Đọc truyện Độc Sủng Chị Dâu – Chương 120
Bắc Diệc Uy không có được thỏa hiệp, từ sau lưng ôm lấy cô, nói: “Được rồi, được rồi, bảo bối, em muốn như thế nào mới bằng lòng không giận anh?”
Tầm Thiên Hoan không vui nhíu mày, đẩy tay của hắn ra, nhưng lại bị hắn bắt được cả hai tay.
“Thả em ra!”
“Đừng giận anh, được không?”
Âm thanh Tầm Thiên Hoan cứng ngắc nói: “Không được, phi thường không được!”
Bắc Diệc Uy hơi thở, xoay chuyển ánh mắt, nói: “ Hay là…… anh sa thải cô ta?”
Tầm Thiên Hoan sững sờ, vẫn không quay đầu lại, chỉ là trong thanh âm có chút khác thường: “Anh đành lòng sao?”
Bắc Diệc Uy nhướng mày: “Sao lại không đành lòng?”
“Người phụ nữ có thực lực như vậy, tướng mạo xinh đẹp, anh đành lòng để cô ta rời đi như vậy?”
“Bảo bối, đừng nói lời ngốc, chỉ cần một câu nói của em.” Bắc Diệc Uy thành khẩn nói: “Anh lập tức có thể làm cho cô ta rời khỏi công ty!”
“Không được.” đôi mắt Tầm Thiên Hoan đọng lại, suy nghĩ sâu xa nói: “Anh không thể sa thải cô ta, em cũng không muốn bởi vì em mà ảnh hưởng thứ gì……”
Nếu Bắc Diệc Uy thật sự sa thải Hứa Đan Ny, cô ta há có thể cam tâm, đến lúc đó chắc sẽ xảy ra nhiều việc?
“Anh có thể tùy tiện tìm lý do làm cho cô rời khỏi công ty.”
“Cái này cùng với sa thải cô ta chẳng phải giống nhau ah.” Tầm Thiên Hoan nói: “Nếu thật sự việc này không quan hệ với anh, em có thể tha thứ anh, nhưng anh cũng không cần phải vì em mà làm cho những nhân viên khác bất mãn…… Bởi vì có quan hệ với anh, em mới có thể vào Bắc thị, hiện tại em có chút khúc mắc……”
“Suy nghĩ ngốc nghếch……” Bắc Diệc Uy vén một nhúm tóc của cô lên, hít hít, một mùi thơm ngát bay vào mũi, hắn nhẹ nói: “Bắc thị, anh là vì em mới giành lại, cho nên tính ra có thể nói Bắc thị là của em……”
Tầm Thiên Hoan sâu kín thở dài, cô xoay người lại, chú thị khuôn mặt tuấn tú của Bắc Diệc Uy, nhưng lại trầm mặc không nói tiếng nào.
Bắc Diệc Uy nhìn cô, lặng yên tới gần cô, khoảng cách hai người gần đến nỗi hô hấp của đối phương, khí tức của đối phương cũng có thể…… triền miên rõ ràng…… như thế.
Hô hấp của Bắc Diệc Uy càng ngày càng dồn dập, toàn thân cảm thấy căng cứng, xoay người đem Tầm Thiên Hoan áp tại dưới khuôn mặt…… Bàn tay tại trên thân thể mềm mại dần dần nóng bức, dục hỏa trong mắt hừng hực……
Tầm Thiên Hoan cũng bị hắn hôn ý loạn tình mê, nhưng vẫn yêu kiều nói: “Hôm nay em hơi mệt……”
Bắc Diệc Uy vuốt ve sợi tóc Tầm Thiên Hoan, ôm cô, nhịn không được lần lượt hôn cô…… Bàn tay nhiều lần tại thân thể mềm mại của cô xoa nắn…… Hắn cố gắng khống chế chính mình, chỉ là, càng lúc lại càng mê muội, say mê……
Tầm Thiên Hoan cảm giác lý trí mình bị dìm ngập…… Nhưng mà, lý trí thúc đẩy thân hình cô dùng sức đẩy thân thể của hắn, nhịn không được còn nói: “Uy, đừng hôn…… Em van anh, hôm nay em thật sự quá mệt mỏi, đừng tra tấn em nữa được không?”
