Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 86


Đọc truyện Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt – Chương 86

Những chuyện quỷ dị ở Mộ Thành, với người Mộ Thành mà nói, chính là đề tài nói chuyện tốt nhất sau khi bọn họ ăn xong.

Mộ Thành vào ban ngày vẫn luôn náo nhiệt phi thường, khách từ các thành khác tập trung lại đây, kinh doanh đủ loại mặt hàng.

Một nữ tử trẻ tuổi xinh xắn và một nam tử có khuôn mặt bình thường bị tàn tật đang dạo đông dạo tây trên đường. Hai người này chính là Ngải Thiển và Nguyệt Ca.

Một tổ hợp này không có gì đặc biệt trong mắt người phàm, cũng không hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt khác thường. Ngải Thiển chơi rất thoải mái, nhìn quanh quất trên đường phố phồn hoa. Tới nơi này đã lâu như vậy mà nàng vẫn chưa đi dạo chợ. Nhìn những thứ đồ chơi nhonh♡oknhỏ được bày bán như trên ti vi, Ngải Thiển tò mò đông sờ sờ tây nhìn nhìn, nhưng bất kể là đặc biệt bao nhiêu, chỉ cần không giúp nàng kiếm được một khoản thì tuyệt đối nàng sẽ không bỏ tiền ra mua.

Nguyệt Ca chỉ lẳng lặng đi bên cạnh, dung túng tất cả hành động của Ngải Thiển.

“Lại đây lại đây, tối nay có mỹ nhân mới nhất, mời các quan khách nhanh chân.” Tới trước một tòa lầu lộng lẫy, một bà chủ đứng trước lầu, vẫy khăn lụa trong tay, gào lên. Bên cạnh có mấy cô nương trẻ tuổi trang điểm thật đậm và quần áo mỏng manh  cũng đang kéo tay người đi đường.

Tiếng cười duyên liên miên, tiếng đàn sáo vui vẻ.

Ngải Thiển thấy thế, hàng mày xinh xắn chau lại, nhìn thấy những người này thật thấy trong lòng khó chịu. Nhưng nàng cũng hiểu rằng các nàng là vì sinh tồn. Có lẽ trong lòng các nàng cũng trăm điều không muốn, không muốn nở nụ cười đón khách, bán rẻ thân thể của mình. Nhưng mỗi người có cách sinh tồn riêng, nàng cũng sẽ không giả vờ lương thiện mà đi giúp bọn họ, cứu bọn họ ra khỏi hố lửa gì cả.

Nghiêng đầu sang chỗ khác, Ngải Thiển nói với Nguyệt Ca: “Chúng ta nhanh rời khỏi chỗ này đi.”

“Ừ.” Nguyệt Ca nghiêng đầu nhìn những nữ tử kia một cái, rời đi với Ngải Thiển. Kiếp trước làm kiếp này nhận.

Cách thanh lâu một con phố, Ngải Thiển dừng bước, hơi thở phàm nhẹ nhõm. Mùi son phấn nồng nặc tỏa ra trên đường vừa nãy thật khiến nàng ngạt thở.


Ngải Thiển nhìn về phía Nguyệt Ca, đang định nói gì đó với hắn thì thấy mắt hắn nhìn chằm chằmd☃đ☃l☃q☃đphía trước, rất kỳ lạ. Nàng nghi ngờ nhìn theo ánh mắt hắn thì thấy phía trước, trong đám người hối hả, có một nữ tử vô cùng khiến người khác chú ý. Thân hình nàng kia mảnh mai, mặc một bộ quần áo trắng rộng thùng thình, mái tóc dài đen nhánh như tơ xõa xuống, cầm một cái ô có tán bằng giấy dầu duyên dáng bước đi.

Nguyệt Nguyệt nhìn mỹ nữ này? Ngải Thiển lập tức nảy sinh lòng ghen ghét, hừ lạnh một tiếng, nói: “Bị bóng dáng này giết chết rồi? Hay bị bóng lưng đó mê hoặc?”

“Con nói gì vậy?” Mặt Nguyệt Ca hoang mang, nhìn Ngải Thiển, thấy mũi nàng hếch lên trời, trên mặt tràn ngập khó chịu.

“Thích thì đi nhìn một chút đi.” Ngải Thiển cố ý nói.

Mắt thấy nàng kia sắp bước qua ngã rẽ, Nguyệt Ca nói với Ngải Thiển: “Chúng ta đi theo xem. Âm khí trên người nữ tử này rất nặng.”

“Gì cơ?” Ngải Thiển còn chưa phản ứng kịp, đành phải đuổi theo Nguyệt Ca ở phía trước.

Nguyệt Ca vừa đẩy xe lăn vừa giải thích với Ngải Thiển: “Âm khí trên người nữ tử này quá nặng, sợ là gặp nguy hiểm.”

“Âm khí nặng? Ý là sao ạ?” 

“Có lẽ là bị quỷ nhập vào người.”

“A…” Ngải Thiển kinh hãi, nhưng không phải là sợ hãi mà là hưng phấn. Nàng chỉ nghe nói nhân yêu tiên ma ở thế giới này chứ chưa từng nghe nói tới quỷ, không ngờ có thật. Tốt quá! Nàng vội vàng nói: “Vậy chúng ta mau đuổi theo đi, đừng để mất dấu.”

Nguyệt Ca bật cười, dùng pháp thuật, trong nhát mắt đã tới sau lưng nữ tử. Chỉ thấy nữ tử đi qua một con ngõ nhỏ rồi lại rẽ vào một ngã rẽ, vào một căn đại viện nhà cao cửa rộng. Nữ tử đẩy cửa lớn ra, quay lại nhìn một chút.

