Đọc truyện Độc Sủng Dược Phi – Chương 26: Ta muốn mượn Nhan nhi!!
Thất Sát lặng lẽ đứng đợi trước cửa phòng của đôi uyên ương nào đó không ngừng thở dài. Hắn đợi từ sáng sớm đến nay cũng được một canh giờ nhưng vẫn chưa thấy chủ nhân của hắn đâu, hắn lại không dám gõ cửa lỡ như vô ý làm kinh động tới vương phi chắc vương gia sẽ lột da hắn, hắn không dám mạo hiểm. Thật ra thì đúng như hắn nghĩ, bên trong Đông Bách Hàn đã tỉnh từ sớm, nàng khoác hờ trung y nghiêng người nằm trêи giường, ngọc thủ nhẹ nhàng lướt trêи khuôn mặt Đoan Mộc Ly Tâm. Rất hiếm khi Đoan Mộc Ly Tâm ngủ đến giờ này, chắc tối qua nàng quá sức “lao lực”. Các ngươi đang nghĩ nằm yên hưởng thụ thì sao phải mệt đúng không a? Sai sai, ta nói vật lộn với sung sướиɠ cũng rất rất mất sức đó. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Đông Bách Hàn ngắm nhìn dung nhan ấy, mỗi một lần đều trầm mê như thế. Nàng vô số lần tự hỏi đã yêu Đoan Mộc Ly Tâm khi nào, đã đặt nàng ấy vào trái tim khi nào để bây giờ trở nên mê luyến đến vậy. Haizz bổn vương cũng có ngày này.
Rất rất lâu sau Đông Bách Hàn mới y phục chỉnh tề bước ra khỏi phòng, động tác còn đặc biệt nhỏ nhẹ sợ đánh thức người ngọc trêи giường. Thất Sát mừng muốn khóc, hắn đợi muốn rã rời mới đợi được chủ nhân tôn kính của hắn.
– Vương gia
– Suỵt, nhỏ tiếng một chút
Thất Sát biết điều gật gật đầu, giọng nói của hắn càng trầm khàn yêu mị.
– Bạch Sát mật báo binh mã mà thái tử bí mật chiêu mộ hiện tại đã được hoàng hậu thay thế coi quản, thân tín của hoàng hậu đích thân giám sát e là sau này khó nắm bắt tình hình.
Đông Bách Hàn chớp chớp mi mắt, vì quá tập trung suy nghĩ mà ánh mắt rơi trêи người Thất Sát nãy giờ vẫn chưa rời đi. Thất Sát đột nhiên bị nhìn đến không tự nhiên, cứ hết nhìn lên rồi ngó xuống.
– Lệnh Bạch Sát khôi phục thân phận, trở về Ám Lâu chính thức ra mặt tranh bá tại đại hội võ lâm sắp tới.
– Vương gia.. Còn thuộc hạ?
– Ngươi tạm thời ở cạnh bổn vương, những chuyện khác đợi Bạch Sát sắp xếp ổn thoả chúng ta cùng ra mặt.
– Chúng ta… Chúng ta cùng.. cùng..
– Ngươi sao vậy? Bệnh sao? Mặt ngươi hơi đỏ thì phải?
Đông Bách Hàn chỉ tùy tiện nói mấy câu lại thấy Thát Sát bộ dáng luống cuống, chân trái đạp chân phải, lắp ba lắp bắp.
– Không không, thuộc hạ rất khỏe, thuộc hạ báo cáo xong rồi, xin phép cáo lui.
Thất Sát nói xong vẫn như thông lệ phi thân đi mất, chỉ là lần này hắn vừa quay lưng thì mặt hắn liền tiếp xúc thân mật với cột nhà rồi mới hoa lệ bay lên. Đông Bách Hàn nhìn theo khó hiểu, lần đầu tiên thấy hắn luống cuống như vậy, tâm tính thay đổi sao? Nàng thật nhìn không ra bộ dạng sát thủ của hắn lúc này. Nàng chỉ vừa ngưng suy nghĩ thì hắn lại bất thình lình xuất hiện lần nữa.
– Vương.. vương gia thật ngại quá, vẫn còn một chuyện chưa báo..
Đông Bách Hàn liếc nhẹ hắn, hắn lại lần nữa giật bắn lên.
– Là Bích Nguyệt cung chủ, cô ta muốn thách đấu Ám Lâu chúng ta, chuyện này cả giang hồ đều đang loang tin rồi vương gia
– Bổn vương đã biết
– Vậy thuộc hạ.. thuộc hạ cáo lui
Thất Sát lại… à lần này không dính cột nhà, thật may mắn. Hắn phi một mạch ra tận khu rừng gần ngụy vương phủ, trầm ngâm ngồi trêи một cái cây cao, không ngừng lầm bầm.
– Ta không đoạn tụ, ta không đoạn tụ, không đoạn tụ
Bạn nhỏ Thất Sát chính là đang niệm thần chú như vậy. Khi nãy vương gia nhìn hắn thật lâu, đôi mắt trong trẻo phẳng lặng đó hệt như một mỹ nhân, một đôi mắt như thế cư nhiên lại thuộc về một nam tử, nếu vương gia là nữ tử có khi lại trở thành mỹ nhân xinh đẹp nhất Vệ quốc cũng nên. Haizzz, hắn càng nghĩ càng thở dài, theo vương gia ba năm tình cảm của hắn đã không chỉ đơn giản ở chỗ sùng bái nữa.. …Hắn thật sự phiền muộn.
