Độc Sủng Chị Dâu

Chương 112


Đọc truyện Độc Sủng Chị Dâu – Chương 112

Trong một phòng bệnh, đồ đạc hỗn loạn như vừa mới bị trộm cắp vào lục lọi mọi thứ rối tung cả lên……

Một cái gối đầu bị quăng xuống đất, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Âu Dương Tịch mang vẻ phẫn nộ, nói: “Tôi nói không đi nước ngoài là không đi! Tôi không sao, thân thể của tôi không cần các người chăm sóc, tôi còn chưa chết được!! Các người nghe không hiểu lời của tôi sao?”

Trong phòng bệnh, ngoại trừ Ân Khả, còn có Bác sĩ Lưu – trưởng bối của Âu Dương Tịch.

Nhưng giờ phút này Âu Dương Tịch không quản hết được những này, hắn nổi giận, hắn hoàn toàn tức giận, ngay cả tự do của bản thân cũng không có quyền quyết định sao?

Ân Khả nhíu chặt lông mày, nói: “Âu Dương Tịch, cậu không thể tùy hứng như vậy! Cậu có biết hiện tại cậu chẳng khác gì một tiểu hài tử bốc đồng? Cậu không đi nước ngoài trị liệu, chính là tự gây khó dễ cho bản thân! Đến lúc đó, chỉ có mình cậu bị tổn thương!!”

“Tôi biết rõ tôi đang làm cái gì, không cần cậu phải giáo huấn tôi!” Âu Dương Tịch nói: “Đêm qua tôi rõ ràng trông thấy Thiên Hoan tới tìm tôi, cô ấy tới tìm tôi chính là minh chứng cô ấy đã tha thứ cho tôi, tôi phải ngay lập tức đi tìm cô ấy, cô ấy nhất định đã tha thứ tôi!!”

Âu Dương Tịch càng nói càng kích động, bật dậy muốn bò xuống giường, tay lại theo bản năng ôm lấy ngực, Ân Khả thấy bộ dáng hắn thế này, cau mày, vội vàng cùng bác sĩ Lưu tiến lên trước ngăn hắn lại, Bác sĩ Lưu nói: “Tịch, từ khi nào thì cháu trở nên không biết phân biệt tốt xấu như vậy? Ngay cả thân thể của mình cũng không để ý sao? Cháu làm như vậy mọi người lo lắng nhiều!”


“Chú Lưu, để cho cháu đi được không?!” Âu Dương Tịch dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lưu bác sĩ, nói: “Nếu như không gặp được Thiên Hoan, một giây cháu cũng sẽ không an tâm!”

Bác sĩ Lưu cũng không biết làm sao: “Vừa mới nãy không phải đã giúp cháu liên lạc với cô ấy rồi sao? Gọi điện thoại mấy lần rồi mà cô ấy đều không tiếp.”

Âu Dương Tịch vội vã nói: “Không phải không phải, nhất định là cô ấy có việc hoặc là không có mang theo điện thoại, nếu không cô ấy nhất định sẽ tiếp!”

Nói xong, Âu Dương Tịch không để ý ngăn trở của bọn họ chuẩn bị đứng lên, Bác sĩ Lưu cùng Ân Khả song song ngăn chặn hắn, lại rất là cẩn cẩn dực dực, sợ làm bị thương hắn.

Ân Khả nhịn không được nói: “Âu Dương Tịch, cậu thật không có tiền đồ, vì một người phụ nữ như vậy mà không để ý đến tính mạng của mình, cậu làm như vậy, cậu cho rằng giá trị sao? Bên cạnh cô ta cũng không phải chỉ có một người đàn ông! Có hay không có cậu, cô ta cũng không sao cả!”

“Đúng, cậu nói rất đúng, tôi không có tiền đồ, cô ấy có thể không có tôi, nhưng tôi không thể không có cô ấy!” Âu Dương Tịch trừng mắt nhìn hắn: “Nói như vậy, cậu đủ hiểu chưa?”

Ân Khả nhìn Âu Dương Tịch ngạc nhiên.

Âu Dương Tịch chẳng muốn cùng hắn dài dòng, tránh bọn họ ra, chỉ muốn xuống giường, trong miệng reo lên: “Các người là gì của tôi?! Dựa vào cái gì khống chế tự do của tôi? Thả tôi ra, tôi muốn đi tìm Thiên Hoan!”

