Đọc truyện Độc Sư Đa Nghề – Chương 16
Tử Mạc Ân để Diệp Tiêu Linh nằm ở trên giường, hắn đè nàng xuống, tay giữ chặt lấy hai cổ tay của nàng.
– Ta muốn chiếm hữu nàng.
Diệp Tiêu Linh nhìn hắn cười nhạt, nụ cười thật ấm áp, thật khiến người ta say mê và thật giả dối.
– AAAAAAAAAA!!!!
Tử Mạc Ân hét lên một tiếng, hắn nhìn “cậu ấm” của mình bị một thứ nửa giống phi tiêu, nửa giống cây đinh lớn đâm vào.
Hắn trợn mắt nhìn Diệp Tiêu Linh, nhìn thấy mái tóc, màu mắt của nàng đột nhiên đổi thành một màu khác, một màu đỏ sắc.
– Ngươi…
Lời nói vẫn còn muốn thốt ra, nhưng lại bị Diệp Tiêu Linh cho uống cả thuốc độc vào miệng, nàng bóp lấy mũi hắn, ép hắn uống vào.
– Nếu muốn có thuốc giải thì làm chó cho ta xem, ta sẽ xem xét lại a.
Diệp Tiêu Linh đạp hắn xuống giường, trên tay cầm một lọ thuốc lắc lắc lên tiếng.
Tử Mạc Ân khi uống thuốc độc của Diệp Tiêu Linh cảm giác đau đớn ở cậu ấm cũng chẳng còn nữa, mà thay vào đó là cảm giác nóng rát ở vùng bụng.
Diệp Tiêu Linh ngồi bắt chéo chân lại, đưa mũi giày hướng về hắn, cười tà mị:
– Liếm giày cho ta, thuốc giải sẽ vào tay ngươi.
Tử Mạc Ân lúc này đã mất hết lòng tự trọng, hắn không thể nào chịu nổi cảm giác nóng rát rồi đến đau đớn, không chịu được.
Hắn bò tới như một con chó, ngượng ngùng liếm lấy giày Diệp Tiêu Linh, trong lòng hắn oán thầm:
– Xú nha đầu, đợi khi ta có thuốc giải rồi, ngươi sẽ biết tay ta. Ta sẽ hạ nhục ngươi hơn cả ta của bây giờ!
Nào có lí Diệp Tiêu Linh nàng lại dễ dãi như vậy, nào có lí mà nàng đây lại không thể nghe được suy nghĩ của hắn.
Hắn đang liếm giày của nàng, thì nàng đột nhiên vung mạnh chân lên.
Chiếc lưỡi của Tử Mạc Ân rơi ra, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn liền xuất hiện một vết máu dài.
– AAAAAAAAAAAAAA!!!
Diệp Tiêu Linh nhìn, lạnh lùng, ngồi chống cằm, nói:
– Ta quên nói với ngươi, khắp cả người ta đều là vũ khí. Mà ta nghĩ lại rồi, ngươi liếm giày ta, chỉ làm giày ta dơ bẩn thêm.
Bước xuống giường, một cước đá hắn vào tường, ảnh hưởng đến ngũ tạng của hắn, miệng của hắn ta ọc ra một ngụm máu tươi.
Cũng không dừng lại, Diệp Tiêu Linh tiếp tục đá về phía hắn mấy cước nữa.
Hắn vừa bị trúng độc, vừa bị nàng đá, đau đớn vang xin:
– Làm ơn…tha cho ta…
Hắn lên tiếng van xin, Diệp Tiêu Linh dừng việc đá vào bụng hắn, nàng trực tiếp chà đạp lên mặt hắn.
Nàng khinh thường, lãnh huyết và kiêu ngạo nói:
– Lúc nhị muội của ngươi, Tử An Nhiên chết cũng van xin ta như ngươi. Nhưng biết gì không? Cuối cùng, cô ta vẫn bị ta đóng đinh mà chết. Sao ngươi không nhớ tới, quá khứ mà ta van xin ngươi?
Câu hỏi vừa thốt ra, Diệp Tiêu Linh vừa đồng dạng đạp liên tục vào mặt hắn, chà đạp đi cái khuôn mặt này của hắn.
Nhìn thấy hắn ta sắp chết rồi, Diệp Tiêu Linh sử dụng ma pháp, nàng đọc thầm ma pháp trong đầu của mình.
Năm cây đinh xuất hiện, năm cây đinh này nâng cơ thể của Tử Mạc Ân lên trần nhà.
Sau đó, năm cây đinh quay đầu lại, bốn cây đinh đâm trực tiếp vào hai tay và hai chân của hắn.
Cây đinh cuối cùng thì đâm từ ngực của hắn, kéo thẳng xuống bụng.
Nội tan từ trong bụng của hắn rơi xuống cái giường, cây đinh đã làm xong mọi thứ, tiếp theo, nó đâm mạnh vào mi tâm của Tử Mạc Ân.