———————————————————
Cố Nguyệt Lăng tựa vào mộc ỷ song nhãn khép hờ lắng nghe từng cung âm của Tống Khuynh Nhan, thức ăn để trêи bàn cũng chưa chạm đũa đến nỗi người kia phải lên tiếng.
– Ta phải đàn đến khi nào?
– Đến khi ta ăn xong.
– Ngươi còn không thèm đụng đũa.
– Vậy mau lại đây giúp ta một chút
– Ngươi..
Tống Khuynh Nhan tức giận, nàng thật sự tức giận, nàng ở ngụy vương phủ một tháng thì Cố Nguyệt Lăng mượn nàng vào cung hết hai mươi chín ngày, một ngày còn lại là do nàng ta thân thể không khỏe mới không có sức ngồi nghe, còn lại đều không thiếu một ngày. Từ mờ sáng đến sập tối, liên tục như vậy, cùng một bài tấu, một khung cảnh bắt nàng đàn xướng.
– Ngươi mời ta đàn, giờ lại biến thành nô tỳ hầu cận sao?
Cố Nguyệt Lăng mở ra phượng nhãn, thong thả đi tới chỗ Tống Khuynh Nhan nhỏ giọng áp sát.
– Nhan nhi ngươi không thích cùng ta “ăn” uống sao?
Cố Nguyệt Lăng cố ý nhấn mạnh từ ăn, âm vực còn đặc biệt ái muội rót vào tai Tống Khuynh Nhan.
– Ngươi vô sỉ.
Tống Khuynh Nhan cúi thấp đầu nhỏ giọng mắng trong khi vành tai vì hơi ấm mà ửng lên. Nàng rõ ràng không muốn dây dưa với Cố Nguyệt Lăng lại không cách nào tránh mặt được nàng ta. Ngày ngày đối diện, ngày ngày ám muội, ngày ngày bị nàng ta trêu đùa kêu nàng làm sao lục căn thanh tịnh được. Đáng ghét hơn là nàng ta rõ ràng biết nàng đã mềm lòng lại còn cố tỏ ra cao cao tại thượng làm đủ trò ức hϊế͙p͙ nàng, sau đó lại cong đuôi dỗ dành nàng (╥_╥) Lọt vào lưới tình của nàng ta nàng thật thảm. Nhất là kể từ khi thái tử bị phế, Đoan Mộc Thuần Tuyết không còn đến gây sự thì nàng ta càng tự do tự tại, đầu óc toàn tâm toàn ý công kϊƈɦ nàng.
– Ta đói rồi
Cố Nguyệt Lăng lười nhát lên tiếng, Tống Khuynh Nhan đương nhiên là lẳng lặng đi đến bàn ăn muốn gắp đến một ít thức ăn cho Cố Nguyệt Lăng. Chân còn chưa bước được hai bước đã bị kéo ngược lại, thoáng chốc nàng liền yên vị trong lòng Cố Nguyệt Lăng.
– Là “đói”
Tống Khuynh Nhan nhịn không được đỏ mặt, lần nào vào tẩm cung của Cố Nguyệt Lăng cũng là hai ngươi một phòng, còn đặc biệt không có tỳ nữ, lúc đầu nàng còn thấy khó hiểu, nhưng đến gần đây nàng bị “ăn” đến mức cái gì cungc thông ra. Cái gì gọi là yên tĩnh lĩnh ngộ cầm nghệ đều là gạt người, Cố Nguyệt Lăng là kẻ lưu manhhhh mà. Tống Khuynh Nhan liều mạng nhắm hai mắt, đôi môi anh đào hơi chu ra làm Cố Nguyệt Lăng rất muốn bật cười. Nàng bóp bóp cái miệng nhỏ của Tống Khuynh Nhan thích thú.
– Nhan nhi đang làm gì a
– Ư ư, ươi ông ải êu ói ao? (vietsub:Ư ư ngươi không phải kêu đói sao:vv)
– Ô, biết đói là phải thế này sao, Nhan nhi thật thông minh nha
Cố Nguyệt Lăng rất hài lòng ôm lấy Tống Khuynh Nhan, cười đến vui vẻ thoải mái. Chỉ duy có Tống Khuynh Nhan vô cùng ủy khuất, dung nhan càng ửng đỏ dụi sâu vào hõm vai Cố Nguyệt Lăng.
– Theo đuổi ta là ngươi, yêu thương ta là ngươi, ức hϊế͙p͙ ta cũng là ngươi, Lăng Lăng ngươi thật đáng ghét.
– Cũng chỉ có ta được phép. Ngươi khác đừng hòng, tên kia cũng đừng hòng.
Tống Khuynh Nhan đối với Đông Bách Sở hiện tại không yêu không hận, nhưng nếu sau này hắn là cản trở giữa nàng và Nguyệt Lăng thì nàng nhất định sẽ hận hắn.
– Nhan nhi, sắp tới ngụy vương sẽ đến Vân Nam nam tuần, ta muốn mượn ngươi đến tẩm cung ta một tháng.
Tống Khuynh Nhan đang vui vẻ hưởng thụ bị câu nói này dọa hết hồn.
– Một tháng?
– Ân. Một tháng, sống ở đây
Cố Nguyệt Lăng cười tà nhìn Tống Khuynh Nhan, hệt như đại hôi lang nhìn tiểu bạch thỏ.
– Ta.. ta không.. đồng ý
Cố Nguyệt Lăng đứng dậy đẩy Tống Khuynh Nhan về phía giường, nói như kiểu đương nhiên
– Ô không được nha, ta rất cần người tâm sự mỗi đêm, chọn Nhan nhi là vô cùng phù hợp rồi.