Thân thể Âu Dương Tịch vốn không tốt, còn kích động như thế, Ân Khả cùng Bác sĩ Lưu hai người đàn ông cũng không thể ngăn cản hắn được, không còn phương pháp, Bác sĩ Lưu đành đối với hộ sĩ đứng ở cửa ra vào nói: “Mau tới cho hắn thuốc an thần!”

Y tá trưởng vừa nghe, vội vã chạy tới……

Dưới sự cố gắng khống chế của vài người, cuối cùng thuốc an thần cũng được tiêm vào tay của hắn, chảy vào trong thân thể của hắn…… trong tích tắc, thể xác và tinh thần Âu Dương Tịch đều lạnh buốt…… Trong phòng, dần dần dần dần yên tĩnh trở lại……

Âu Dương Tịch cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, muốn dùng sức nhưng khí lực toàn thân giống như dòng nước đã chảy cạn vậy, ngã xuống giường, ngón tay thon dài khẽ giơ lên rồi lập tức lại rơi xuống giường mềm, cố gắng dùng lực thì ngón tay cũng chỉ có thể nhúc nhích chút ít, mặc dù trong lòng của hắn sục sôi, sôi trào, nhưng thân thể của hắn đã không nghe theo ý hắn, trong ánh mắt của hắn tràn đầy tuyệt vọng……


Miệng của hắn rung động, phát ra từng thanh âm đứt quãng không thể nghe: “Tôi…… Muốn gặp…… Thiên Hoan…… Tôi hận, các người……”

Ân Khả hô một tiếng: “Cậu cứ hận đi!”

Âu Dương Tịch yên tĩnh trở lại, Bác sĩ Lưu cũng nhẹ nhàng thở ra, nhìn Ân Khả một cái rồi hai người cùng đi ra ngoài phòng bệnh.

Đóng cửa phòng bệnh, hai người đứng ở trên hành lang.

Ân Khả hỏi: “Chú Lưu, làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt Bác sĩ Lưu trầm trọng, sau một lúc lâu, nói: “Thừa dịp lúc này, đưa cậu ấy ra nước ngoài ngay.”

Ân Khả đồng ý gật đầu, nói: “Cháu cũng nghĩ như vậy.”

“Chỉ là……” Bác sĩ Lưu trầm ngâm: “Công ty làm sao bây giờ?”


Ánh mắt Ân Khả thật sâu: “Hiện tại đại cục đã định, hơn nữa công ty chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, đã hoàn thành nguyện vọng của cha cháu thì cũng không quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là thân thể của cậu ấy, hơn nữa, việc xuất ngoại tuyệt đối không thể để cho người nhà của cậu ấy biết, bằng không sẽ phiền toái.”

Bác sĩ Lưu lắc đầu nói: “Chú rất không đồng ý, cần phải có người nhà của nó, nó đã bệnh thành như vậy, về tình về lý đều cần thông báo cho bọn họ biết rõ tình hình thực tế, nếu không đến lúc thật sự có một……”

Ân Khả quả quyết nói: “Không có khả năng! Cậu ấy sẽ không chết! Cậu ấy tuyệt đối không thể chết được! Cậu ấy là anh em duy nhất của cháu, cháu sẽ không để cho cậu ấy chết! Cho dù dùng biện pháp gì, cháu đều muốn chữa cho cậu ấy!”

Bác sĩ Lưu bất đắc dĩ thở dài: “Chẳng lẽ chú không nghĩ như vậy sao? Nhưng mà Ân Khả à, sinh lão bệnh tử không phải do con người quyết định mà được? Cũng không ai biết nó sẽ đến lúc nào, mặc dù chú là bác sĩ, nhưng mà việc sống chết của con người chú cũng không thể chắc chắn!”

Ánh mắt Ân Khả thâm trầm, nói: “Lập tức xuất ngoại, lập tức trị liệu, thúc thúc, không phải chú nói chỉ cần xuất ngoại dùng kỹ thuật nước ngoài tiên tiến nhất, vậy hắn còn có thể nắm chắc sự sống sao? Vậy bây giờ lập tức xuất ngoại, nhất định phải nhanh chóng cứu chữa cậu ấy!”

Bác sĩ Lưu lại có chút do dự nói: “Chính là, chúng ta không có được sự đồng ý của nó đã đưa nó xuất ngoại, đến lúc nó tỉnh lại……”

Ân Khả nắm chặt nắm tay: “Hiện tại không trông nom được nhiều như vậy!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.