Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 43: Tần An tự (3)


Đọc truyện Độc Sủng Ngốc Hậu – Chương 43: Tần An tự (3)

Edit: Halina

Beta: Nhược Vy

Sau khi Tần Tề bị tố tội, lúc đầu còn hận Lục Di Ninh đến nghiến răng, nhưng rồi không nhịn được mà hiếu kỳ — rốt cuộc đứa ngốc này đã đánh bại hắn như thế nào, còn làm hắn đau nhức vậy nữa?

Tần Tề càng nghĩ càng hiếu kỳ, suy nghĩ đến mức khó chịu vẫn không ra, cuối cùng không thể kiềm chế được mà đi tìm Tần Dục.

Lục Di Ninh là đứa ngốc, hắn cảm thấy chắc hẳn sẽ không hỏi được gì, nhưng hoàng huynh của hắn thông minh như vậy, chắc là biết tại sao chứ?

Tần Dục mang vớ và giày cho Lục Di Ninh xong rồi mới gọi Tần Tề vào.

“Hoàng huynh!” Tần Tề vừa vào đã hành lễ với Tần Dục trước, sau đó trừng mắt nhìn Lục Di Ninh.

Sắc mặt Tần Dục lập tức lạnh hẳn: “Nàng là hoàng tẩu của đệ.”

Tần Tề thấy sắc mặt của Tần Dục thì lập tức sửng sốt rồi cảm thấy uất ức, hắn không hiểu vì sao Hoàng huynh buộc phải cưới một nữ nhân như vậy, đã thế còn không hề tức giận mà đối xử với nàng rất tốt.

“Thái độ của đệ với Nhị Hoàng tẩu và Tam Hoàng tẩu cũng giống vậy sao?” Tần Dục lại nói.

Cách hành xử của Tần Tề với Tô Minh Châu và Quách Phức cũng không được coi là kính trọng, nhưng lễ nghi ngoài mặt vẫn có, nhưng mà… Hai người họ không ngu ngốc giống Lục Di Ninh…

“Đệ khinh thường hoàng tẩu đệ, có phải cũng khinh thường hoàng huynh của đệ hay không?” Tần Dục nhìn về phía Tần Tề đang còn hơi bất mãn.

“Hoàng huynh!” Tần Tề nghe vậy thì kinh sợ, hắn tuyệt đối không có ý nghĩ này! Nhưng mà… Hoàng huynh nói cũng có chút đạo lý, hắn bất kính với Hoàng tẩu, trong mắt người khác chỉ sợ cũng là bất kính với Hoàng huynh đi?

Tần Tề lập tức hành lễ với Lục Di Ninh.

Lục Di Ninh nhìn Tần Dục răn dạy hắn, lại thấy hắn hành lễ với mình mà không hề tức giận, tuy rằng lúc trước nàng bị mắng, nhưng đã đánh lại được người ta, tính ra nàng cũng không chịu thiệt đúng không?


“Sau này hành xử cung kính với hoàng tẩu đệ một chút.” Tần Dục lại nói: “Đừng để cho huynh biết đệ ức hiếp Vương phi của huynh.”

“Đệ sẽ không ức hiếp hoàng tẩu!” Tần Tề nói, hắn khinh thường ức hiếp một kẻ ngốc!

“Phải không?” Tần Dục nhìn Tần Tề.

Tần Tề nhìn vào ánh mắt của Tần Dục rồi nhanh chóng dời đi, cúi đầu: “Hoàng huynh, sau này đệ không mắng hoàng tẩu nữa.” Lúc trước hắn mắng chửi người, thật sự không được tốt lắm.

Tần Tề có chút bướng bỉnh, nhưng Thục phi đã dạy dỗ hắn rất tốt. Thấy hắn thật lòng nhận sai, Tần Dục cũng không truy cứu nữa: “Lần này đệ đến đây là muốn biết vì sao mình thua phải không?”

“Hoàng huynh, sao huynh biết?” Tần Tề kinh ngạc nhìn Tần Dục.

Đương nhiên là đoán được. Tần Dục cười không trả lời hắn, chỉ nói: “Lúc trước những gì đệ học được trong cung chỉ là một ít động tác võ thuật đẹp mắt mà thôi, đi ra ngoài sợ còn đánh không lại mấy tên du côn.”

“Không thể nào! Đệ có thể dùng một đòn đánh ngã hai tên thị vệ!” Tần Tề nói.

