Độc Sủng Ái Phi

Chương 46


Đọc truyện Độc Sủng Ái Phi – Chương 46

“Người đâu?!” Nhìn thấy tình cảnh này, Hứa Hằng vội bật dậy khỏi giường, la lớn. “Mau gọi thái y và bà mụ tới đây cho trẫm, hoàng quý phi sắp sinh rồi.”

Lúc này cơn đau bắt đầu dồn dập truyền đến, Tuệ Tâm không nhịn được mà ôm bụng kêu khẽ.

“Đừng lo.” Hứa Hằng nắm lấy tay Tuệ Tâm, dùng ống tay áo lau đi những giọt mồ hôi đang dần lấm tấm trên trán nàng. “Có trẫm ở đây rồi, nàng yên tâm.”

Tuệ Tâm cắn môi, cố nén cơn đau đang dội lên, khẽ gật đầu, thầm nghĩ hắn ở đây thì làm được gì chứ? Cũng đâu thể đỡ đẻ cho nàng được?

Vì đã đến ngày dự sinh của Tuệ Tâm, mọi thứ cần thiết cho việc sinh nở đều đã được chuẩn bị tốt từ trước. Chỉ một lát sau, Lý Dịch Chi và các bà mụ đã tới.

“Hoàng thượng, phòng sinh máu tanh không sạch sẽ, lão nô kính mời người cùng Lý thái y ra ngoài chờ đợi, việc trong này để chúng lão nô lo liệu là được rồi.” Một bà mụ lớn tuổi nhất trong số các bà mụ nói.

Phòng sinh không tiện ở lại, Hứa Hằng và Lý Dịch Chi đành ra ngoài đợi, Lý Dịch Chi là thái y, không cần thiết phải túc trực bên trong, chỉ cần đứng ngoài nghe ngóng động tĩnh, nếu xảy ra tình huống nguy cấp thì sẽ lập tức xông vào.

Hoàng hậu cùng các phi tần khác nghe tin Tuệ Tâm trở dạ, liền lập tức lũ lượt kéo đến Thanh Y các, dẫn đầu là hoàng hậu An Uyển Nhi.

“Hoàng thượng, việc sinh nở mất nhiều thời gian, người hãy cùng chúng thần thiếp qua nội điện phía đông ngồi chờ đi.” Hoàng hậu dịu dàng nói.

“Trẫm đợi ở đây được rồi, các nàng cứ qua đó đi.” Hứa Hằng phẩy tay. “Tiểu Mạnh Tử, mang ghế tới đây cho trẫm.”

“Nếu vậy, xin hoàng thượng cho phép thần thiếp được ở ngoài này đợi cùng người, thần thiếp cũng rất lo lắng cho muội ấy.” Hoàng hậu dịu dàng khoác thêm áo choàng cho Hứa Hằng, tuyết đã rơi nhiều, bên ngoài trời rất lạnh. Tuy rằng trong lòng nàng đã có người khác, nhưng nàng lo lắng cho hắn cũng là thật tâm.

“Được.” Hứa Hằng mỉm cười với hoàng hậu, sau lại nhìn một lượt dàn phi tử của mình không mặn không nhạt nói. “Có trẫm và hoàng hậu ở đây là được rồi, các nàng trở về cung của mình nghỉ ngơi đi.”

“Hoàng thượng, chúng thần thiếp cũng là vì lo lắng quan tâm đến hoàng quý phi nên mới tới đây, xin hoàng thượng phê chuẩn cho chúng thần thiếp cùng ở lại chờ tin.” Một phi tần lên tiếng, lập tức những người khác cũng nhao nhao lên đồng tình.

Hứa Hằng nhìn bọn họ, người nào người nấy váy áo lộng lẫy, trang điểm kĩ lưỡng, nào có giống vì lo lắng mà tới đây? Là tới để cho hắn nhìn thì có.

“Tiểu Mạnh Tử, đưa các vị tiểu chủ tới điện phía đông ngồi chờ.”

“Nô tài tuân mệnh. Các vị tiểu chủ, mời.” Tiểu Mạnh tử đưa tay làm một động tác mời.

