Độc Sủng Ngốc Hậu

Chương 25: Trừng trị Phò mã (3)


Đọc truyện Độc Sủng Ngốc Hậu – Chương 25: Trừng trị Phò mã (3)

Edit: Tử Lam.

Beta: Dao

“Lời ngươi là thật?” Hoắc lão phu nhân nhíu mày.

“Nếu không thì cho dù Đoan Vương nắm được nhược điểm, cũng tất nhiên sẽ không ra tay với Hoắc gia!” Hoắc Văn Sơn cắn răng nói.

Hoắc lão phu nhân nhíu mày: “Công chúa kia gả đến Hoắc gia ta đã hai năm nhưng vẫn chưa mang thai, ta cũng không trách hắn, Đoan Vương còn muốn đến trách chúng ta?” Hoắc lão phu nhân đối với Chiêu Dương công chúa là oán khí tràn ngập, chỉ cảm thấy công chúa này trừ bỏ thân phận ra, không có gì xứng với tôn tử của mình.

“Mẫu thân nói cẩn thận!” Hoắc Văn Sơn bị lời nói của mẫu thân mình làm hoảng sợ: “Đó là công chúa!”

Hoắc mẫu nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó nói: “Không phải ngươi đã đi thỉnh tội với Đoan Vương rồi sao? Còn nữa, vị kia… Vị kia nói sao?” Hoắc nhị lão gia tham tiền như vậy, là vì Hoắc gia và Duệ Vương đang hợp tác, mà hiện giờ Duệ Vương đang cần tiền.

Lại nói tiếp, Hoắc Nhị lão gia làm việc làm cực kỳ bí mật, cũng không biết vì sao Đoan Vương lại biết được…

“Vị kia hiện tại bị giam lỏng, việc này lại liên lụy đến hắn, ốc còn không mang nổi mình ốc[1], sao còn có thể lo cho chúng ta? Còn phía Đoan Vương…” Hoắc Văn Sơn nhắc tới Đoan Vương, cũng cảm thấy đầu mình phình to ra (dạng dạng đau đầu í, ai hay xem Youtube chắc biết vụ chỉnh cho đầu to ra nhể).

[1] Ốc còn không mang nổi mình ốc: Tương tự câu “Thân mình còn lo chưa xong”.

Theo lý thì cũng chỉ là chuyện của phu thê bọn họ, sau khi Đoan Vương giáo huấn người của Hoắc gia xong thì nên cho người đến chỗ bọn họ nói chuyện, không nghĩ hắn lại không có ý này: “Ngày mai, ta đi Đoan Vương phủ một chuyến.”

“Ta đi với ngươi, đi thỉnh an Chiêu Dương công chúa.” Hoắc lão phu nhân nói: “Cho dù là Đoan Vương, thì cũng phải nể mặt ta.” Hoắc gia đã từng giúp Hoàng Đế lập nên giang sơn!

Ngày thứ hai, Hoắc lão phu nhân và Hoắc Đại nhân cùng nhau đến Đoan Vương phủ.

Vì hạ nhân Đoan Vương phủ báo cho Chiêu Dương công chúa hôm nay tiền viện có khách, nhưng Chiêu Dương công chúa lại chưa từng đến tiền viện, đúng lúc Tần Dục không ở trong Đoan Vương phủ, Hoắc Văn Sơn và Hoắc lão phu nhân sau khi được hạ nhân dâng trà, tiếp theo là bị lãng quên.


Hoắc lão phu nhân thân là nữ quyến, theo lý thì nữ chủ nhân phải ra tiếp đãi, nàng cũng vài lần đưa ra yêu cầu muốn đi gặp Chiêu Dương, nhưng đều bị từ chối. Mỗi lần như vậy Triệu quản gia đều mỉm cười nói, bản thân công chúa là khách nhân, Vương phi bọn họ không thể tiếp khách được, đành phải ủy khuất Hoắc lão phu nhân ở tại tiền viện.

Rồi sau đó…. Hoắc Văn Sơn và Hoắc lão phu nhân lại đột nhiên phát hiện, bọn họ muốn tìm Triệu quản gia nhưng lại tìm không thấy, cũng đã hỏi qua vài nha hoàn nhưng tất cả đều là một câu không biết hai câu không rõ, chỉ lo châm trà cho bọn họ.

Thật sự là khinh người quá đáng! Hoắc lão phu nhân đã lâu không phải chịu khinh nhục như vậy. Chờ càng lâu, càng tức giận. Nhưng đến hiện tại, bà mới cảm giác được mình đã sai rồi.