“Đó là do người khác nhường đệ… Hơn nữa, đệ cho rằng mấy tên thị vệ lợi hại đến cỡ nào?” Tần Dục nói.

“Cấm Vệ quân là mạnh nhất ở Đại Tần!” Tần Tề đáp trả.

Tần Dục cười khẽ một tiếng: “Ai nói?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Tần Tề có chút khó hiểu, tất cả cấm vệ quân bảo vệ hoàng cung đều xuất thân không thấp, thân hình cao lớn, cũng được trang bị vũ khí tốt nhất.

“Cấm Vệ quân chỉ là một cái gối thêu hoa, chẳng khác gì lính canh đâu.” Tần Dục nhàn nhạt đáp, hắn cũng từng có cùng suy nghĩ với Tần Tề, cho rằng Cấm vệ quân rất lợi hại, nào hay sự thật hoàn toàn ngược lại.

Khi thực sự phải chiến đấu, đám Cấm Vệ quân trong Kinh thành thoạt nhìn có vẻ rất mạnh, nhưng thật ra sức chiến đấu cũng chỉ hơn mấy tên tráng đinh[1] của đám loạn đảng mang tới một chút mà thôi.

[1]tráng đinh: trai tráng, thanh niên khoẻ mạnh.


Đám binh lính đó ở nhà sống an nhàn sung sướng, sau khi làm Cấm Vệ quân vẫn tiếp tục sống như vậy, chưa bao giờ trải qua thao luyện thật sự. Nếu đám binh lính đó ở trong thời bình, không phải ra ngoài chiến đấu thì xem như không tệ, nhưng khi phải chiến đấu thì…

Đại đa số bọn họ thậm chí ngay cả dũng khí đánh giặc còn không có, chỉ muốn bảo vệ mạng mình, nhìn thấy kẻ địch liền vắt giò lên cổ mà chạy trốn.

Tần Tề vốn cảm thấy thị vệ thuộc Cấm Vệ quân rất lợi hại, cũng rất sùng bái mấy tên thị vệ đó, bây giờ nghe thấy Tần Dục đánh giá bọn họ như vậy thì rõ ràng không quá tin tưởng.

Tần Dục lại cười: “Đám Cấm Vệ quân đó đều là người trong các đại gia tộc, có số mệnh kim tôn ngọc quý, đệ cảm thấy bọn họ tình nguyện liều mạng vì người khác sao? Mà ở trên chiến trường, muốn biết có đủ mạnh hay không, đôi khi phải xem họ có dám liều mạng không đã.”

Tần Dục xử lý chính vụ thuận buồm xuôi gió, nhưng đối với tình hình quân đội thì không hiểu được bao nhiêu, chung quy là do hắn chưa từng dẫn binh đánh giặc lần nào

Dù sao chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, hắn đã có kha khá kinh nghiệm, chỉ cần nói hai ba câu đã dư sức khiến Tần Tề lung lay.

Tần Dục kéo Tần Tề nói một lúc, phân tích vài cuộc chiến trong lịch sử, không bao lâu đã có thể khiến Tần Tề quỳ rạp bội phục: “Hoàng huynh, không ngờ huynh lại lợi hại như vậy! Nếu như huynh không bị… Nhất định có thể trở thành một đại tướng quân.”

Thân là hoàng tử mà lại muốn làm tướng quân, coi như Tần Tề là một người quái dị đi.

Tần Dục sợ nếu còn nói nữa sẽ bị lộ tẩy, nên không tiếp tục nói về binh pháp mà bắt đầu nói về cách để rèn luyện cơ thể trở nên mạnh mẽ: “Binh lính đều được rèn luyện mà ra, thân là tướng lĩnh nếu muốn trở nên mạnh mẽ thì cũng phải rèn luyện.”

“Phải luyện như thế nào?” Hiển nhiên Tần Tề cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.

“Kéo cung bắn tên, luyện võ cưỡi ngựa, những thứ này đều là rèn luyện.” Tần Dục nói: “Hẳn là bây giờ đệ chỉ có thể nhấc được tảng đá một trăm cân lên xuống mười lần, nhưng ngày ngày luyện tập thì tương lai nhất định có thể nhấc được hai mươi, ba mươi lần. Không chừng tảng đá hai trăm cân cũng có thể nâng lên được.”