Dẫu sao thì bọn họ tới đây cũng chỉ là để nghe ngóng tin tức, chẳng dại gì đứng ngoài gió tuyết lạnh lẽo, hơn nữa hoàng thượng cũng có lời nên mọi người đều theo Tiểu Mạnh Tử tới điện phía đông ngồi đợi. Chỉ có hoàng thượng, hoàng hậu và Lý Dịch Chi đứng đợi bên ngoài cửa phòng, trong lòng như có lửa đốt.

Trời đã nhá nhem tối, đèn đuốc trong Thanh Y các đều đã được thắp sáng, người đi qua, kẻ đi lại, người bưng nước nóng, người mang khăn, ồn ào huyên náo khắp Thanh Y các.

Bên ngoài nóng ruột chờ đợi, bên trong lại tương đối yên tĩnh, thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng bà mụ hô lên.

“Nương nương, hít sâu, thở ra, giữ nhịp thở đều.”

“Ngươi, mang thêm khăn đến đây.”


“Nương nương, cố gắng thêm chút nữa.”

“Kìa, mau lau mồ hôi cho nương nương đi chứ.”

Hứa Hằng trong lòng vạn phần lo lắng, quay qua hỏi Lý Dịch Chi.

“Chẳng phải bình thường nữ nhân sinh nở đều sẽ kêu la rất thảm thiết sao? Sao trẫm không nghe thấy tiếng nàng ấy? Sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Lý Dịch Chi trấn an.” Hoàng thượng, nữ nhân sinh con càng ít kêu la càng đỡ mất sức, sinh con sẽ càng thêm thuận lợi.” Người còn muốn nương nương kêu la hay sao?

“Là vậy sao?” Hứa Hằng tay chân không yên, mắt cứ liên tục hướng về phía phòng sinh.

Hoàng hậu Uyển Nhi nhìn bộ dạng nóng ruột của Hứa Hằng, trái ngược hoàn toàn với vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt hàng ngày thì không khỏi buồn cười.

“Hoàng thượng, nếu bên trong có việc gì thì các bà mụ và Yên Chi, Y Vân sẽ gọi Lý thái y ngay, người đừng quá lo lắng.”

Hứa Hằng gật đầu, ngồi thẳng, ra vẻ như không có gì lo lắng, trong lòng cứ thầm nhủ rằng hy vọng cho mọi chuyện được thuận lợi, để cho nàng ấy cùng hài tử đều được bình an.

Cứ thế, dây dưa đến tận nửa đêm, cuối cùng thì trong phòng sinh vang lên tiếng kêu mừng rỡ của bà mụ.

“Đúng rồi, nương nương, đã thấy đầu đứa bé rồi, cố gắng lên một chút nữa.”

“Nương nương, cố lên!” Các cung nữ và thái giám ở bên trong cũng đồng thanh cổ vũ.

Hứa Hằng nghe thấy Tuệ Tâm kêu lên một tiếng thật lớn rồi im bặt, sau đó bên trong bắt đầu truyền đến tiếng khóc, hòa lẫn trong tiếng reo vui mừng của cung nhân và các bà mụ.

“Sinh rồi, nương nương sinh rồi.”

Sinh rồi?

Hứa Hằng kích động, từ ghế ngồi đứng bật dậy, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Các phi tần khác nghe thấy cũng vội vàng ra ngoài nhìn xem.

Rất nhanh sau đó, một bà mụ vẻ mặt phấn khởi vui mừng, ôm theo một tiểu hài tử được quấn chăn đỏ ra ngoài.

“Chúc mừng hoàng thượng, hoàng quý phi đã sinh hạ được một tiểu công chúa.” Bà mụ hồ hởi cười.

Hứa Hằng bất giác bật cười, xúc động đưa tay ôm lấy đứa trẻ. Tiểu công chúa mới nãy vẫn còn khóc lớn, nay nằm trong vòng tay hắn liền ngáp dài một cái rồi chìm vào giấc ngủ.

“Hoàng thượng, người nhìn xem, công chúa biết được phụ hoàng đang ẵm mình, mới đó mà đã ngủ luôn rồi.” Hoàng hậu nhìn đứa trẻ đang ngủ say, cười nói với Hứa Hằng. “Người xem, tiểu công chúa thật là đáng yêu.”