Rốt cuộc hoàng thất vẫn là hoàng thất. Địa vị của bọn họ dù có theo chân vẫn khác nhau như trời với đất, mà trước kia bà đã chậm trễ một vị công chúa hoàng thất…

Hoắc lão phu nhân hối hận vạn phần, lại có chút hoảng loạn. Mà lúc này, cỗ kiệu của Đoan Vương bị một lão phụ nhân muốn cáo trạng cản đường.

Chứng cứ phạm tội của Hoắc gia này, đời này Tần Dục tra được rất dễ dàng. Nhưng đã từng, hắn tra xét suốt một năm, cuối cùng mới tra ra được chuyện Hoắc Nhị lão gia nhận hối lộ, nhưng bởi vì thời gian quá lâu nên không tìm được chứng cứ gì.

Đến nỗi chuyện Hoắc Văn Sơn bức tử một nhà tú tài kia… Lần đó đã từng, xảy ra lúc Chiêu Dương chưa qua đời.

Tiền triều cho phép bá tánh gõ trống Đăng Văn [2] giải oan, nhưng Đại Tần lại phái cận vệ thủ hộ bên cạnh trống Đăng Văn, phàm là người có ý đồ tới gần Đăng Văn Cổ đều sẽ bị đưa đi tra xét.

[2] Trống Đăng Văn: Trống Đăng Văn là biểu hiện sự nghiêm minh của công lí. Đồng thời trống Đăng Văn thể hiện được tính dân chủ. Tiếng kêu của trống là tiếng kêu của dân đến tận tai nhà vua. Không phải tiếng kêu ấy chỉ để nghe, để thấy, mà điều quan trọng bậc nhất là được thực hiện ngay.

Nói là chỉ cần chịu đánh ba mươi trượng, là có thể đi gõ trống Đăng Văn. Nhưng trên thực tế, Đại Tần đã sớm không còn cho phép bá tánh đi gõ trống giải oan… Thế nhưng năm đó, lại có một lão phụ nhân kiên trì muốn gõ vang trống Đăng Văn.

Nếu trống Đăng Văn Cổ bị gõ vang thì Hoàng Thượng cần phải thượng triều, bởi nếu có người gõ trống Đăng Văn chính là có bá tánh muốn giải oan… Như vậy không phải chứng minh Đại Tần trị quốc không công minh liêm khiết sao?

Hai chuyện khác nhau này, Vĩnh Thành Đế đều không thích, cho nên lão phụ nhân kia đang sống sờ sờ cuối cùng bị đánh chết.

Tần Dục xong việc mới biết được chuyện này. Tuy rằng cảm thấy tiếc hận, nhưng lúc đầu bọn họ cũng không định sẽ giúp một nhà đó giải oan. Suy cho cùng thì người bọn họ cáo trạng chính là Hoắc gia – nhà mà Chiêu Dương đã gả thấp[3], nhưng sau đó Chiêu Dương qua đời, lúc đó hắn mới lôi chuyện này ra.


[3]: gả cho nhà có địa vị thấp hơn, trong truyện này là Chiêu Dương công chúa gả thấp xuống Hoắc gia.

Hiện giờ lão phụ nhân kia chưa có ý định đi gõ trống Đăng Văn, nhưng cũng đã tới kinh thành, chuẩn bị cáo trạng, Tần Dục rất dễ dàng tìm được bà.

Để bà đi gõ trống Đăng Văn là không được, tuy rằng có thể làm cho Vĩnh Thành Đế xử lý Hoắc gia, nhưng cũng sẽ làm Vĩnh Thành Đế ghi hận hắn – đứa nhi tử đã lôi ra chuyện này, mà hơn phân nửa mạng của lão phụ nhân này cũng khó bảo toàn… Hắn dứt khoát khiến cho lão phụ nhân này đến cản cỗ kiệu của mình.

Trên đường cái của kinh thành, cỗ kiệu của Đoan Vương bị một lão phụ nhân ngăn lại. Lão phụ nhân kia còn quỳ gối trước kiệu Đoan Vương lớn tiếng kêu oan, cáo trạng cáo Hoắc Văn Sơn – Hoắc đại nhân.

Đoan Vương mang theo lão phụ nhân đó đến nha môn, lại cho người dẫn Hoắc Văn Sơn đến.

Hết thảy những chuyện này, ở trong mắt các viên quan trong kinh thành đều cực kì ngạc nhiên mà không hiểu tại sao.

Hoắc gia này không phải là người của Đoan Vương sao? Tại sao hiện tại Đoan Vương lại giống như muốn “bứt rễ” Hoắc gia vậy? Nếu không có Hoắc gia này, Công Chúa sẽ phải làm gì? Đoan Vương không sợ Công Chúa thương tâm sao?

