Độc Quyền Kiêu Sủng

Chương 67: Ngoại Truyện 2 Kim Uyên 3


Đọc truyện Độc Quyền Kiêu Sủng – Chương 67: Ngoại Truyện 2 Kim Uyên 3


“Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng thiếu gia, chúng ta có tin vui rồi! Tiểu thư đang mang song thai!”
Tiếng nói của vị bác sĩ pha đầy sự vui mừng cùng hào hứng.
Kim Uyên nằm trêи giường, cảm giác buồn nôn, mệt mỏi trong người đã xuất hiện từ vài tuần trước.

Không ngờ cô đã mang trong mình giọt máu của Trịnh Văn.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi có vài chuyện muốn hỏi ông, mời ông qua phòng bên cạnh để tiện trao đổi!” – Trịnh Văn thư thái nói.

Hắn không lộ ra vẻ sung sướиɠ như những người khác, nhưng sự quan tâm thì không ai là không nhận ra.
“Được được.” – Bọn họ đã nói chuyện rất lâu.
Sau khi Trịnh Văn trở lại, hắn thật không giấu nỗi vẻ phấn khích trong ánh mắt.

Thì ra cũng có lúc Trịnh Văn vui vẻ như vầy.

Nói đúng hơn, là từ khi Linh Nga đi mất, hắn đã không còn tươi cười nữa.
Trịnh Văn đến bên giường, dặn dò Kim Uyên vô số thứ, nào là phải cẩn trọng khi đi lại vì là mang song thai, nào là ăn uống thế nào mới tốt,.v.v Nhưng hắn nghĩ ngợi một hồi lại bảo cô không cần lo gì cả, để hắn sắp xếp.

Chỉ cần Kim Uyên tĩnh tâm, dưỡng thai thật tốt là được.
Đương nhiên thái độ của hắn khiến cô rất hạnh phúc.

Kim Uyên như rơi vào cái hố tự tay mình đào.

Tình cảm là thứ khó có thể kiểm soát được.

Cô chỉ mong cho hai đứa trẻ ra đời bình an, để cô có được một gia đình nhỏ hạnh phúc.
Tin tức con dâu Trịnh Gia mang song thai truyền đi khắp nơi, đánh tan mọi tin đồn thất thiệt về Kim Uyên khi trước.

Giờ đây, mọi người đều nhìn cả hai bằng đôi mắt ngưỡng mộ.
Trịnh Văn từ ngày đó bắt đầu chăm chút, lo lắng cho cô nhiều hơn, hắn luôn chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, từ trang phục thoải mái, đến dinh dưỡng mỗi bữa ăn, còn thuê chuyên viên đến để giúp cô tập thể ɖu͙ƈ dưỡng thai.

Kim Uyên thật cảm thấy rất may mắn.

Trịnh Văn không hẳn là một người tốt, nhưng đối với vợ con thì luôn ưu tiên hàng đầu.
“Chúng ta sẽ gọi chúng là Từ Lâm và Từ Linh nhé!”

Nghe lời đề nghị của Trịnh Văn, Kim Uyên nở một nụ cười hạnh phúc, cô khẽ gật đầu.

Gia đình nhỏ này, đối với cô là tất cả mọi thứ.

Chiếc bụng tròn của Kim Uyên ngày càng to hơn, kèm theo đó là vô vàn hy vọng.
Hắn ôm cô vào lòng.

Hình ảnh một gia đình hạnh phúc trở nên đầy vững trãi, ví như không gì có thể làm lay chuyển bọn họ.

Nhưng mọi chuyện không như ý muốn của người.

Vào một ngày cuối đông, tuyết phủ kín ngọn đồi thê lương.

Trực thăng cấp cứu bay lên từ sân dinh thự họ Trịnh.
Kim Uyên sinh non, mới 29 tuần, cô đã vỡ nước ối.

Trịnh Văn cùng các người nhà Trịnh gia thấp thỏm bên ngoài.

Hàng tá bác sĩ giỏi được mời đến.
Khi bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ, bọn họ đều cúi đầu xin lỗi.