Hứa Hằng cười sảng khoái, niềm hạnh phúc khi được trở thành phụ thân tràn đầy trong lòng hắn, hắn vui vẻ vẫy Tiểu Mạnh Tử.

“Tiểu Mạnh Tử, mau tới báo tin cho thái hậu được biết, chắc hắn giờ này người đang sốt ruột lắm rồi. Phải rồi, phái người xuất cung tới phủ thừa tướng thông báo cho Lưu tể tướng và Lưu phu nhân, nói với họ rằng trẫm hạ chỉ cho phép người của Lưu phủ ba ngày tới được nhập cung tấn kiến.”

“Nô tài tuân mệnh.” Tiểu Mạnh Tử nhận lệnh liền lui xuống, không dám có một phút giây chậm trễ.

Lý Dịch Chi sau khi Tuệ Tâm vừa sinh hạ công chúa đã lập tức vào bắt mạch, sau khi bắt mạch xong liền ra ngoài bẩm tấu.

“Bẩm hoàng thượng, sức khỏe của hoàng quý phi lúc này rất tốt, hoàn toàn không có gì đáng ngại. Người và các vị nương nương có thể vào thăm được rồi.”

Tuệ Tâm vừa trải qua cơn đau mà bất kì nữ nhân nào cũng phải trải qua, đang kiệt sức nằm trên giường. Dù trong quá trình sinh vẫn luôn có Yên Chi ở bên cạnh lau mồ hôi cho nàng nhưng toàn thân nàng vẫn ướt đẫm mồ hôi, mái tóc dài tán loạn dính trên gương mặt nàng, trông vô cùng khổ sở. Vừa trông thấy Hứa Hằng ôm theo hài tử đi vào, nàng liền trở nên khẩn trương. Ban nãy vừa sinh xong, bà mụ đã ôm theo đứa nhỏ ra ngoài, đến giờ nàng mới được trông thấy hài tử của mình.

Hứa Hằng đặt đứa bé nằm xuống cạnh nàng, đứa bé bị động liền vặn vẹo cơ thể, cựa mình một cái rồi lại chép miệng ngủ tiếp.

Tuệ Tâm xúc động ôm hài tử trong lòng, nước mắt bất giác vòng quanh.

Con của nàng!

Đứa nhỏ nàng mong chờ bấy lâu nay, rốt cuộc cũng chào đời bình an rồi.

“Hoàng thượng, công chúa còn chưa có tên.” Tuệ Tâm khịt mũi, tươi tỉnh nói. “Phủ nội vụ có đưa tới đây một số tên hay dành cho công chúa nhưng thần thiếp không dám tự ý quyết định, thỉnh hoàng thượng ngự lãm.”

“Không cần.” Hứa Hằng thản nhiên trả lời. “Trẫm sớm đã có dự định rồi, gọi là Minh Châu đi.”

Minh Châu?

Cái tên nói lên sự sủng ái nhường nào. Đứa nhỏ này chính là viên Minh Châu Qúy giá trong lòng hắn.

Tuệ Tâm không nén nổi nụ cười ngọt ngào. “Thần thiếp xin thay mặt công chúa đa tạ hoàng thượng.”

Lúc này, chúng tề phi nhất loạt quỳ xuống, đồng thanh hô to.

“Chúng thần thiếp xin chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng quý phi sinh hạ Minh Châu công chúa.”

Tuệ Tâm không mấy thiện cảm nhìn đám người đang quỳ trước mặt. Nàng biết lời chúc mừng này tuyệt đối là thật lòng, bởi trong hậu cung này, bọn họ ai nấy cũng đều hy vọng nàng sẽ sinh công chúa.

Hứa Hằng long nhan phấn khởi cười nói.


“Hoàng quý phi có công sinh hạ công chúa, là nhi tử đầu tiên của trẫm, nay trẫm ban thưởng hai ngàn lượng vàng, ba ngàn lượng bạc, năm mươi xấp lụa tơ tằm, năm mươi xấp gấm thục, trang sức hai hộp, ngọc trai, mã não, phỉ thúy mỗi loại một hộp. Toàn bộ cung nhân Thanh Y các đều được thưởng một tháng bổng lộc. Những bà mụ hôm nay trợ sinh mỗi người thưởng năm trăm lượng bạc.”

