Độc Sủng Dược Phi

Chương 41: Say rượu loạn tính


Đọc truyện Độc Sủng Dược Phi – Chương 41: Say rượu loạn tính

Trêи bàn yến hội không khí rất ư trầm mặc, không ai nói lấy một lời. Thập tam hoàng tử Tề Trác Quân mặt mày băng lãnh, không có thiện ý nhìn Khuynh Nhã quận mã đang cầm ly rượu. Phượng Tiêu ngồi bên cạnh Đoan Mộc Ly Tâm cũng bị ảnh hưởng bởi tầm quan sát của Tề Trác Quân, trong lòng thầm kêu không ổn. Ninh Triệt nhìn qua nhìn lại cũng không rõ chuyện gì xảy ra, khóe mi hơi rung kiên nhẫn chờ đợi. Người an ổn nhất là Đông Bách Hàn, nàng không để tâm không khí xung quanh cũng ngó lơ hàn khí của Tề Trác Quân bên cạnh, một đũa gắp món đông, một đũa gắp món tây an nhiên thưởng thức. Không khí như vậy bắt đầu từ lúc Tề Tử Nặc đi khỏi, hắn không muốn phiền phức nên chào hỏi vài câu với Phượng Tiêu thì đã kiếm cớ thoái lui trở về vương phủ, để lại trêи bàn mấy người các nàng mặt mày bắt đầu u ám.

Tề Trác Quân là người lên tiếng trước phá vỡ sự căng thẳng.

– Quận mã muội phu, mời ngươi một ly.

Đoan Mộc Ly Tâm không có từ chối, dứt khoát nâng tay lên uống cạn, uống xong còn hướng Tề Trác Quân một nụ cười nửa miệng. Tề Trác Quân cũng không kém cạnh, vừa thưởng thức mỹ tửu vương trêи môi vừa công kϊƈɦ.

– Quận mã muội phu dung mạo anh tuấn hẳn đã quen thói phong lưu, cùng không ít hồng nhan bầu bạn nên tác phong cũng có chút phóng túng chăng?

Ninh Triệt vừa nghe đã nhíu mày, này là đang hỏi cái gì? Sao nàng nghe không hiểu vậy?

Đoan Mộc Ly Tâm cười nhạt, cố ý đảo mắt qua Đông Bách Hàn một cái mới trả lời.

– Điện hạ quá lời, ta chỉ phóng túng với duy nhất một người với lại người là của ta thì không biết ta có chỗ nào càn rỡ?


Hàm ý trong hàm ý. Tề Trác Quân nghe xong có chút mụ mị, không có khả năng hắn quen Hàn đi, rõ ràng nàng ấy là ngụy vương cao cao tại thượng sao có thể quen tên phàm phu tục tử này, ăn nói bỡn cợt như vậy thật khiến nàng nhìn không vừa mắt.

– A, người mà muội phu nói hẳn là quận chúa muội muội rồi. Tình ý như vậy thật khiến ta ganh tị.

Tề Trác Quân vừa nói vừa gắp một miếng thức ăn bỏ vào chén của Đông Bách Hàn còn không ngại bày ra nụ cười như mật. Đoan Mộc Ly Tâm nhìn tới đã bực mình, rất tận lực kiềm nén lửa giận xuống, nếu ánh mắt có thể giết người phỏng chừng đã đem Tề Trác Quân xuyên chết một vạn lần. Người không rõ ý vị nhất là Ninh Triệt. Nàng ngay từ đầu không biết hai người bọn họ đang muốn nói cái gì nhưng bất giác thấy Tề Trác Quân đối với Đông Bách Hàn cười như vậy nàng có chút không vui, tâm trạng không hiểu sao chùng xuống.

Phượng Tiêu là người xem kịch bất đắc dĩ, hắn chỉ biết âm thầm thở dài, trêи bàn yến hội này hắn như người thừa vậy. Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được lý do nào khiến Đoan Mộc Ly Tâm kϊƈɦ động như vừa nãy, ngoài một lý do đó là nữ nhân ngồi bên cạnh Tề Trác Quân chính là Ngụy Vương. Song, hắn lại tự mình bài xích suy nghĩ này ra khỏi đầu, sao Ngụy Vương có thể là nữ nhân được? Hắn từ lâu là trữ quân tương lai thiên hạ ai không biết, ngàn vạn lần không thể có chuyện hoang đường như vậy.

– Hảo. Nếu điện hạ đối với ta cùng quận chúa ngưỡng mộ như vậy ta liền kính ngài lại một ly.

Một lời nói ra nhưng mắt không hề nhìn tới Ninh Triệt một lần. Tầm quan sát đều đặt lên chỗ Tề Trác Quân và Đông Bách Hàn. Một ly rồi một ly không ai nhượng bộ ai, thoáng chốc Đoan Mộc Ly Tâm và Tề Trác Quân đã vướng chút men say, cảm thấy cơ thể nóng ran, đầu hơi choáng váng. Ninh Triệt ngồi cạnh từ lâu đã thấy khó chịu với không khí gượng gạo này, nàng thỉnh thoảng hướng Phượng Tiêu nói vài câu cho có lệ còn lại đều yên vị xem kịch. Cho đến khi thấy Tề Trác Quân cùng quận mã của nàng bắt đầu say liền lên tiếng.