Ngải Thiển có thể thấy được khuôn mặt nàng ta nhưng có cảm giác rất quen thuộc. Mặt nàng ta rấtd☼đ☼l☼q☼đđẹp nhưng lại hoàn toàn không có chút máu nào, thật đúng như lời Nguyệt Ca nói là âm khí rất nặng. Tuy nàng không biết âm khí rất nặng là ra sao nhưng nhìn nữ tử này nàng liền không kìm được mà có suy nghĩ như thế.

Nữ tử bước vào, Ngải Thiển và Nguyệt Ca dừng trước cửa, không vội bước vào. Trên cửa chính sơn son viết hai chữ lớn “Tô phủ”.

Là gia đình lớn. Hai mắt Ngải Thiển lập tức bốc lên sao đỏ, ngọt ngào nói: “Nếu chúng ta giúp nữ tử này thì có lợi gì?”

“Thứ gì con muốn cũng có.” Nguyệt Ca cười một tiếng.

“Vậy khi nào thì chúng ta mới vào?” Ngải Thiển nghe thế thì tràn trề hào hứng.

“Bây giờ vào.” Nguyệt Ca cho Ngải Thiển một đáp án mà nàng rất thích.

“Được, đi thôi.” Ngải Thiển cất bước, định gõ cửa. Tuy Tô phủ này xa hoa nhưng không có thị vệ giữ cửa như phủ Thừa tướng.

Nguyệt Ca lên tiếng ngăn cả: “Đợi đã.”


Ngải Thiển ngạc nhiên quay đầu lại: “Sao vậy?” Tay nàng đã sắp đặt lên vòng cửa rồi.”

“Chúng ta vào từ cửa sau đi.” Nguyệt Ca nói.

“À.” Ngải Thiển bước xuống bậc thềm, đi tới bên cạnh Nguyệt Ca, vòng qua bước tường cao, đi về phía cửa sau.

Tuy cửa sau Tô phủ không có khí thế như cửa chính nhưng cũng không coi là nhỏ. Một cây hòe xanh tươi vừa hay chặn trước cửa.

Nguyệt Ca nhìn cây hòe này thì cười không thành tiếng.

Ngải Thiển vạch các nhánh cây chặn đường ra, vươn tay đẩy khẽ cánh cửa. Nàng vẫn hơi không dám tin, rướn cổ lên nhìn vào trong. Đây chắc là hậu hoa viên, trăm hoa như gấm nhưng lại không có dấu chân người. Quái, đại viện sâu như vậy, tuy nói là cửa sau cũng nên có người coi cửa chứ nhỉ? Ít nhất cũng phải cài then cửa thật chặt chứ.

Trog lòng nàng cảm thấy hơi quái dị. Ngải Thiển ngoảnh đầu lại, nói với Nguyệt Ca: “Không có ai cả. Chúng ta có vào không?”

“Vào đi.” Nguyệt Ca cong khóe môi, lại liếc cây hòe một cái.

Đi qua hậu hoa viên, Ngải Thiển đi theo Nguyệt Ca tới một viện tao nhã, trên đường không hề có dấu người. Ngải Thiển thấy hoang mang nhưng không hỏi được ra lời.

Ngải Thiển biết ý Nguyệt Ca, bước lên gõ cửa phòng.

Một lát sau, cửa “kẽo kẹt” mở ra, khuôn mặt trắng xanh của nữ tử vừa gặp xuất hiện trước mặt Ngải Thiển khiến nàng hoảng sợ, lui thẳng hai bước về sau.

“Các người là?” Nữ tử thấy Ngải Thiển, đáy mắt có sự kinh hoảng rất rõ ràng.

Ngải Thiển khôi phục bình tĩnh, xấu hổ cười nói: “Chúng ta tới tìm cô nương.”

“Tìm ta?” Nữ tử càng thấy lo lắng hơn.


“Cô nương có biết nàng mang thai của quỷ không?” Nguyệt Ca ở phía sau bỗng nói.

“Rầm”, tay nữ tử đập lên cửad✎đ✎l✎q✎đnhưng quên đi cảm giác đau đớn, khuôn mặt vốn không có huyết sắc, đôi mắt mở vô cùng lớn, nhìn Nguyệt Ca chằm chằm, nói: “Huynh nói gì?”

“Cô nương nàng mang thai của quỷ. Nếu không nhanh chóng tiêu diệt, chỉ sợ ảnh hưởng tới tính mạng.”

Ngải Thiển nghe thấy cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bụng nữ tử nhưng quần áo rộng thùng thình đã che đi. Nàng thật đúng là nhìn không ra.

“Huynh là ai?” Mặt nữ tử đổi sang vẻ cảnh giác.

“Người có thể cứu nàng.” Nguyệt Ca cười nhạt, nói.

“Đúng.” Ngải Thiển gật đầu, tuy nàng không rõ tình huống.

“Ta không biết các huynh đang nói gì. Các huynh đi đi.” Nữ tử chợt đóng mạnh cửa lại, chấn ra một tầng bụi.

Ngải Thiển sờ sờ mũi, im lặng nhìn Nguyệt Ca.

Nguyệt Ca lại không nhanh không chậm nói tiếp: “Ban ngày thì có vẻ nàng không khác người thường, một khi đêm về lại xuân tiêu với ba nam tử rất mỹ lệ trong mộng. Thậm chí mang thai của quỷ. Lúc này âm khí đã làm thân thể nàng hao tổn, nếu không nhanh bỏ đi…”

“Oa, tỷ chơi NP hả?” Ngải Thiển cũng kinh hô thành tiếng, ngạc nhiên nhìn nữ tử.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.