Số phần thưởng khiến người khác thèm thuồng muốn chết. Các vị tần phi quay sang nhìn nhau, mới chỉ sinh hạ công chúa đã được thưởng hậu như vậy, nếu như lại có thể sinh hạ hoàng tử thì…

Các cung nhân được ban thưởng vô cùng vui mừng, vội quỳ xuống khấu tạ.

“Tạ ơn hoàng thượng ban thưởng.”

Lúc này, Uyển Nhi hoàng hậu rất da dánh cung chủ, tiến lên cười ôn nhu.

“Được rồi, đêm đã khuya, hoàng quý phi cũng đã mệt rồi, các muội mau trở về cung, đừng làm phiền hoàng thượng cùng hoàng quý phi nữa.”

“Chúng thần thiếp tuân lệnh.” Điều cần biết cũng đã biết rồi, ai nấy liền tuân mệnh trở về cung của mình.

Tuy rằng Tuệ Tâm vừa mới sinh xong, Hứa Hằng rất muốn ở lại bên cạnh nàng, nhưng vì còn nhiều tấu chương chưa phê duyệt, lại sợ ở lại Thanh Y các sẽ làm phiền nàng nghỉ ngơi, thế nên Hứa Hằng đành phân phó những thị vệ có võ công cao cường ở lại canh gác, còn mình thì trở về Dưỡng Tâm điện.

Hứa Hằng rời đi chưa được bao lâu thì tiểu hài tử đã tỉnh dậy, xem chừng là đã đói bụng nên liền khóc toáng lên, Tuệ Tâm liền đưa hài tử cho nhũ nương để cho ăn, sau đó liền mê man mà ngủ thiếp đi.

Chiều hôm sau, khi Hứa Hằng tới tìm Tuệ Tâm thì nàng đang ẵm Minh Châu công chúa ngồi trên giường. Vừa nhìn thấy hài tử mập mạp trắng trẻo của mình, Hứa Hằng lập tức cười rạng rỡ, đưa hai tay về phía nàng.

“Nào, đưa trẫm bế một chút.”

Tuệ Tâm cẩn thận đặt hài tử vào vòng tay hắn, yêu thương sờ sờ lên hai má trắng trẻo bụ bẫm.

“Hoàng hậu vừa mới ghé qua thăm thần thiếp, còn mang rất nhiều đồ cho công chúa. Người nhìn xem, công chúa của chúng ta thật là đáng yêu.” Ngừng một lát, nàng lại như vẻ nuối tiếc nói. “Chỉ tiếc là…”

Không phải là một hoàng tử.

“Tiếc nuối gì chứ?” Hứa Hằng nhíu mày, vẻ không vui. “Dù là công chúa hay là hoàng tử, trẫm đều rất hài lòng. Nếu nàng muốn có hoàng tử đến vậy, vậy thì lần sau cố gắng đẻ thêm cho trẫm đi.”

Tuệ Tâm bĩu môi kháng nghị, chuyện này đâu phải mình nàng cố gắng là được chứ?

Hứa Hằng kề tai Tuệ Tâm, mờ ám nói nhỏ. “Nàng có muốn nhân lúc này cùng trẫm cố gắng một chút không?”

Tuệ Tâm đỏ mặt, đẩy hắn qua một bên. “Hoàng thượng, người nói linh tinh gì vậy, thần thiếp còn đang trong thời gian ở cữ, không thể thị tẩm được đâu.”

Nói đến đây, nàng im bặt, trong lòng có chút chua xót. Phải rồi, giờ nàng đang trong thời gian ở cữ, Hứa Hằng đã lâu không lui tới cung của các phi tần khác, từ lúc nàng mang thai tới giờ cũng không thị tẩm ai. Giờ nàng đã sinh rồi, xiềng xích trói chân hắn coi như đã bị tháo bỏ, tối nay, hắn không thể không cùng người khác thị tẩm. Dẫu vẫn biết rằng nàng không thể giữ hắn cho riêng mình, nhưng khoảng thời gian này vẫn luôn ở cùng một chỗ với hắn, tựa hồ như một gia đình bình thường, giờ lại phải đối mặt với sự thật này, nàng khó tránh khỏi khó chịu.