Hắn ta chết trong đau đớn, chết trong ngu dại, cuối đời của hắn, hắn ân hận vì đã đối xử tồi tệ với nàng khi còn nhỏ, hắn oán hận khi đưa nàng về, hắn câm hận vì không nhận ra nàng sớm hơn.
Biết rõ, Tử Mạc Ân còn ý thức mơ hồ, Diệp Tiêu Linh lại lần nữa nói:
– Phụ hoàng và mẫu hậu của ngươi, cũng chết trong cái ngu ngốc.
Lời nói của Diệp Tiêu Linh đâm thẳng vào tai của Tử Mạc Ân, hắn bây giờ hét ầm lên.
Khoảng mười giây, tiếng hét của hắn chám dứt.
Một cậu nhóc khoảng mười lăm tuổi đi vào phòng của Tử Mạc Ân, nhìn thấy Diệp Tiêu Linh, nhìn thấy một bãi nội tạng huyết nhục trên giường, nhìn thấy máu nhỏ trên trần nhà, nhìn lên, thấy đại huynh của mình đang bị đóng đinh trên đó.
Cảm giác rất sợ, nhưng lại không hét lên, vì có cái gì đó như đnag chặng lại ngay cổ họng, nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn thấy con người quỷ dữ kia.
Tử Lâm sao lại không kinh sợ, cậu nhìn lấy cánh cửa đang đóng chặt lại, hoảng sợ nhìn Diệp Tiêu Linh, run rẩy:
– Tỷ…tỷ,…tỷ, sẽ không…giết ta…chứ?
Diệp Tiêu Linh nhìn Tử Lâm, đứa em trai út trong haonfg tộc này, nàng cười híp mắt, gật đầu:
– Ta sẽ không giết đệ, chỉ cần đệ đi theo ta.
Tử Lâm run rẩy như vẫn cố gắng cười, cười vì may mắn, con người này sẽ không giết hắn.
Diệp Tiêu Linh đi đến nắm lấy tay Tử Lâm, đi đến phòng của Tử My A.
Vào phòng, Tử Lâm hỏi:
– Tỷ tỷ…sao tỷ…lại đưa đệ đến đây?
Lời nói vừa dứt, Diệp Tiêu Linh nắm lấy đầu của Tử Lâm đạp mạnh vào tường, lên tiếng:
– Để giết ngươi.
Đi đến giường ngủ của Tử My A, Diệp Tiêu Linh ngồi trên đó, tay cầm một quyển sách, thoải mái đọc.
Liếc nhìn cái thi thể bị bể đầu đang ở ngay bức tường kia, Diệp Tiêu Linh cười lạnh, có lẽ đi vào con khốn đó sẽ thấy, món quà cuối ùng trong ngày sinh nhật của ngươi.
– Aaaaaa…
Diệp Tiêu Linh ở trong phòng lại nghe một tiếng hét, không lâu sau lại nghe thấy tiếng khóc than.
Đóng cuốn sách lại, từ không gian ma pháp lấy ra mười mấy cây kẹo đường, nhưng tất cả đều được làm từ độc, bỏ vào một cái lọ xinh đẹp.
Tử My A từ bên ngoài đi vào, một tay đè lên đầu, sắc mặt của nàng nhợt nhạt, ánh mắt của nàng vô thức đi rất nhiều.
Nàng vừa mở cửa, vừa bước vào trong phong hai bước lại nhìn thấy một thi thể quen thuộc, dù cái đầu đã bị vỡ nát, máu me tung té của bức tường, nhưng nàng vẫn nhận ra, đó chính là ngũ đệ, không phải là tứ đệ mới đúng.
Vì đối với nàng, Diệp Tiêu Linh đã không còn tồn tại.
Diệp Tiêu Linh từ giương đi xuống, nàng bắt đầu ngâm nga một khúc nhạc:
– Mừng sinh nhật của em, mừng sinh nhật lần thứ mười tám của em My A. Hãy hát câu hát êm ái, hãy tận hưởng những khoảng khắc tươi đẹp nhất tỏng ngày, hãy cùng vui ca, vì ngày sinh nhật của My A.
Diệp Tiêu Linh xuất hiện trước mặt của Tử My A.
Tử My A kinh ngạc, nhưng sắc mặt của nàng lúc trắng, lúc xanh, rồi lại lúc đen, nhìn Diệp Tiêu Linh đầy kinh ngạc, nàng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như cứng lại.
Đưa trước mặt Tử My A là một lọ đầu kẹo đường nhiều màu sắc, nhiều hình dạng, trông rất đẹp mắt và hấp dẫn, Diệp Tiêu Linh cười híp mắt:
– Đây, chẳng phải muội muội rất thích ăn kẹo hay sao? Còn bán đi cả một con quỷ để có tiền mua kẹo cơ mà, nào, kẹo này, hãy ăn đi, ngoan lắm đấy a!