Đọc truyện Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt – Chương 7: Ma Quân đến chơi
Rốt cuộc thức ăn ngon đã thật sự vào miệng, Ngải Thiển thỏa mãn, phát ra tiếng than nhẹ. Nguyệt Ca không hiểu thức ăn có thể khiến người ta say mê —— yêu thích đến thế sao?
Tất cả tinh thần của Ngải Thiển đều đặt trên thức ăn ngon. Sở thích lớn nhất của nàng là vơ vét của cải, sau đó là thức ăn ngon. Trong đó đùi gà đứng đầu. Đùi gà vàng óng ánh lại thơm ngào ngạt, ai mà không yêu cơ chứ?
A Thương là sư điệt đi theo Nguyệt Ca, không phải bởi hắn biết cách nịnh nọt mà là lúc làm việc hắn không nói tiếng nào. Hắn không phải là người có tư chất tu tiên nhất mà lại có thể theo Nguyệt Ca khiến các sư huynh đệ khác hâm mộ không thôi.
Không ai biết môn chủ của Tử Nguyệt Môn đã đi đâu. Tóm lại ông chỉ thu ba đồ đệ: đại đồ đệ Vân Chiến, nhị đồ đệ Lưu Niên, tam đồ đệ chính là Nguyệt Ca. Nguyệt Ca làm môn chủ, chẳng những hai đồ đệ kia không ghen tỵ mà ngược lại còn cầu không được.
die»ndٿanl«equ»yd«on
A Thương là người bình tĩnh lạnh nhạt như vậy mà nhìn tướng ăn của Ngải Thiển cũng không khỏi bị kinh sợ. Quả nhiên tiểu ăn xin này bị đói quá lâu. Lập tức, lòng thương xót con người lan tràn trong hắn. Hắn bước tới, định vỗ lưng cho Ngải Thiển để nàng thuận khí, sợ nàng bị nghẹn.
“Môn chủ sư thúc, không hay rồi.” Một nam nhân trẻ mặc quần áo không khác A Thương chạy vào, trên khuôn mặt trẻ trung tràn đầy lo lắng.
“Đừng gấp.” Nguyệt Ca nhìn người trẻ tuổi, trấn an.
“Có chuyện gì vậy A Tiên?” A Thương xoay người, cất tiếng. Pháp lực của hắn không đủ cao nên không biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì. Nhưng chắc chắn môn chủ sư thúc biết.
“Ma Quân lại tới.” A Tiên nói một hơi.::nhok LQĐ::
“Ma Quân?” Ngải Thiển đang vùi đầu chiến đấu hăng hái với thức ăn ngon, tranh thủ thời gian ngẩng lên nhìn A Tiên. Ma Quân là gì?
Lúc này A Tiên mới chú ý tới trong đại điện còn có một tiểu cô nương xinh đẹp động lòng người. Có điều lúc này miệng cô nương đầy dầu mỡ, mặt và tay cũng lem nhem.
Mặt Nguyệt Ca không gợn sóng, không cảm thấy ngạc nhiên với lời A Tiên, chỉ nói với Ngải Thiển: “Ừ, quân vương Tàn Diên của Ma giới.”
“Có cả Ma vương à?” Ngải Thiển hưng trí bừng bừng, thả đùi gà đã gặm xong trong tay xuống: “Ở đâu? Muội muốn đi xem một chút.” Nàng thầm nghĩ có phải Ma vương rất xấu hay không? Không biết xấu như thế nào nhỉ?
“Ở bên ngoài. Đi thôi.” Nguyệt Ca không phản đối, vẫy tay với Ngải Thiển.
☼Diễn ♫đàn Lê ☽Quý Đôn.
Ngải Thiển ba chân bốn cẳng tới cạnh Nguyệt Ca. Hắn cười dịu dàng, giương tà áo lên, một luồng ánh sáng trắng phủ xuống. Ngải Thiển không chịu được ánh sáng mạnh, không nhịn được mà nhắm mắt lại.
…..
Lúc Ngải Thiển mở mắt ra lần nữa thì trước mắt là phong cảnh tươi đẹp nhưng lại không yên tĩnh. Trên mặt đất có mười mấy người áo xanh đang nằm, trông có vẻ đã bị thương.
Ở đối diện —— là một nam tử cực đẹp. Hắn mặc trường bào đỏ rực, vạt áo phía sau rất dài, lay động trong gió tạo cảm giác kiều diễm. Hàng mày kiếm xếch lên tới tận tóc, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, mang theo nụ cười hút hồn. Đôi môi mỏng hồng nhuận sáng bóng, cười như không cười. Đáng chú ý nhất là mái tóc dài màu bạc dài tới thắt lưng, mềm mại nhẵn nhụi như lụa, tỏa ánh sáng dịu dàng. Ngũ quan cực đẹp nhưng không có cảm giác âm nhu. Màu bạc và màu đỏ hỗ trợ nhau, toàn thân tỏa ra tà khí. Quần áo màu đỏ rực rỡ nhưng Ngải Thiển vẫn cảm nhận được hơi thở của bóng tối. Đây là loại hình mỹ nam khác hẳn với Nguyệt Ca. Nếu nói Nguyệt Ca là tuyết liên thánh khiết nhất thì nam tử này chính là một đóa anh túc đen tối trí mạng.::nhok LQĐ::
Tàn Diên mặc cho Ngải Thiển quan sát mình. Đồng thời hắn cũng quan sát nàng. Đôi mắt to đen láy không hề che giấu sự thán phục. Dáng dấp tiểu cô nương này thật ra vô cùng động lòng người. Đặc biệt là đôi má lúm đồng tiền, thật khiến người ta không kiềm được mà muốn vươn tay chọc một cái.