Song thai của Kim Uyên không giữ được, chỉ có thể giữ lại mạng của cô.
Sau ca mổ lấy thai chết, cuối cùng Kim Uyên cũng tỉnh dậy.

Dù không thấy đau đớn do con thuốc giảm đau, nhưng cô cảm nhận được sự trống vắng, lạnh lẽo trong bụng mình.
“Em không giữ được con đúng không?”
Đôi môi trắng bệt khô khốc của Kim Uyên cố mấp máy hỏi người bên cạnh.

Mắt cô vẫn dán lên trần nhà trắng toát, nước mắt chốc đã chảy ra.
Trịnh Văn ôm cô vào lòng, mấy tháng qua nói không có tình cảm nào với cô là dối trá.

Thật sự hắn đã hơi rung động với Kim Uyên rồi.


Nhìn thân hình nhỏ đang rung lên khiến hắn thật công kiềm lòng được.

Mang song thai quả là cực khổ, mỗi ngày, Kim Uyên dường như lại yếu đi một chút.

Đến giờ cơ thể đã gầy gò đến đáng thương.
“Xin lỗi, anh không giúp gì được cho em…Xin lỗi…”

Trịnh Gia quả là một gia đình tốt và gia giáo.

Họ không vì chuyện này mà hắc hủi Kim Uyên, ngược lại, cha mẹ Trịnh Văn xem cô như con gái ruột.

Suốt cả ngày người thì lo lắng sắp xếp người chăm sóc, người thì ở bên bầu bạn cùng cô.
Kim Uyên sau khi trở về từ cửa tử trở nên thật yếu ớt và khép kín.

Cô không còn là cô gái niềm nở, thích giao tiếp như mọi ngày nữa.

Gương mặt cô gái vươn vấn một nét buồn da diết, ánh mắt trở nên vô hồn.

Trong khoảnh khắc, ông trời cướp đi hết cuộc sống của cô, giấc mơ của cô.

Kim Uyên như rơi xuống đấy vực thẩm, lầm lũi không có bất cứ định hướng gì cho ngày mai.
Lâu lâu, Kim Uyên lại như một thói quen, đưa tay lên xoa bụng.

Nhưng cái bụng tròn giờ đã xẹp.

Vết mổ dài ngang bụng dưới nhắc cô nhớ đến sự mất mác của mình.

Nhớ rằng bản thân suýt nữa đã có thể làm mẹ của những đứa trẻ đáng yêu.

Lần sảy thai đó khiến Kim Uyên không thể trở thành mẹ được nữa, không biết vì lý do gì, cơ thể cô đã bị tàn phá nặng nề.

Giữ được mạng sống đã là may mắn rồi.

Cả ngày dài, chiếc giường là người bạn của cô.

Bệ cửa sổ lớn cạnh giường giúp Kim Uyên nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.

Trời trong vắt, băng tan, làm lộ ra những mầm cỏ cây xanh biết, vạn vật đều bước tiếp về tương lai, chỉ còn Kim Uyên là mãi không thể vượt qua được sự thật tàn nhẫn này.
Lầm lũi một mình, Kim Uyên cảm giác dường như mọi người đang muốn giấu cô một chuyện gì đó.

Dù họ không nói, nhưng qua nét mặt cha mẹ chồng, cô đọc ra được.

Không sao, Kim Uyên từ lâu đã không muốn quan tâm đến chuyện ngoài kia nữa, chỉ muốn một mình giết thời gian.
Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.

Hôm đó Kim Uyên nghe đám người hầu bên ngoài cửa xôn xao nói chuyện.