Bọn họ kinh ngạc, đồng thời nghĩ cũng kinh sợ không thôi. Đoan Vương dễ dàng tìm ra nhiều chứng cứ đến đối phó Hoắc gia như vậy, nếu bọn họ đối nghịch với hắn…

Rất nhiều người thuộc phe cánh của Duệ Vương cũng đều âm thầm quyết định tiếp theo sẽ giấu tài, miễn cho lọt vào tầm ngắm của Đoan Vương. Mà nguyên bản có rất nhiều người muốn quy hàng Duệ Vương, hiện giờ cũng bắt đầu do dự.

Đến nỗi Hoắc Văn Sơn bị người dẫn đến Đoan Vương phủ, đến lúc này hắn mới biết Đoan Vương muốn phá huỷ Hoắc gia.

Mà Hoắc lão phu nhân… Bà ta bị tức đến hôn mê bất tỉnh, được hạ nhân của Hoắc gia mang về nhà.

Nhìn đến Hoắc Văn Sơn bị đưa tới nha môn, khóe miệng Tần Dục cong lên một cái. Hắn biết hiện tại Hoắc gia hơn phân nửa đã gà bay chó sủa rồi, tâm trạng đặc biệt tốt.

Lần này hắn nhằm vào Hoắc gia, chủ yếu là vì trút giận cho Chiêu Dương, thuận tiện mang Chiêu Dương ra khỏi nơi đó, cũng thuận tay làm những người trên triều kinh sợ một chút.


Trước khi Chiêu Dương qua đời, cơ hồ hắn chưa từng mượn sức triều thần trừ bỏ phe cánh của Duệ Vương. Đối với những người khác cũng rất khoan dung, vậy nên đã làm người nào đó biến hắn thành quả đào mềm tùy ý nắn bóp.

Hiện tại, tất cả đều thay đổi.

Thời điểm Tần Dục trở về trễ hơn bình thường rất nhiều, khi hắn trở về, Lục Di Ninh liền nhào lại: “Tần Dục…”

“Xin lỗi, về trễ.” Tần Dục nói xin lỗi, rồi xoa đầu nàng.

Lục Di Ninh bắt được tay hắn, lại gọi tiếp: “Tần Dục… Tần Dục…”

Qua ngày hôm sau Vĩnh Thành Đế mới biết được chuyện Tần Dục làm, không khỏi kinh ngạc, sau đó liền nghe được Trương Tài Tử đang bồi ở bên cạnh nói: “Không nghĩ Đoan Vương lại lợi hại như vậy, có thể dễ dàng tìm được một đống tội trạng của Hoắc gia như thế, sau này trong triều sợ là không còn ai dám đối nghịch với hắn.”

Vĩnh Thành Đế nghe xong, sắc mặt liền trở nên khó coi, tuy hắn không thích quản chuyện, nhưng lại thích làm Hoàng Đế, đương nhiên cũng không hy vọng nhi tử của mình quá tài giỏi.

Trước kia hắn còn bởi vì chuyện của Hoắc Thọ và Hoắc Nhị lão gia nên đối với Hoắc gia vô cùng chán ghét. Hiện tại nghe Trương Tài Tử nói, ngược lại phòng bị bắt đầu nổi lên với đứa con trai Tần Dục này.

Tần Dục đã từng không biết Vĩnh Thành Đế sẽ có ý niệm như vậy. Nhưng đến lần tiếp theo, hắn cũng đã có thể hiểu rõ tâm tư Vĩnh Thành Đế. Trên thực tế, lúc trước sở dĩ hắn có thể áp đảo Tần Diệu, chính là vì lợi dụng tâm lý của Vĩnh Thành Đế.

Sau khi Vĩnh Thành Đế và Trương Tài Tử nói chuyện không bao lâu, Tần Dục liền cầu kiến Vĩnh Thành Đế.

Tần Dục thân tàn tật không tiện hành lễ, nhưng hắn vẫn như cũ cực kì cung kính. Sau khi thấy Vĩnh Thành Đế, liền kể từng tội trạng của Hoắc gia ra.

Vĩnh Thành Đế càng nghe, sắc mặt càng khó coi, đối với Tần Dục phòng bị cũng càng lớn, đứa con trai này của hắn… Thật sự là rất có năng lực! Chuyện của Hoắc gia hắn hoàn toàn không biết gì cả, đứa con trai này của hắn lại biết rất rõ!

“Phụ hoàng, nhi thần còn có một chuyện muốn bẩm báo… Nhi thần làm chuyện sai trái, hy vọng phụ hoàng thông cảm.”

“Hửm, ngươi làm chuyện gì?” Vĩnh Thành Đế hỏi, ở trong lòng tính toán muốn thu hồi một phần binh quyền trên tay Tần Dục.

