Đọc truyện Độc Sủng Chị Dâu – Chương 95
Tầm Thiên Hoan lúc này đã không còn sợ hãi như lúc trước, tâm tình cũng dần dần vững vàng lại, tay của cô chậm rãi vòng lên ôm lấy cổ của hắn, nói: “Khuya hôm nay hãy ở lại bên cạnh tôi”
Hiện tại cô cần một người để bầu bạn, có thể giúp cô từ từ vượt qua đêm tối…
Cô muốn dùng sung sướng của thể xác để quên đi đau lòng, dù chỉ là ngắn ngủi!
Đồng thời, cô cũng sẽ đem lòng của mình phong kín, không cho tình yêu có cơ hội nữa…Người đàn ông kia là một ví dụ, cô thật sâu nhớ kĩ, tuyệt không tái phạm!
Bắc Diệc Uy không được tự nhiên nói: “Thiên Hoan, hôm nay…em đã mệt chết…”
Tay thon của cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ của hắn, dán cơ thể vào thân hình to lớn của hắn, cô nói: “Tôi rất sợ.”
Hắn nhẹ nhàng mà gỡ tay của cô ra, nói: “Anh sẽ ở bên cạnh em, cho nên em không cần sợ.”
Cô không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên, không chạm tới khuôn mặt của hắn, chỉ ở cổ của hắn hôn hôn, trong đầu của cô quá rối loạn, trong nội tâm quá rối loạn, cô phải phân tán lực chú ý của mình, nếu không cứ tiếp tục như vậy nữa cô sẽ điên mất.
Trong phòng mờ ảo nên nhìn không rõ khuôn mặt tuấn tú của hắn, càng nhìn không rõ biểu hiện trên khuôn mặt tuấn tú đó, nhưng có thể cảm nhận được hắn thoáng phát ra tiếng thở hào hển, cô liếm láp da thịt của hắn, một tấc một tấc liếm láp…
Hô hấp của hắn vi thô, trong thân thể có cảm giác hắn nói: “Thiên Hoan…đừng như vậy, tôi sẽ khống chế không nổi chính mình…”
Cô không nói lời nào, tựa hồ cái gì cũng đều không nghe được, nhưng cô nguyện ý như vậy….
Cô nhắm mắt lại hôn tới tấp, bàn tay nhỏ bé vuốt ve cơ thể hắn, tham tiến vào áo ngủ của hắn, sờ da thịt của hắn, cô không phải muốn khiêu khích hắn, cô chỉ muốn dùng loại phương thức này đem tinh thần chính mình dời đi, chậm rãi say mê trong quan hệ thân thể, cái gì cũng không muốn nghĩ….
“Buổi tối hôm nay em…có thể làm sao?”
Hắn rất do dự, bởi vì hắn không quên buổi sáng hôm nay người phụ nữ này đã suy yếu như thế nào, hắn sợ tổn hại đến cô.
Cô vẫn không trả lời chỉ là hôn càng ngày càng đi xuống, cô hôn loạn trên thân thể hắn bất kể là đâu, thân thể chậm rãi di chuyển ngồi ở trên hai chân của hắn, cảm giác nơi sâu kín của hắn, cô tìm được môi của hắn rồi hôn lên…Bất quá chỉ một lát cô từ người chủ động trở thành bị động, bị hắn hôn đến ý loạn tình mê.
Hai người đều mặc áo ngủ, cởi ra rất dễ dàng, hai người hôn rất say mê, quần áo cởi bỏ từ lúc nào cũng không còn nhớ.
Bắc Diệc Uy ngồi ở trên giường, lưng tựa vào đầu giường, Tầm Thiên Hoan ngồi trên đùi của hắn, sau một hồi hôn mãnh liệt, tình cảm đã sớm đưa hai người toàn tâm đi đến giữa cuộc hoan ái. Trải qua mấy lần trước đây, Tầm Thiên Hoan đã biết làm như thế nào lấy lòng hắn, cô bỗng nhiên dừng động tác, cô chậm rãi từ trên đùi của hắn lui ra phía sau, dựa vào cảm giác tìm được nam tính của hắn, lúc này đã sớm trở nên nóng hổi nóng hổi, dùng hai tay cầm lấy, rồi nhẹ nhàng di động lên xuống vài cái, tiết tấu dần dần được gia tốc, nhìn không thấy nét mặt của hắn, cũng biết hắn hẳn là rất hưởng thụ loại khoái cảm kích thích này, một lát sau cô lại dùng miệng của mình thay thế hai tay nhiều lần khuấy động,,,
Cảm giác được cái nam tính này dần dần bành trướng, miệng bị chống đỡ lớn nhất, cô đột nhiên đem cái nam tính phun ra, sau đó, ở trước mặt của hắn, chính mình thân thể trần trụi đứng lên…
Hô hấp của hắn dồn dập, nam tính đứng thẳng như một con báo săn lần đầu động dục, cánh tay dài của hắn duỗi ra ôm lấy thân thể của cô, xoay người một cái đem vị trí của hai người thay đổi nhanh chóng, cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đem cô áp đến đầu giường, nhưng lại ngồi ở sát bên thành giường, hai chân tách ra thật to, một chân cong lại đặt trên giường, một cái chân khác thả rũ xuống dưới giường, hắn một tay chống đỡ tại trên vai của cô, một tay hắn ôm chân của cô cong lên, sau đó đem nam tính của mình đâm mạnh vào hoa kính của cô…
“A…”
Trong hoa cốc rất là ướt át, cũng thúc đẩy hắn tiến vào càng thêm thuận lợi, sau khi tiến vào hoa kính hắn không có trực tiếp đâm vào hoa đáy, động tác của hắn dừng một chút, cảm thụ được thành trong của cô nhỏ hẹp, ấm áp mà căng chật bao vây lấy nam tính của mình, lập tức khoái cảm lấp đầy đầu óc của hắn, hít một hơi thật sâu đầy hưởng thụ …
Động tác của hắn dừng lại một lúc lâu, khiến cô bắt đầu bất an vặn vẹo, cô có chút cong cái mông của mình lên, cố gắng đem cái nam tính càng thâm nhập vào sâu…
Cô phàn nàn: “Ưm…Sao còn không động?”