– Hôm nay như vậy đủ rồi, thái tử đường xa mệt mỏi ta đã phân phó nô tài chuẩn bị chỗ nghĩ cho ngài.

Phượng Tiêu gật gật đầu hắn cũng không muốn ở đây thêm lâu nữa, nhìn Đoan Mộc Ly Tâm một cái xác định nàng vẫn còn thanh tỉnh liền yên tâm rời đi.


Thị vệ hộ tống mấy người các nàng trở về phòng. Nam Các có tất cả hai mươi bốn phòng, trong đó có bốn thượng phòng và hai mươi hạ phòng. Thượng phòng là dành cho các bậc hoàng thân còn hạ phòng là dành cho thị vệ cùng ngự trù, tỳ nữ ở Nam Các. Hiện tại cả bốn thượng phòng đều được dùng, một cho Phượng Tiêu, một cho Tề Trác Quân, một cho Đông Bách Hàn, còn lại chính là của Ninh Triệt với Đoan Mộc Ly Tâm. Hiển nhiên phu thê các nàng phải cùng một phòng. Đêm càng lúc càng thanh tĩnh, Ninh Triệt xác định cái kia Đoan Mộc Ly Tâm đã say giấc liền muốn ra ngoài. Nàng không hiểu vì sao trong lòng nảy sinh chút cảm giác không đúng với Tề Trác Quân. Nàng trước giờ vô cùng chán ghét hắn, nếu không phải hắn là ca ca của Vân lại giống Vân như tạc thì nàng nửa điểm cũng không muốn cùng hắn dây dưa.

Chính thời điểm truyền về tin tức Tề Trác Vân bị ám sát nàng còn hận tên ca ca vô dụng như hắn, ai biết trong lòng nàng thống khổ bao nhiêu khi mất đi người trong lòng tâm niệm. Chỉ là bây giờ mỗi một lần nhìn thấy Tề Trác Quân nàng lại cảm thấy vui vẻ, đặc biệt thoải mái và thân thuộc. Nàng muốn chống lại suy nghĩ đó cũng không cách nào làm được. Cứ miên man như vậy, không biết đã đi đến đâu, sương đêm lạnh lẽo khiến Ninh Triệt rùng mình. Nàng vô thức xoa xoa tay, quan sát một chút liền giật mình. Trước mặt nàng chính là thượng phòng của Tề Trác Quân, đèn phòng vẫn sáng. Nàng lấy làm lạ, khi nãy Tề Trác Quân cũng đã ngà ngà say, hẳn không quá tỉnh táo mà thức giấc lúc này. Nàng lại bất giác mỉm cười, khi trước Vân cũng vậy, nàng ấy sợ bóng tối nên lúc ngủ đều không thổi đèn. Không biết trong lòng nghĩ ngợi gì liền bước tới gõ cửa, tiếng vọng khe khẽ nhưng không có ai trả lời. Đợi qua hồi lâu không thấy động tĩnh, Ninh Triệt nhíu mày đẩy nhẹ cửa. Trêи giường Tề Trác Quân sớm đã an giấc hơi thở đều đều, cả y phục cũng chưa kịp thay, cho thấy nàng trở về là quá mệt mỏi trực tiếp lăn lên giường.

Ninh Triệt hơi do dự bước tới, khe khẽ gọi.

– Điện hạ, ngươi ngủ rồi sao?

Ninh Triệt là luôn gọi Tề Trác Quân như vậy, khi trước là do chán ghét hắn không muốn gọi biểu ca liền gọi điện hạ cho có lệ, đến giờ đã thành thói quen không sửa được. Tề Trác Quân trêи giường bất động thanh sắc, trán vương một tầng mồ hôi. Cũng phải, rõ ràng khi nãy uống là Túy Tiên tửu, là loại rượu nổi tiếng nhất Đông Kinh, kể cả những tên công tử sâu rượu nhất cũng không uống nổi một vò nói chi khi nãy nàng với Đoan Mộc Ly Tâm một ly lại một ly đấu đá. Chẳng trách hiện tại thân thể nóng bức đầu óc quay cuồng cả người đều không có sức. Ninh Triệt thấy cả người Tề Trác Quân bắt đầu phản ứng vặn vẹo, y phục hắn có chút xốc xếch, mặt mày ửng đỏ liền không được tự nhiên muốn rời khỏi. Chưa kịp đi ra đến cửa đã nghe người kia gọi.