“Bây giờ đệ cũng không nâng nổi tảng đá một trăm cân…” Tần Tề đột nhiên đỏ mặt.

“Huynh chỉ đưa ra ví dụ thôi, nếu đệ thật sự muốn làm đại tướng quân thì phải luyện tập nhiều vào, cũng xem binh thư thật nhiều… Ở chỗ huynh có mấy cựu chiến binh trở về từ chiến trường, có thể chỉ dạy đệ một chút.” Tần Dục nói, hắn phái người đến Tây Bắc đưa vài thương binh tàn tật về đây, mà trong những người đó lại không ít người có bản lĩnh.

Một người là quân do thám chạy rất nhanh, một người có sức lực cực lớn vì ngày nào cũng di dời đá tảng, còn có người vì muốn luyện được tài bắn cung tốt nên mỗi ngày đều kéo cung bắn tên mấy trăm lần.


Tần Dục chỉ chọn vài người để nói đã có thể khiến Tần Tề nâng cao tinh thần, hận không thể lập tức đi gặp mấy cựu chiến binh kia.

Nhưng mà hắn còn là một hoàng tử chưa có phủ đệ, muốn xuất cung cũng không dễ dàng như vậy.

“Lần này huynh cũng có dẫn theo mấy người có bản lĩnh, đệ có thể học cùng bọn họ.” Tần Dục lại nói, trong mấy tháng nay, thị vệ trong phủ đã bị hắn thay đổi khá nhiều, mà người hắn đề bạt vào vị trí đó đều là người có chút bản lĩnh.

Tần Dục phái hai thị vệ đi với Tần Tề rồi không quản nữa.

Chuyện này Thục phi không để ý, chỉ cho là nhi tử mình đi chơi với hai người bạn, từ trước cho tới nay nhi tử nàng đều thích chơi như vậy, nhưng Tần Diệu và Tiêu Quý phi lại cực kỳ để ý đến chuyện này.

Tần Dục đột nhiên tiếp cận Tần Tề… Chẳng lẽ Triệu Hoàng hậu muốn liên thủ với Thục phi? Bọn họ tính vứt bỏ Tần Diễn, ủng hộ Tần Tề sao?

Mẫu phi của Tần Tề có thân phận rất cao, tên Tần Tề này cũng dễ khống chế, đối với hai mẫu tử Triệu Hoàng hậu mà nói thì thật sự tốt hơn so với một bạch nhãn lang[2] như Tần Diễn.

[2] Bạch nhãn lang: người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân bội nghĩa.

Lúc trước Tiêu Quý phi hao hết tâm tư lôi kéo Tần Diễn, vốn để Tần Diễn đâm sau lưng Tần Dục một dao khiến Tần Dục gặp khó khăn, kết quả Triệu Hoàng hậu và Tần Dục lại hoàn toàn không để ý tới Tần Diễn, đối với Tiêu Quý phi thì Tần Diễn đã không còn tác dụng gì nữa rồi.

“Mẫu phi, hiện tại chúng ta phải làm thế nào?” Tần Diệu lo lắng nhìn Tiêu Quý phi.

“Để ta nghĩ đã.” Tiêu Quý phi nói, lúc trước Tần Dục bị Tần Diệu hại mà còn có thể trở mình, hiện tại sớm muộn gì bà và nhi tử cũng có thể! Nhưng mà mấy năm nay khí sắc của bà càng ngày càng kém, không được xinh đẹp như trước kia… Trong lòng Tiêu Quý phi sốt ruột chốc lát rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Tuy rằng Vĩnh Thành đế thích hưởng lạc nhưng vẫn có giới hạn, nhiều năm trôi qua chưa bao giờ đề cập đến việc phế Hậu, chỉ điều này đã có thể nhìn rõ suy nghĩ Vĩnh Thành đế.

Triệu Hoàng hậu sinh được Hoàng tử nên Vĩnh Thành đế sẽ không tệ bạc đến mức phế bà ta đi, bà cũng có cơ hội để bàn bạc kỹ hơn.

“Mẫu phi, hai ngày nay phụ hoàng đều không muốn gặp nhi tử, nếu còn tiếp tục như vậy…” Tần Diệu nghĩ đến cách mình bị đối xử trong mấy ngày nay thì có chút khó chịu.

