảm giác bản thân thật sự quá mức cầm thú.

Không, ngay cả cầm thú cũng không bằng.

Cũng không biết có phải việc mỗi ngày uống thuốc đã bắt đầu có hiệu quả hay không, mùa hè này, Tần Dục cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng tốt, cả người cũng càng ngày càng có tinh thần.

Nhưng đối với Đại Tần mà nói, mùa hè này có rất nhiều tin tức không được tốt, ví dụ như, Trung Nguyên bên kia đã thật lâu không đổ mưa.


Không đổ mưa, dân chúng chỉ có thể dẫn nước tưới, nhưng không phải thôn nào cũng có thể đưa nước tới…Trong thư của Vương Kỳ Khai gửi cho Tần Dục, có nhắc tới vì tranh giành nước mà dường như bên kia, mỗi ngày đều có phát sinh chuyện mâu thuẫn.

Đương nhiên, khiến cho lòng người phẫn nộ nhất vẫn là vấn đề về đám quan viên hư cũ mục nát.

Mỗi huyện mỗi phủ đều dự trữ kho lúa, nhưng mấy cái kho đó lại hiếm khi có lương thực!

Thở dài, Tần Dục cho người đi Giang Nam mua lương thực.

Về phần Hồ Quảng… Lương thực nhiều, nhưng người nhìn người chằm chằm cũng nhiều, hắn không có cách nào mua nhiều lương thực ở bên đó.

Trung Nguyên, Hà Tây phủ.

Khâm sai đại thần Vương Kỳ Khai đến Hà Tây phủ đã được vài ngày, lúc hắn vừa tới, dân chúng Hà Tây phủ không chào đón, bởi vì trước đây khi có khâm sai đến, quan phủ không khỏi muốn lợi dụng quyền lực của khâm sai để bắt bọn họ bỏ tiền ra.

Mà bây giờ, dân chúng càng không chào đón hơn, vị Khâm sai đại thần này, quả thực là một kẻ ác độc.

Hắn vừa đến không bao lâu mà đã giết một ít quan viên của Hà Tây phủ, còn tịch thu của cải!

Mấy quan viên này, thật ra dân chúng Hà Tây phủ chưa chắc đã thích lắm, chỉ là vài người làm quan kia, không phải đều cùng một dạng hay sao? Giết rồi thì về sau cũng không nhất định sẽ là quan tốt.

Càng quan trọng hơn…vị Khâm sai đại thần kia ngay cả quan viên cũng có thể giết,vậy sau này có khi nào giết luôn phú hộ hay dân chúng trong thành không?

Nhất thời, dân chúng Hà Tây phủ chìm trong trạng thái hoảng sợ.

“Tình huống bên ngoài thế nào?” Vương Kỳ Khai hỏi sư gia của mình.

“Đại nhân, hiện tại trong thành dân chúng đều nói người là ông già có mặt mũi hung tợn vô cùng hung ác.” Sư gia của Vương Kỳ Khai nói.

Vương Kỳ Khai xét lại quan viên là vì phát hiện kho lương thực Hà Tây phủ trống không, kết quả hành động giết người xét nhà của hắn đã đả động đến lợi ích không ít người, người bên này đã bắt đầu bố trí khởi tố hắn, nghe nói còn có quan viên vào Kinh cáo trạng.

“Những người đó vậy mà cũng nghĩ ra được.” Vương Kỳ Khai nói.

“Đại nhân, cứ tiếp tục như vậy… Liệu ngài có gặp phiền toái không?” Vị sư gia kia lo lắng vô cùng, Vương Kỳ Khai vừa đến đã làm động tác lớn, sợ là sẽ nhận vô số lời buộc tội, số phận sau này…

Vương Kỳ Khai thì không lo lắng, chỉ cười cười: “Ta tin tưởng Đoan vương.”

Hắn cũng nên vùng lên rồi.  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.