Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 20: Ying, Quyết Định Mọi Thứ.
– Sao ta lại phải đấu với ngươi?
Akuma lãnh ngạo, bước nhìn Diệp Tiêu Linh, cười độc địa, nói:
– Cũng phải, ngươi nắm chắc trong tay không thể thắng ta, nên muốn nhận thua trước khi đấu đây mà!
Diệp Tiêu Linh tức giận, nhìn Akuma đang cố khiêu khích mình, Diệp Tiêu Linh cũng chấp nhận nói:
– Được thôi, nếu ngươi muốn ta đấu với ngươi, ta sẽ đấu.
Akuma cười nhạt, Diệp Tiêu Linh thì chưa kịp chuẩn bị gì, Akuma đã lên tiếng cực nhanh:
– Bắt đầu.
Vừa nói, đúng hơn là chưa nói xong, Akuma đã thẳng tiến tới Diệp Tiêu Linh, không biết từ lúc nào, trên tay của hắn cầm một cây gậy màu đen, đánh về phía Diệp Tiêu Linh.
– Răng rắc.
Diệp Tiêu Linh chỉ nhìn thấy một đạo điện quang màu tím tấn công mình, theo như phản xạ, Diệp Tiêu Linh đỡ lấy một đòn từ bóng tím đó đánh tới.
Nhưng ai ngờ, uy lực của người này quá mạnh, không chỉ làm cho Diệp Tiêu Linh bị thương như vết dao cắt mà còn khiến nàng bị gãy cánh tay trái.
Vẫn chưa dừng ở đó, Diệp Tiêu Linh bị đánh bay đi, đâm vào những cái cây trên đường, bị đánh bay ra vài trượng, Diệp Tiêu Linh mới dừng lại ở trên một tảng đá to.
Cơ thể này dù bất tử, nhưng cũng biết thế nào là đau, và xương trên người của bị gãy khúc hết cả.
– Ngươi…vẫn chưa…nói cho ta biết…luật…
Diệp Tiêu Linh cố gắng gượng nói lên một câu.
Nói đã khó, muốn nàng đứng dậy để mà đấu lại càng khó hơn.
Lời nói của Diệp Tiêu Linh vừa xong, bóng hình của Akuma liền xuất hiện trước mặt nàng, đâm một cây thương vào tim nàng, nói:
– Ai chết thì bị tính là thua. Ý của ta là mất đi khả năng chiến đấu đấy.
Akuma vừa nói, trên cánh tay đâm mạnh hơn vào tim của Diệp Tiêu Linh, cứ đâm vào, rút ra, liên tục như vậy, từ tim đến các bộ phận khác đều bị Akuma đâm vào liên tục.
Nhìn cây thương nhiễm đầy máu, Akuma liếm đi những giọt máu trên đó, khuôn mặt thỏa mãn, như ác quỷ thỏa mãn mong muốn, nói:
– Thật ngon a, quả thật chỉ có ngươi mới làm cho ta thỏa mãn ham muốn mà thôi, Ying!
Nhìn thấy Diệp Tiêu Linh bất động, những vũng máu đang bắt đầu tụ lại vào người, những vết thương đang cố lành lại.
Akuma nhìn cái tốc độ này, lắc đầu:
– Cái tốc độ rùa bò. Ngươi yếu như vậy sao Ying? Hơn 10 vạn năm qua, ngươi lại yếu đi nhiều như thế sao? Nhưng mà, bây giờ ngươi lại thuộc về ta một lần, hắc hắc, sẽ vui lắm đây, khi ngươi là nô lệ cho ta.
. . .
Diệp Tiêu Linh tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang ở một nơi khá là xa lạ, nhưng những thứ đồ thiết kế ở nơi này lại làm nàng cảm thấy quen thuộc, không hiểu tại sao.
– Rắc.
Akuma đẩy cửa vào, thấy Diệp Tiêu Linh đã tỉnh, hắn lại gần nàng, nói:
– Ngươi thua rồi, ngươi là nô lệ cho ta.