Hắn cười cười, nói: “Đừng nóng vội, lập tức thỏa mãn em.”
Nói xong hắn động thân một cái, thật sâu đính vào, lần này đội lên điểm sâu nhất…Sau đó vừa vội nhanh chóng rút ra, lại cuồng đâm nhập sâu, động tác càng ngày càng kịch liệt, thân thể của cô cũng bị đâm đến lắc lư, từng tiếng kêu yêu kiều mất hồn cũng liên tiếp không ngừng…
Không khí trong phòng ám muội, một khúc tiết tấu hoan ái vang lên, tiếng phụ nữ yêu kiều, tiếng đàn ông gầm nhẹ, thở dốc, còn có chỗ hai người tương giao không ngừng truyền đến âm thanh “Bành bạch” thật lâu kéo dài…Hắn từ trong thân thể của cô lui ra, sau đó giúp cô lau sạch sẽ thân thể, cô mệt chết đi, tại thời điểm cao trào một lần cuối cùng, cô dường như đã ngủ đến hôn mê.
Hắn có chút hổ thẹn, vốn lần thứ nhất cô cũng rất mệt mỏi, chỉ là, nhịn không được, hắn vừa muốn lần thứ nhất, lại muốn tiếp lần thứ hai, cô quả thật chịu không được…
Cho cô đắp kín mền, gối gối đầu xong, sau đó lại chính mình tiến vào trong chăn, cánh tay thật dài đem cô ôm ở trong ngực, để cho cô lẳng lặng ngủ…
Bệnh viện, trong phòng bệnh VIP.
Đột nhiên Âu Dương Tịch vén chăn lên, nói: “Tôi muốn đi tìm Thiên Hoan!”
Ân Khả ở một bên khư khư giữ chặt lấy hắn: “Tịch, từ khi nào mà cậu biến thành chẳng phân biệt được nặng nhẹ như vậy? Hiện tại đã trễ như vậy, thân thể của cậu lại không tốt, cậu như thế nào đi tìm cô ấy?!”
Âu Dương Tịch ánh mắt chìm trong hắc ám: “Tôi không quản được nhiều như vậy, tôi chính là muốn đi tìm cô ấy, bất kể như thế nào, tôi đều muốn giải thích rõ ràng với cô ấy!”
Ân Khả nói: “Cậu cho rằng bây giờ cô ấy còn nghe lời cậu giải thích sao?”
“Bất kể như thế nào, tôi đều muốn nói rõ ràng với cô ấy, về phần cô ấy……có thể tha thứ tôi hay không, đó còn là do…… duyên phận.” Âu Dương Tịch nhìn Ân Khả, nói: “Cầu xin cậu lần này đừng có lại ngăn cản tôi, càng trễ một phần cùng cô ấy giải thích, lòng của tôi lại càng bị một phần tra tấn!”
“Đó là do cậu tự tìm!” Ân Khả cau mày: “Âu Dương Tịch, cậu làm sao có thể biến thành như hôm nay vậy? Cậu có còn là đàn ông nữa hay không? Vì một người phụ nữ, rõ ràng ngay cả mạng sống của mình cũng chẳng quan tâm! Cậu không nhớ bác sĩ nói: hiện tại cậu cần hảo hảo an dưỡng sao?”
Âu Dương Tịch cười khổ: “Đúng vậy, đây chính là tôi tự tìm! Hơn nữa, hiện tại cái bộ dạng này của tôi còn giống như người đàn ông sao?”
Ân Khả ánh mắt thâm trầm.