– Ta nóng quá, nước…

Ninh Triệt quay đầu nhìn, Tề Trác Quân bộ dạng thống khổ xoa xoa cổ họng khô rát. Ninh Triệt thở hắc ra, quay lại rót một chén trà trêи bàn rồi đi tới giường. Lại phát hiện Tề Trác Quân không cách nào tự cầm được để uống nhất thời cảm thấy phiền não. Nàng đặt chén trà xuống dùng sức đỡ hắn lên, dù gì nàng không biết võ công lại phải đỡ một tên nam nhân say rượu nàng cũng không nghĩ là nàng sẽ làm được, nhưng thôi đã làm người tốt thì cứ tận tâm làm người tốt vậy. Thế nhưng khi vừa chạm tới thân thể đó, nàng nhận ra thân thể này vô cùng mảnh khảnh được giấu sau một lớp y phục đặc biệt dày. Ninh Triệt mày nhíu càng chặt, rất dễ dàng đỡ được thân thể đơn bạc của người kia lên cho hắn dựa vào vách, ngọc thủ nhanh nhẹn đút ly trà vào miệng hắn.


Tề Trác Quân ngoan ngoãn nuốt xuống, cảm nhận được dòng mát mẻ chảy qua cổ họng liền thả lỏng nhân diện, tay chân cũng trật tự hơn. Nhìn Tề Trác Quân khôi phục sắc mặt, Ninh Triệt nhấc chân định đứng dậy rời đi, đột nhiên tay bị người kéo lại. Lực đạo mạnh mẽ khiến nàng ngã ngửa xuống giường, tên vô sỉ nào đó nhân cơ hội chắn ngang lên người nàng, dùng tay chế trụ khiến nàng một chút cũng không thể vùng vẫy. Ninh Triệt mắt hằn lên tơ máu nhìn Tề Trác Quân trêи thân, cơ hồ muốn đem Tề Trác Quân lăng trì đến chết. Vốn dĩ Tề Trác Quân không còn mấy phần thanh tĩnh, áp sát xuống khuôn mặt Ninh Triệt, hơi thở như lan tràn ngập mùi rượu thủ thỉ.

– Hàn, ta thực sự rất yêu nàng.

Nghe qua có chút bi thương cùng bất lực. Tề Trác Quân là nói trong thần trí mê man, không để ý Ninh Triệt phía dưới đã sát khí đầy người.

– Chúng ta từ bỏ tất cả được không? Nàng từ bỏ ngôi vị của nàng, ta từ bỏ thân phận của ta, chúng ta cùng đi tới chân trời góc bể, vĩnh viễn không xa rời? Có được không?

Ninh Triệt vốn định phản bác gì đó, lại nhìn trong mắt Tề Trác Quân là một tầng hơi nước tựa hồ bất cứ khi nào cũng có thể chảy ra, đúng vậy nàng dâng lên cảm giác không nỡ, đành yên lặng mặc người chế trụ.

– Ta không trả thù cho ca ca nữa, ta muốn khôi phục thân phận của ta, muốn nàng chân chính chấp nhận ta nhưng ta lại không dám nói. Ta sợ nàng sẽ chán ghét cùng kinh sợ, Hàn nàng thật sự không cảm nhận được gì sao? Ta vì nàng bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, bất chấp giết hại bao nhiêu người chỉ mong đoạt được nàng, nàng vì cái gì vẫn đối với ta lạnh lùng xa cách…

Không rõ nữa, Ninh Triệt ở dưới nghe xong cũng không rõ ràng nữa. Trả thù cho ca ca? Khôi phục thân phận? Người này là ai? Nàng bàng hoàng thật sự, nàng sợ hãi là nàng sẽ một lần nữa thất vọng. Bao nhiêu năm qua trăm ngàn lần mong muốn Tề Trác Vân còn sống, nhưng mỗi một lần đều tuyệt vọng như vậy. Thẳng đến khi gặp lại Tề Trác Quân trong lòng mới tìm được chút hình ảnh quen thuộc đó. Ngọc châu trong mắt đã chảy xuống, càng chảy càng lợi hại, đôi môi anh đào run rẩy gọi nhưng bản thân cũng rất sợ câu trả lời.

– Vân. Ngươi là Vân?


Tề Trác Quân không trả lời chỉ chậm rãi cúi xuống hôn lên môi Ninh Triệt, rất nhẹ nhàng, rất trân trọng, chầm chậm chuyển từ môi sang má rồi đến mang tai, liền ở đó trêu chọc vài vòng.

Trước khi Ninh Ninh Triệt muốn phản kháng liền thì thầm.

– Ta yêu nàng.

———————————————————–

Tiểu kịch trường.

Đông Bách Hàn: Tâm nhi, nàng xem thê tử của nàng đang trêи giường truy hoan cùng kẻ khác?

Đoan Mộc Ly Tâm: Mới không phải thê tử của ta, ta…ta…rõ ràng đã có phu quân…quân.

Đông Bách Hàn nhếch mép: Ngôi vị quận mã Tây Thần xem ra không tệ. Quả nhiên tốt hơn so với làm ngụy vương phi của ta.

Đoan Mộc Ly Tâm khóc ròng: Ta mới không thèmmmmmm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.