Diệp Tiêu Linh cũng chẳng có ý kiến:
– Ta biết rõ.
Akuma nhìn Diệp Tiêu Linh chớp chớp đôi mắt, cười nhạt:
– Ngươi quả thật vẫn giống như trước, dù có trong tình huống nào, ngươi cũng thích ứng được cả, dù có trở thành một thứ thấp hèn nhất thế giới, ngươi vẫn cứ hòa nhập được với nó.
Diệp Tiêu Linh không biết con người trước kia của mình như thế nào, cũng rấ tò mò về con người.
Akuma chỉ nhìn Diệp Tiêu Linh cũng đã nghe thấy hết tâm tư của nàng, hắn lên tiếng:
– Kể từ bây giờ, tên của ngươi sẽ là Ying, không còn là Diệp Tiêu Linh nữa.
– Người của khi đó sao? Một con người mà khiến cho cả thời không căm ghét, ngưỡng mộ, khâm phục, sùng bái,… tất cả đều tập trung vào ngươi. Ngươi khi đó, quả thật rất mạnh, còn mạnh hơn cả ta của bây giờ, ta thắng nguơi một thì nguơi lại thắng ta mười, ngươi luôn cố tình để thua ta.
– Ta khi đó thật không hiểu nổi con người ngươi, ngươi là một con người rất mạnh, chỉ cần ai đụng chạm đến ngươi hay người thân cận bên ngươi, nguơi đều giết hết.
– Bất kỳ thời không nào cũng truy nã ngươi, nhưng lại có ai ngờ rằng, ngươi vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ, với cái thân phận là nô lệ, bọn chúng thật ngu muội, ngay cả người mình truy nã đang ở bên cạnh cũng chẳng biết, để rồi, bị ngươi giết lúc nào cũng chẳng hay.
– Nhưng… ngươi lại quá đau khổ, vì quá đau khổ, nên ngươi chọn cái chết đi dể được giải thoát, ngươi đau khổ vì tình yêu, vì tình bạn, đồng đội, buồn chán vì thế giới nhạt nhẽo, thế giời tàn nhẫn, ngươi đi tìm cái công bằng, cái niềm vui, hạnh phúc, nhưng nó lại không tồn tại ở trong thế giới nguơi tìm.
– Bất kỳ nơi nào ngươi đi qua, ngươi đều thương tâm, ngươi đều đau khổ, vì thế mà ngươi luon nói “ánh sáng càng mạnh, bóng tối lại càng lớn”.
– Nếu ngươi đã từng gặp một hình ảnh của một quỷ nữ huyết sắc, thì đó chính là một phần của ngươi ở quá khứ này, ở trong tâm trí của ta.
Nghe được câu chuyện của Akuma, Diệp Tiêu Linh cũng đã hiểu được phần nào về mình của kiếp trước kia, nàng cũng lấy quyết định:
– Được, kể từ bây giờ tên của ta là Ying, ta cũng chẳng có ý kiến gì, vì chủ nhân chính là người đặt tên cho nô lệ, nô lệ không có quyền từ chối.
– Nhưng ta muốn được bước tiếp trên con đường của Ying, ta vẫn đi tìm lấy một cái gì đó ấm áp cho mình, ta muốn được mạnh hơn, mạnh hơn cả quá khứ. Chủ nhân, người sẽ giúp ta chứ?
Akuma cười hắc hắc, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười vui vẻ như vậy, Akuma nói:
– Chủ nhân, cái tên này thật lâu rồi mới được nghe lại, thật là khiến ta hoài niệm, nhưng, sẽ chẳng lâu dài đâu, vì sau này có thể ngươi sẽ thoát khỏi ta, thoái khỏi thân phận nô lệ của ta.
Phải, thật phận nô lệ này không được lâu dài, nhưng Diệp Tiêu Linh lại quyết định cái tên Ying sẽ là lâu dài và mãi mãi đối với nàng.