“Yên tâm, mẫu phi có cách.” Tiêu Quý phi nói, bà có nuôi dưỡng một người ở Tiêu gia, vốn dĩ không tính sử dụng hắn nhanh như vậy, nhưng bây giờ không thể không dùng.

“Mẫu phi, là cách gì?” Tần Diệu lại hỏi.

“Để Thanh Vân đạo trưởng tiến cung.” Tiêu Quý phi nói. Là người thân cận với Vĩnh Thành đế nhất, bà đã sớm biết rõ một chuyện, thân thể Vĩnh Thành đế bắt đầu yếu dần rồi.


Mười năm nay, trong cung không có hài tử nào được sinh ra, thậm chí không có người nào mang thai, điều này đương nhiên không thể do thân thể của tất cả nữ nhân trong cung có vấn đề được, mà là vì thân thể Vĩnh Thành Đế đã không được nữa.

Đừng thấy Vĩnh Thành đế ngày nào cũng hưởng lạc đủ kiểu mà lầm, tất cả đều phải dựa vào những loại dược tốt của ngự y… Việc này bà biết, Vĩnh Thành Đế cũng biết.

Bà rất hiểu Vĩnh Thành Đế, biết rõ người này sợ chết nhất, mà chính vì sợ chết nên khi Vĩnh Thành Đế nhận thấy thân thể mình càng ngày càng không tốt thì đã có vô số suy nghĩ không nên có, ví dụ như cho người luyện chế đan dược trường sinh bất lão…

Ngẫu nhiên một lần nhìn thấy Vĩnh Thành Đế đang đọc quyển sách như vậy, bà liền nảy sinh một chủ ý.

Bà cho người tìm một đạo trưởng có phong thái thần tiên, nói cho hắn biết những thứ Vĩnh Thành Đế yêu thích, tình huống trong triều đình, nuôi hắn ở Tiêu gia, xem hắn như vũ khí bí mật của mình vậy.

Trước Vĩnh Thành Đế, Hoàng đế trầm mê trong việc luyện đan dược cũng không ít, tuy rằng tất cả những Hoàng đế đó đều bị hậu thế đánh giá là ngu ngốc nhưng Tiêu Quý phi vẫn hi vọng Vĩnh Thành Đế có thể ngu ngốc một chút.

Nếu Thanh Vân đạo trưởng có thể lấy được sự tin tưởng của Vĩnh Thành Đế thì… Bà và nhi tử của nàng còn phải lo lắng sẽ thất sủng sao?

Lúc Tiêu Quý phi đưa ra quyết định này, Tần Dục cũng đang lo lắng một việc.

Đại Tần sẽ xảy ra phản loạn liên tiếp, có nguyên nhân bên trong, cũng có nhân tố tác động bên ngoài. Nguyên nhân bên trong là do đại đa số quan viên Đại Tần đều hủ bại, không được bao nhiêu người có tài thật sự, còn về nhân tố bên ngoài…

Trong mấy năm nữa, Đại Tần sẽ xuất hiện rất nhiều thiên tai, dù là Giang Nam, nơi ít xảy ra thiên tai cũng bị mấy trận lũ lụt.

Gần nhất sẽ là trận hạn hán ở vùng Trung Nguyên.

Trận hạn hán này không phải chỉ xuất hiện một năm, mà kéo dài đến ba năm, đến năm thứ ba, còn xuất hiện nạn châu chấu.

Cũng chính vì nạn châu chấu tàn phá bừa bãi khắp Trung Nguyên, nên nơi đó lập tức xuất hiện mấy nghĩa quân, mặc dù sau này nghĩa quân đó bị đàn áp xuống, nhưng sự thật chứng minh, đó chỉ là bước chuẩn bị cho một trận nổi loạn lớn hơn thôi.

Tần Dục có ý muốn thay đổi triều đại, nhưng lại không hi vọng mọi chuyện tái diễn, không hi vọng con dân Đại Tần bị đói khát đến chết…

Có cách nào để giảm bớt tổn thất cho dân chúng hay không?

Tần Dục cau mày lại, đúng lúc này, hắn đột nhiên nghĩ đến một người, Thanh Vân đạo trưởng được Tiêu Quý phi đưa đến bên cạnh Vĩnh Thành Đế để giả thần giả quỷ.

Tiêu Quý phi có thể tìm người đến giả thần giả quỷ, đương nhiên hắn cũng có thể làm vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.