Đêm hôm đó, Âu Dương Tịch rất muốn trốn khỏi bệnh viện. Dưới sự giám thị của Ân Khả, hắn không cách nào rời đi nên Âu Dương Tịch tính toán: trước tiên hắn giả vờ chậm rãi ngủ say, khiến cho Ân Khả vì hắn ngủ mà buông lỏng cảnh giác và cũng đi ngủ thì hắn sẽ rời đi. Ân Khả đã ở phòng bệnh trông hắn mười tiếng đồng hồ, muốn đi buồng vệ sinh; đợi sau khi Ân Khả ra ngoài phòng bệnh đi vệ sinh, Âu Dương Tịch mở to mắt, nhảy xuống khỏi giường bệnh, để giảm bớt thời gian hắn cũng không thay đồ bệnh nhân ra mà lập tức trốn ra ngoài……
Ân Khả trở lại phòng bệnh, trong phòng đã không có một bóng người, chỉ có chăn mền trên giường bệnh mất trật tự không chịu nổi, hắn không khỏi tức giận bộc phát, nhắm mắt lại, nắm chặt nắm tay, sau đó hung hăng giáng một quyền trên tường lạnh như băng!
……
Trong đêm khuya, gió lạnh phơ phất, Âu Dương Tịch ra tới ngoài đường, trên người chỉ mặc đồ bệnh nhân, căn bản là không có khả năng giữ ấm.
Lạnh…… thật sự rất lạnh, Âu Dương Tịch đi ở trên đường mà cảm giác thân thể mình nhanh đông cứng, nhưng bước chân của hắn lại nhanh như cũ, cấp tốc chạy tới căn nhà trọ của hai người.
Đi tới trước cửa mới phát hiện trong căn hộ không có ngọn đèn, tối như mực, hắn lại không có mang chìa khóa, không biết cô có ở nhà hay không nên hắn đem theo hy vọng mong manh, gõ cửa thật mạnh: “Thiên Hoan, em có ở nhà không? Thiên Hoan?”
Trong phòng, không có động tĩnh.
Trong nội tâm Âu Dương Tịch sốt ruột, lại gõ lại gọi: “Thiên Hoan, Thiên Hoan, em ở đâu? Mở cửa dùm được không?!”
“Thiên Hoan……”
Thanh âm của hắn không kiềm chế được, càng lúc càng lớn, dùng sức gõ cửa.
Lúc này, hàng xóm cách vách rốt cục nhịn không được mở cửa thò đầu ra, không vui nói: “Hơn nửa đêm rồi, anh gọi quỷ a?”
Âu Dương Tịch nhìn hàng xóm, nhỏ giọng nói: “Không có ý tứ, quấy rầy chị.”
Hàng xóm kia: “Không cần gõ nữa, gõ nữa cũng vô dụng, hôm nay người trong phòng này hoàn toàn không có ai trở về, không phải anh cũng sống ở nhà này sao? Quên mang chìa khóa ah?”
Âu Dương Tịch sững sờ không nói.
Hàng xóm nhìn hắn không nói lời nào, gió lạnh thổi qua không khỏi lạnh run cả người nên không hề để ý tới Âu Dương Tịch nữa, mà đóng cửa lại quay vào trong, tiếp tục ngủ.
Không có, cô thật sự không có ở nhà……
Như vậy, cô đi đâu?
Có phải là…… Lại trở lại Bắc gia?
Âu Dương Tịch nhắm mắt lại…… lưng tựa trên vách tường, dần dần trượt xuống, sau đó vô lực ngồi dưới đất……
Ngồi xuống, chính là ngồi một đêm…… Thân thể của hắn ngoại trừ lạnh cũng chỉ có lạnh, lạnh như tường băng, lạnh như băng, lạnh như gió đông, lạnh như băng tâm……
Thiên Hoan……
Giữa chúng ta, còn có thể vãn hồi không?
—————
Ngày hôm sau.
khi Tầm Thiên Hoan…tỉnh lại, Bắc Diệc Uy đã xuống giường, trên người của cô còn ẩn ẩn đau nhức, một đêm rút cục đã trôi qua.
Tầm Thiên Hoan bò xuống giường, thay quần áo xong lại dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, tại trong tủ đồ tìm kiếm một phen, rốt cuộc tìm được một lọ thuốc. Cái lọ thuốc này là cô đã mua từ trước đây rất lâu, sau khi cô cùng Bắc Diệc Uy hoan ái đều không quên uống thuốc tránh thai, cô gần đây đều nhớ rất kĩ.
Bắc Diệc Uy đi vào, vừa hay nhìn thấy cô uống thuốc.
Hắn giật mình nhưng không có nói thêm cái gì, Tầm Thiên Hoan tự nhiên cũng ngậm miệng không nói chuyện.
Cô cùng hắn trong lúc đó quan hệ, nhưng cũng không thể gần gũi như trước.
Hắn hỏi: “Tối hôm qua ngủ thế nào?”
Cô cười nói: “Rất tốt, tối hôm qua…… cám ơn anh.”
Bắc Diệc Uy mất tự nhiên: “Sao lại cám ơn?”
Cô nói: “Cám ơn anh ở cùng tôi, nếu không một mình tôi…… khẳng định cả đêm đều mất ngủ.”
“Cái này không có gì, qua một thời gian ngắn, em sẽ bắt đầu có thói quen.”
Thời gian không có Âu Dương Tịch……
“Đúng, tôi sẽ quen dần.”