Hứa Hằng đương nhiên hiểu được tâm tư của nàng, dùng trán khẽ đụng vào trán nàng, thì thầm.

“Đừng nghĩ ngợi nữa, yên tâm, trẫm sẽ không để bất kì ai khác sinh hạ được hoàng tử trước nàng.”

“Người không cần phải làm như vậy.” Tuệ Tâm lắc đầu. “Người đã vì thiếp mà làm quá nhiều việc rồi. Mặc dù thần thiếp không thể phủ nhận rằng đến giờ tâm tư của thần thiếp vẫn chưa thể bình yên, thế nhưng người không cần phải nuông chiều theo cảm xúc của thần thiếp.”

Đúng vậy, hắn đã cho nàng quá nhiều, nàng không thể ích kỷ mà nghĩ cho hắn.

Hứa Hằng một tay ôm hài tử, một tay ôm lấy Tuệ Tâm, để nàng dựa vào ngực mình, khẽ thở dài.


Qua một tháng, ngày thành hôn của Cố Duệ cùng công chúa Chuẩn Cáp Nhĩ bộ – Tháp Tháp Nặc Nhi cũng đã tới. Công chúa là ái nữ duy nhất của Tháp Tháp Khả Hãn, thế nên của hồi môn kèm theo cũng vô cùng nhiều. Lúc mới đầu nghe mọi người bàn tán về công chúa, nói rằng nàng là nữ nhân xấu xí bậc nhất, Tuệ Tâm đã bĩu môi khinh bỉ tỏ vẻ không tin, nay được diện kiến tận mắt, nàng quả nhiên xác thực tất cả chỉ là lời đồn thất thiệt. Khác với Hiên Viên quốc, người của Chuẩn Cáp Nhĩ bộ từ nhỏ đã lớn lên từ trên lưng ngựa, thế nên bọn họ ưa chuộng vẻ đẹp khỏe khoắn rắn rỏi. Thế nên nàng công chúa này, ngoại trừ vẻ ngoài mảnh khảnh không hợp với thị hiếu của Hiên Viên quốc ra thì chỉ có thể dùng từ quốc sắc thiên hương để hình dung. Nàng ấy có vẻ ngoài hoạt bát, lanh lợi, ngũ quan cân đối hài hòa, một đôi mắt to tròn long lanh, sáng ngời như sao Bắc Đẩu giữa trời đêm, một đôi môi chúm chím như cánh hoa mai ngày đông, nổi bật trên nền da trắng mong manh tựa ngọc thạch. Khi nhìn thấy nàng ấy, Tuệ Tâm không khỏi trầm trồ, đúng là đám người có vấn đề về thẩm mỹ mà, một người đẹp như vậy lại có thể nói là xấu xí bậc nhất.

Bởi vì tiêu chuẩn thẩm mỹ khác nhau, thế nên Chuẩn Cáp Nhĩ bộ có vẻ rất hài lòng với phò mã gia Cố Duệ, không tiếc lời khen ngợi Cố Duệ là người dung mạo tuyệt mỹ, khí chất bất phàm, anh dũng hiên ngang…

Sau khi trở về từ đại lễ thành hôn của Cố Duệ, Tuệ Tâm mệt mỏi tháo bớt những trang sức trên đầu xuống, ôm lấy Minh Châu công chúa, chơi đùa với nàng.

“Quách quý nhân tại sao sáng nay không thấy tới dự lễ? Lần trước lúc ta hạ sinh Minh Châu công chúa cũng không có thấy cô ta đến.”

“Bẩm nương nương, sáng nay cung nữ của Quách quý nhân có tới bẩm báo nói là quý nhân không được khỏe nên xin phép không tới dự đại lễ, nhưng sẽ tới tham gia tiệc mừng vào tối nay.” Y Vân nói.

“Ồ?” Tuệ Tâm nhếch miệng cười, trong lòng đột nhiên gợn lên một loại cảm giác khó chịu khó diễn tả. “Bổn cung đi nghỉ ngơi một chút, ngươi chuẩn bị sẵn y phục để tối dự tiếc cho bổn cung.”