Cô mở to mắt, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn chăm chú……
Trước ánh mắt của cô, tất cả động tác của hắn trên người cô bỗng nhiên đình chỉ, dừng một chút, hắn nói với cô: “Không sao, bảo bối, được rồi, khuya hôm nay anh sẽ bỏ qua em, ha ha, nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Hắn hít hít khí, từ trên người của cô ngồi dậy, xoay người một cái chân đã chạm đất, quay đầu lại hướng cô cười.
Cô cũng nhìn hắn, nói: “Tối nay anh đừng đi, ở lại với em đi.”
“Nói như vậy,” Hắn mỉm cười ghé sát vào cô, nói: “Em không giận anh?”
“Em……” Tầm Thiên Hoan dừng lại, nói: “Ai nói? Đừng cho là em sẽ dễ dàng tha thứ anh như vậy, từ nay về sau nếu Hứa Đan Ny gây khó dễ cho em thì em sẽ đem tức giận trút lên người của anh, hừ!”
Ánh mắt Bắc Diệc Uy lộ ra cực độ đau thương: “A? Không phải em biến anh thành nơi trút giận chứ?”
“Tại sao lại không?”
Bắc Diệc Uy thở dài, nói: “Được rồi, nơi trút giận hay cái gối bông, anh đều nhận hết, ai kêu anh đã yêu em – Cô nhóc bướng bỉnh này chứ?”
Vừa nói hắn vừa nhéo nhéo gò má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lộ vẻ sủng ái.
Đôi môi xinh khẽ bĩu ra, nhắm mắt lại, bình yên thiếp đi……
Quả nhiên không ngoài sở liệu, đến ngày hôm sau đi làm, Hứa Đan Ny ra oai phủ đầu, phân phó cô một đống lớn công việc, tính ra những việc này đối với nhân viên bình thường cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng là hôm qua mới cô vừa mới đến nhận việc, còn có rất nhiều thứ không hiểu, mà lại phân phó cô nhiều như vậy: phải hoàn thành công việc, còn phải đi tìm tư liệu, phải mặt dày đi hỏi những tiền bối khác!
Buổi trưa, tất cả đồng sự đã đi ăn cơm trưa, còn cô một mình vẫn đang bận rộn, đau lưng không nói còn phải chịu đựng bụng đói kêu vang. Trước khi các đồng nghiệp trở về, cô phải làm tốt công việc, bằng không bởi vì cô không có làm tốt sẽ ảnh hưởng hiệu suất làm việc của những đồng nghiệp khác!
Chết tiệt!!
Tầm Thiên Hoan đem một đống tư liệu hướng trên bàn ném, ai ngờ một số tư liệu rơi xuống mặt đất, Tầm Thiên Hoan hung hăng trừng mắt nhìn tư liệu tưởng tượng những tài liệu kia chính là Hứa Đan Ny đáng giận!
Trừng cả buổi, Tầm Thiên Hoan đứng dậy đang chuẩn bị giẫm, chân mới nâng lên, lại đột nhiên dừng giữ không trung. Không được, nếu giẫm những tư liệu này còn không phải sẽ phiền toái chính mình làm lại một lần nữa, nnd, Tầm Thiên Hoan nắm tay lại. Cuối cùng đem chân hung hăng dẫm vào không trung, sau đó tức giận ngồi xổm người xuống, đem những tài liệu kia nhặt lên, âm thầm cắn răng: Hứa Đan Ny, tuyệt đối sẽ không buông tha cô!!!
