Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 30: Thời điểm đi dạo phố nhìn thấy


Đọc truyện Độc Sủng Điền Viên Man Thê – Chương 30: Thời điểm đi dạo phố nhìn thấy

Nhìn Tiểu nữ nhân ngủ thật hạnh phúc trước mắt, đây là nương tử của hắn! Cho tới nay tim hắn vì nàng mà đập lỡ nhịp.

Người cao lớn nhìn thiên hạ nằm trên giường, sau đó nhanh chóng cởi áo
ngoài của mình, tự nhiên xốc chăn chui vào nằm bên cạnh, có lẽ do cảm
giác được có chút gió chui vào trong chăn, thiếu nữ trên giường cảm thấy lạnh, không thoải mái liền co người lại, sau đó tiếp tục ngủ.

Một cánh tay thon dài vươn tới đem tiểu nữ nhân đang co ro ôm vào trong
lòng, nhìn thiếu nữ bé nhỏ nằm trong lòng mình, tâm hắn bỗng nhiên tràn
đầy ôn nhu.

Ngón tay hơi lạnh, cứ chút một quét lên da thịt thiếu nữ mềm mại bóng
loáng như dương chi ngọc thạch, đầu ngón tay dừng lại bên tai.

Theo sát động tác ngón tay, hơi ấm cảm xúc thần kinh dâng cao, nụ hôn
nóng bỏng dừng lại trên trán thiếu nữ, mặt khác một cánh tay tự nhiên
cũng không nhàn rỗi, ngón tay giữ chặt eo nhỏ của nàng, từ từ hôn xuống
dần, hôn qua làn da thịt trắng mịn kia, mỗi một lần hôn đều rất mãnh
liệt, mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay. Hiện tại, nàng ở
đây, ngay trước mặt hắn. Trải qua hơn một tháng với bao nhiêu nôn nóng,
bất an, khủng hoảng, hiện tại vì tìm được mà lo âu cùng vui sướng, khiến hắn vội vàng càng muốn tiến thêm một bước để xác định nàng thật sự đang ở bên hắn, tiến hành bằng cách nguyên thủy nhất, xâm chiếm!

Cánh tay trên người vận sức chờ phát động, hơi thở ái muội nóng rực bắt đầu lan tràn trong màn, càng không có xu thế vãn hồi.

Lý Mặc Nhiên cho tới bây giờ không biết nguyên lai trong lòng mình lại
khô cạn đến như thế, mà nàng chính là người đã dẫn hắn thoát đi khổ ải

đi đến một nguồn nước mát lành, đáp lại cái cảm giác khát vọng sâu nhất
trong linh hồn đang kêu gào của hắn.

Mà thiếu nữ vẫn đang ngủ say, lúc này lại có cảm giác toàn thân tê dại,
hoảng hốt tựa hồ như nàng mơ thấy bản thân đang trải qua một giấc mộng
xuân, trong mộng dường như có người hôn nàng mãnh liệt, mà bàn tay người nọ như đốt lửa trên khắp người nàng.

Cho dù trong mộng tế bào toàn thân đã căng lên, theo làn môi cùng bàn
tay của hắn bên hông vuốt ve từng tấc da thịt nàng mà căng theo, cả
người nàng trở nên mềm nhũn, thậm chí không có nổi một tia khí lực.

Bạch Tiểu Mễ cảm thấy chính mình tựa hồ có chút điên rồi, không phải
nàng chưa từng mơ thấy mộng xuân, dù sao cũng là nữ nhân hơn hai mươi
tuổi, cho dù chưa yêu, nhưng rồi sẽ có ngày chân mệnh thiên tử chạm vào
nàng.

Cho dù có mơ qua mộng xuân, nhưng chưa lần nào lại chân thực như lần
này, dường như hết thảy đều phát sinh thật sự ở trên người nàng.

Lý Mặc Nhiên đương nhiên không biết được ý nghĩ hiện tại của Bạch Tiểu
Mễ, càng không biết người trong lòng cho rằng chuyện hắn đang làm chỉ
phát sinh trong mộng. Nếu hắn biết được có lẽ càng thêm tức giận, chẳng
qua nếu vẫn là nếu, hiện tại hành vi của Lý Mặc Nhiên không biết đã vứt
bỏ khách khí đi nơi nào.

Ngón tay theo ngang eo nàng linh hoạt kéo xuống đai lưng, vì ngủ nên
không mặc áo trong, liền lập tức lỏng lẻo bung ra, cái yếm nhỏ màu đỏ
tôn lên da thịt trắng mịn xuất hiện trước mắt hắn.

Một màn kinh tâm động phách, khiến yết hầu Lý Mặc Nhiên không tự chủ
được cứ dâng lên hạ xuống, trong tích tắc, mắt hắn đã trở lên đỏ bừng
một mảng, bên trong hình ảnh miêu tả sinh động rõ ràng.

Đẹp đến rung động lòng người.

Nam nhân đối với cảnh đẹp trước mắt này đều sẽ không nhịn được mà động tâm.

Huống chi hiện tại hắn đang đối mặt với người trong lòng mình, nếu không có phản ứng thì hắn không phải là nam nhân, Lý Mặc Nhiên lại là một
người khỏe mạnh, một nam nhân tràn đầy tinh lực, hiển nhiên tâm hắn đã
động.