“Phụ hoàng, Hoắc gia này ăn hối lộ làm chuyện trái pháp luật. Trước kia tuy rằng nhi thần không phải cái gì cũng hiểu, nhưng cũng hiểu biết không ít. Hoắc gia này, còn tặng cho nhi thần không ít đồ vật, mà nhi thần đều thu nhận tất cả, thỉnh phụ hoàng thứ tội.” Tần Dục đầy mặt hổ thẹn: “Nhưng cũng vì vậy, tội trạng của Hoắc gia lần này, nhi thần mới có thể biết rõ như vậy.”


“Còn có chuyện này?” Vĩnh Thành Đế kinh ngạc không thôi, Tần Dục lại nói ra chuyện mình nhận “hối lộ” của Hoắc gia cho mình biết?

“Quả thực là có chuyện này.” Tần Dục nói: “Từ khi Chiêu Dương gả đến Hoắc gia, Hoắc gia này đối với nhi thần rất thân mật, nhi thần cũng được không ít “hiếu kính”… Nhưng bọn hắn dám không coi Chiêu Dương ra gì, không để hoàng thất và phụ hoàng vào mắt, nhi thần luôn muốn cho bọn họ trả giá đại giới.”

Nghe Tần Dục giải thích xong, phòng bị trước kia của Vĩnh Thành Đế với Tần Dục biến mất hoàn toàn, chỉ cảm thấy Tần Dục trọng tình trọng nghĩa, vì trút giận cho Chiêu Dương đã “đâm” phụ tá đắc lực của mình… Tuy nói Hoắc gia này có chút quan hệ với Duệ Vương, nhưng có Chiêu Dương, bọn họ lại có dính dáng với Hoàng Hậu, trước kia lại thường xuyên qua lại với Đoan Vương.

“Dục Nhi, ngươi không cảm thấy tiếc sao?” Vĩnh Thành Đế thái độ hòa hoãn.

“Hồi phụ hoàng, nhi thần không cảm thấy tiếc.” Tần Dục nói: “Nhi thần hiện tại là một phế nhân, con nối dõi cũng không có, quyền thế đối nhi tử mà nói là không dùng được.”

Trên mặt Tần Dục tràn đầy chua xót, làm Vĩnh Thành Đế có chút áy náy với hắn, đồng thời cũng coi như là hoàn toàn yên tâm.

Tần Dục cũng không chỉ muốn nói suông như vậy… Hắn rất nhanh lại tỏ vẻ, bản thân thu của Hoắc gia rất nhiều đồ vật, hiện tại nguyện ý dâng cho Vĩnh Thành Đế.

Tư khố của Vĩnh Thành Đế sắp trống không, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, đồng thời đối với Tần Dục càng thêm hòa ái dễ gần. Đương nhiên, hắn không kiên nhẫn đặt tất cả thời gian lên người Tần Dục, cho nên rất nhanh sau đó liền cho người đưa Tần Dục ra khỏi cung.

Trương Tài Tử vừa mới nói xấu Tần Dục, nên Vĩnh Thành Đế có chút phiền chán nàng, cho nên cũng không muốn tìm nàng làm bạn, mà là đi Ngự Hoa Viên. Không lâu sau, Vĩnh Thành Đế liền tình cờ gặp một vị mỹ nhân, liền mang theo đi xem hát.

Chuyện Hoắc gia kết thúc rất nhanh.

Tần Dục vẫn luôn đốc thúc người phá án, cho nên án tử không bao lâu liền chấm dứt. Hoắc Đại lão gia và Hoắc Nhị lão gia đều bị phán lưu đày, không chỉ có như thế, bởi vì Hoắc Nhị lão gia tham ô số lượng quá lớn, một số tội trạng khác của Hoắc gia cũng bị phơi bày theo, Hoắc gia còn phải bị xét nhà.

Tần Dục tận lực tịch thu hết đất đai gia sản của Hoắc gia, sau đó làm giống như lần mà hắn tặng đồ cho Vĩnh Thành Đế, đem tất cả tiền của mà mình tịch thu được đều chuyển vào tư khố của Vĩnh Thành Đế.

Hoắc gia này vơ vét lúc xây cất hành cung, mà tiền xây cất hành cung kia, phần lớn đều là từ tư khố của Vĩnh Thành Đế… Lớp ngụy trang này của Tần Dục vớt giúp Vĩnh Thành Đế một món tiền, nhưng hoàn toàn làm lơ chuyện Hoắc gia “đào” đâu ra số tiền đó, bởi kỳ thật số tiền tịch thu vượt qua tổng chi phí xây cất hành cung.

Vĩnh Thành Đế cầm tiền, rất hài lòng với Tần Dục, nghĩ đến trước kia Tần Dục dâng tặng cho mình không ít đồ vật… Hắn vung tay, thưởng cho Tần Dục càng nhiều.

______

Tần Dục: Tiền tiền tiền tiền, ngày sau không lo chết đói. (☆ω☆)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.