Nhặt những tài liệu kia lên, Tầm Thiên Hoan chậm rãi đứng lên, chán nản, thất vọng ngẩng đầu……
Lại kinh ngạc nhìn thấy Bắc Diệc Uy đã tựa ở bên cạnh, ánh mắt thật sâu nhìn cô, hỏi: “Sao không đi ăn cơm?” _
Bị hắn nhìn thấy một màn này, Tầm Thiên Hoan cũng chẳng để tâm, cô chỉ nói: “Em muốn làm tốt toàn bộ công việc rồi mới ăn.”
Bắc Diệc Uy không khỏi nói: “Hay là đi ăn cơm trước đi? Cái này cũng không phải cái gì quá không được.”
“Đương nhiên, Tổng tài thì muốn làm việc gì bất cứ lúc nào cũng được. Nhưng đã là làm nhân viên Bắc thị, cầm tiền lương, đương nhiên phải làm tốt công việc của mình, không phải sao?”
Nói lời này không phải cô – Tầm Thiên Hoan, mà là không biết từ khi nào Hứa Đan Ny đã xuất hiện ở chỗ này!
Tầm Thiên Hoan nhanh chóng liếc Hứa Đan Ny, sau đó lại đem ánh mắt dời đi, ra vẻ đang chăm chú kiểm tra tư liệu, sau đó trả lời: “Trợ lý nói rất đúng.”
Hứa Đan Ny mị nhãn ném về phía Bắc Diệc Uy: “Ha ha, tổng tài ngài có gì dặn dò sao?”
Mặt Bắc Diệc Uy không đổi sắc, lạnh nhạt nhìn qua Hứa Đan Ny, không trả lời. Sau đó lại nhìn Tầm Thiên Hoan như là muốn nhìn xem đáy lòng cô suy nghĩ cái gì.
Thấy Bắc Diệc Uy không để ý mình, Hứa Đan Ny lại đem ánh mắt chuyển tới trên người Tầm Thiên Hoan, nói: “Thiên Hoan, nếu cô chưa làm xong, không cần để ý lời tôi nói đâu, tôi có thể tìm người khác làm là được, cô đừng làm nữa, ăn cơm quan trọng hơn a. Đi ăn cơm trước đi.”
Giả vờ đưa đẩy à, nếu không phải là giả vờ tốt bụng thì là cái gì?
Trong lòng Tầm Thiên Hoan tỏ ra xem thường, hừ lạnh. Trên mặt xinh đẹp tràn ngập ý cười, nhìn chằm chằm vào Hứa Đan Ny nói: “Cám ơn trợ lý quan tâm chăm sóc, bất quá không cần, nhiêu đây công việc tôi vẫn có thể làm tốt.”
“Hiện tại đã sắp hết thời gian ăn cơm, các đồng nghiệp sẽ nhanh chóng đến đây để lấy số tư liệu của cô đang làm để sử dụng, làm thế nào mới tốt?”
Muốn giễu cợt cô sao!
Tầm Thiên Hoan mỉm cười, nói: “Yên tâm, trước khi các đồng nghiệp trở về, tôi sẽ làm tốt.”
Tầm Thiên Hoan khiêu chiến cùng Bắc Diệc Uy: “Tổng tài, ngài đi ăn cơm trước đi, tôi làm xong sẽ ăn, cũng sắp xong rồi.”
Trong ánh mắt Bắc Diệc Uy tối đen, thấp giọng: “Thiên Hoan…… Hoàn toàn không cần phải……”
Tầm Thiên Hoan tràn đầy tự tin: “Tin tưởng tôi, tôi có thể làm tốt!”
Bắc Diệc Uy sững sờ.
Lúc này, Tầm Thiên Hoan không quên liếc Hứa Đan Ny dương dương đắc ý, thầm nghĩ: cô cũng nhớ kĩ cho tôi, tôi – Tầm Thiên Hoan cũng không phải là dễ khi dễ!