Cũng do tư thế ngủ bởi vì động tác quá mức của người nào đó, giờ phút
này cái yếm căn bản không có cách nào ngăn trở được cảnh đẹp trắng nõn
một mảng kia, Lý Mặc Nhiên hai mắt trở nên u tối, môi ấm áp hôn lên

chiếc cổ tinh tế của nàng, đầu lưỡi di động dọc theo cổ tiếp tục đi
xuống trên da thịt trắng loáng, hầu kết hơi hơi khẽ động.

Nhưng Lý Mặc Nhiên vui quá hóa buồn, do không khống chế được tốc độ mạnh yếu, cho nên……

“Đau!” Đau quá, chính mình đang có giắc mơ mộng xuân với người nào đó,
bỗng nhiên cổ cảm thấy đau đớn như bị dùng lực quá mạnh, người đang vốn
mơ mơ hồ hồ bỗng chốc thanh tỉnh lại.

Kỳ thật dựa vào hành vi trước đó của Lý Mặc Nhiên, Bạch Tiểu Mễ ắt đã
sớm phát hiện ra, nhưng do hai ngày nay vừa đi vừa chạy, ăn không đủ no
ngủ không đủ giấc. Nên sau khi vất vả, mệt nhọc, có chỗ ở, ăn cơm no,
thể xác và tinh thần đều được thả lỏng, cho nên mới ngủ như chết, đây
cũng là nguyên nhân vì sao nàng không tỉnh giấc sớm được.

Đôi mắt mở ra khẽ chơm chớm, đầu óc căn bản không linh hoạt, không nghĩ gì nhiều, một cước đã đem người đang ôm mình đạp bay ra.

Lý Mặc Nhiên bên cạnh dục hỏa bốc lên đầu, cho nên không ngờ đang thời
khắc mấu chốt nhất, tiểu nữ nhân yêu thương bỗng nhiên tỉnh lại, lại
càng không ngờ được nàng lớn mật như thế, dám đá hắn một cước. Do Lý Mặc Nhiên không chút nào đề phòng, hơn nữa sức lực của Bạch Tiểu Mễ sau khi ra khỏi sơn động so với trước đã tăng lên không ít, cho nên nhìn Lý Mặc Nhiên thật tội nghiệp.

“Oành!” Một nam nhân cao lớn như Lý Mặc Nhiên bị đá một cước trúng phóc, cả người tạo thành một đường vòng cung nện vào bức tường ở đối diện
chiếc giường, Lý Mặc Nhiên sững sờ ngay tại chỗ.

Cảm giác rõ ràng là mình đã đá người, Bạch Tiểu Mễ nhịn không được dụi dụi mắt, cho rằng mình đã nhìn lầm.

“Lý Mặc Nhiên, sao ngươi có thể ở trong này?” Bạch Tiểu Mễ tái mặt ngồi
bật dậy trên giường, có chút không dám tin khi nhìn thấy nam nhân cao
lớn mặt đầy râu trước mắt. Lúc này nửa thân trên của nam nhân trống
trơn, dáng người khỏe đẹp để lộ ra trong không khí, vẻ mặt Lý Mặc Nhiên không được tốt lắm, nhưng dáng người kia thì rất cân đối, tám khối cơ
bụng săn chắc, vùng tam giác như trong truyền thuyết, lại thêm màu da

nâu sáng, càng khêu gợi đến lay động lòng người.

Bạch Tiểu Mễ hoảng hốt, ánh mắt chuyển lên nhìn mặt người kia, ảo tưởng có được lúc trước hoàn toàn biến mất.

“Thời điểm dạo phố, ta nhìn thấy nàng liền đi theo!” Lý Mặc Nhiên vẻ
bình tĩnh, mặt không đỏ nói, vừa nói vừa từ từ đúng lên, biết hiện giờ
trên người hắn không có mặc quần áo.

Thấy ánh mắt Bạch Tiểu Mễ đã bình tĩnh, hắn liền biến trở về vẻ mặt thật thà, nhìn Bạch Tiểu Mễ với ánh mắt nhung nhớ thật sâu cùng bộ dáng bị
ủy khuất.

Ủy khuất cái gì? Bản tiểu thư ta còn thấy ủy khuất hơn đây? Thật vất vả
mới trốn ra ngoài được, vốn nghĩ rằng mình sẽ được tự do, nhưng giờ đây
đã bị người này phát hiện. Ai! Ai! Tại sao nàng có thể xui xẻo như vậy
chứ? Bạch Tiểu Mễ rên rỉ trong bụng.

Lại nói, cái người này nếu không có việc gì làm, sao không đi đánh cướp ở cái nơi ngu ngốc kia đi? Sao lại dạo phố làm cái gì, đi dạo phố không
phải là chuyện của nữ nhân sao? Hắn đường đường là một đại lão gia đi
dạo phố làm cái gì chứ?

Ôi trời! Trong lòng Bạch Tiểu Mễ bất bình kêu lên.

Bỗng nhiên ngoài cửa sổ một làn gió thổi vào trong phòng, trên người
chợt lạnh, Bạch Tiểu Mễ cúi đầu xuống khi nhìn thấy, ánh mắt nàng nhịn
không được trừng lớn thêm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.