Một câu chuyện nào đó có nhắc đến cô.
“Bà Mỹ Mỹ bỏ thuốc hại tiểu thư đó, mấy hôm trước vừa bị phát hiện.”
“Thật sao, bà ta gan thế không biết! Thật thất đức!”
“Nghe nói hồi trước bà đó là quản gia bên Lý gia đấy!”
“Gì chứ! Chuyện này chắc phải có liên quan đến nhà đó rồi, hồi trước con gái nhà đó còn được hứa hôn cho thiếu gia nhà ta mà.”
“Cái cô Mỹ Mỹ đó nghe nói trung thành với Lý gia lắm, mà chịu vào nhà Trịnh Gia làm người hầu, hèn chi, chẳng có gì tốt lành cả! Hại tiểu thư chúng ta như vậy…”
“Hay tiểu thư nhà họ không phục, nên bày kế hại tiểu thư chúng ta?”
“Vậy mà thiếu gia thật nhân từ quá, chỉ đuổi bà ta ra khỏi nhà.”
“Chắc cũng vì tình cảm với Lý tiểu thư…”
“Suỵt, nhỏ thôi, tiểu thư nghe…”
Kim Uyên lúc này đứng ngay sau lưng bọn họ.

Cả câu chuyện cô đều không nghe sót một chữ nào.
“Các người vừa nói gì?”
Đám hầu đều tỏ ra hoảng hốt, chỉ biết cúi sầm mặt.

Kim Uyên lúc tức giận quả thật đáng sợ, ác khí từ cô tỏa ra khiến người ta phải dè chừng.
“Mọi người hãy nhớ một điều, tiểu thư Lý Linh Nga là bạn thân của tôi, xin mọi người đừng đặt chuyện hoang đường như thế, cô ấy không phải là người bày ra những trò hãm hại người khác!”
Nói rồi Kim Uyên trở vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Đúng vậy, cô với Linh Nga là bạn thân từ nhỏ.

Linh Nga luôn đối xử rất tốt với cô.

Mà bây giờ đến vị hôn phu và vị trí đáng lẽ của Linh Nga mà cô cũng nhẫn tâm cướp mất.


Ông trời hẳn đang muốn đừng phạt cô rồi.
“Xin lỗi…”
Kim Uyên bật khóc thành tiếng.

Lúc này xung quanh cô thật lạnh lẽo, cô đơn.

Dù thế nào đi nữa, cô vẫn cảm thấy bản thân là người gây nên tội.

Tự trách mình sao không cứng rắn hơn, quyết liệt hơn, thì có lẽ…Mọi thứ có lẽ sẽ tốt hơn chăng?
Kim Uyên cứ thế tự ôm lấy mình, khóc đến đuối sức, cuối cùng ngủ quên trêи góc một chiếc sofa.
Khi Kim Uyên tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.

Nhìn chiếc giường trống được căng dọn gọn gàng.

Thật lạ, Trịnh Văn đêm qua đã không trở về.
Chợt cô nhớ đến câu nói hôm qua của các người giúp việc: “Vì tình cảm với Lý tiểu thư…”
Thế là cả ngày câu nói kia cứ văng vẳng bên tai cô, khiến Kim Uyên ăn ngủ cũng chẳng xong.
“Uyên à, Trịnh Văn nó có nhắn với mẹ, nó có việc, đột xuất, tối nay sẽ về tới, con đừng lo lắng quá!”
“Dạ, con biết rồi!”
Mẹ chồng đem áo khoác choàng qua người giúp cô, dặn dò cô giữ ấm cơ thể, trời đang giao mùa, người yếu rất dễ trở bệnh.

Rồi mẹ chồng khẽ xoa vai cho cô con dâu.
Hành động này trước giờ Kim Uyên chưa từng được trải nghiệm, mẹ ruột luôn xa lánh hắc hủi cô.

Được gả vào Trịnh Gia có lẽ là sự may mắn nhất đời cô rồi.

Làm dâu nhà này, lần đâu tiên cô cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ là gì.
Kim Uyên khẽ nắm tay bà.
“Mẹ…”-giọng cô khẽ run lên.
Bà ngồi xuống ôm Kim Uyên vào lòng.

Cô đã khóc như một đứa trẻ.

Mỗi nỗi niềm chất chứa bao lâu nay được giải thoát.
Kim Uyên được bàn tay bà nhẹ nhàng xoa đầu mình, cái ôm của người mẹ thật quá đổi ấm áp.
….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.