Tuệ Tâm giao Minh Châu lại cho Yên Chi, để nàng đưa công chúa xuống chỗ nhũ nương. Từ sau khi sinh xong, nàng luôn cảm thấy mệt mỏi thèm ngủ.

Khi Tuệ Tâm mơ mơ màng màng tỉnh giấc, dạ yến đã sắp bắt đầu. Nàng cùng với Yên Chi và Y Vân khẩn trương sửa soạn, sau khi cảm thấy đã tươm tất, nàng vịn cổ tay Yên Chi đi tới Trường Thọ cung. Tuy rằng màn đêm đã buông xuống, nhưng khắp nơi trang hoàng lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng làm rực cả một khoảng trời, khắp nơi đều là một màu đỏ rực bắt mắt, tô điểm thêm màu trắng tinh khiết của tuyết cuối mùa, đẹp không sao kể xiết.

Lúc này, bên trong Trường Thọ cung đã tấp nập người, tiếng nhạc, tiếng chúc tụng vang lên không ngớt, vô cùng náo nhiệt. Các quan viên lớn nhỏ ngời hai bên cùng sứ giả các nước, liên tục chúc tụng ăn uống đầy vẻ vui mừng. Các vị phi tần váy áo lộng lẫy, xúng xính, cười nói rộn ràng. Hứa Hằng ngồi trên long ỷ, thân khoác hoàng bào, vẻ điềm đạm, khách sáo, ngồi bên cạnh là Uyển Nhi hoàng hậu mặc một thân lễ phục màu hoàng kim kết trân châu, vừa có vẻ dịu dàng, thục đức, lại toát lên một vẻ mẫu nghi thiên hạ bất phàm.

Lúc này, bên ngoài điện truyền đến một tiếng hô lớn. “Hoàng quý phi nương nương tham kiến, Minh Châu công chúa tham kiến.”

Tức thì, trong điện bỗng chốc im bặt, mọi ánh mắt đều không tự chủ mà hướng về phía cửa điện.

Tuệ Tâm khoác trên mình lễ phục hoàng quý phi màu đỏ thêu bách điệp đùa hoa, làm nổi bật lên làn da trắng nõn nà, từng bước uyển chuyển tiến vào trong điện. Đi đằng sau là Y Vân ôm theo Minh Châu công chúa đang ngoác miệng cười tươi, không có vẻ gì là sợ sệt khi tới nơi ồn ào đông người.

“Thần thiếp tới muộn, thỉnh xin hoàng thượng tha tội.”

Tuệ Tâm cúi người hành lễ, mỉm cười dịu dàng.

“Ái phi không có tội, mau ngồi đi.” Hứa Hằng vẻ đầy sủng ái cười nói.

“Tạ ơn hoàng thượng.” Tuệ Tâm theo sự phân phó, ổn định ngồi xuống vị trí của mình, vừa hay lúc ngồi xuống liền bắt gặp ánh mắt của Quách Liễu.

Ánh mắt vừa chạm nhau, Quách Liễu liền lập tức quay đi, xưa kia, nàng ta từng ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, nàng ngồi ở nơi thấp hèn, giờ địa vị đã thay đổi, thật mỉa mai thay.

Khi dạ yến đã qua nửa tuần hương, Quách Liễu đột nhiên đứng dậy, đi tới giữa đại điện hành lễ.

“Hoàng thượng, mừng ngày đại hỷ của vương gia, thần thiếp có mạn phép mang tới đây một bình rượu ngon, xin được kính dâng hoàng thượng.” Nói rồi liền nâng ly lên.

Lúc này, có một cung nữ rót rượu từ trong bình rượu màu xanh ngọc bích xuống chén ngọc của Hứa Hằng, hắn nâng ly, cười nói.

“Quách quý nhân có lòng.” Nói rồi liền một hơi uống cạn.

Lúc này, một ánh nhìn độc địa lóe lên trong mắt Quách Liễu, nàng ta nhếch miệng cười. “Chúc hoàng thượng sớm yên giấc thiên thu.”

Cô ta nói vậy là sao? Tuệ Tâm đứng bật dậy.

“Khục…” Lúc này, Hứa Hằng đột nhiên che miệng ho một tiếng, mày kiếm nhíu lại thật chặt, lập tức liền thổ huyết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.