Độc Quyền Kiêu Sủng

Chương 64: Ngoại Truyện 1 Trịnh Văn 3


Đọc truyện Độc Quyền Kiêu Sủng – Chương 64: Ngoại Truyện 1 Trịnh Văn 3


Trịnh Văn giữ vững lời hứa của mình với Linh Nga, cậu vẫn ân cần chăm sóc, quan tâm cô, đặt cô ở vị trí đặt biệt nhất trong tim mình.

Linh Nga đã thật sự mở lòng ra hơn với cậu.

Cả hai dần có những mối liên kết vô hình với nhau.
Mỗi ngày đều cùng nhau đi học, cùng nhau ăn trưa.

Đến giờ lại xem Linh Nga luyện kiếm.

Cuối tuần rảnh rỗi lại rủ nhau đi picnic, ngắm sao đêm.
Mỗi ngày đều bình yên như thế.

Tính cách hai người cũng khá ăn ý, sở thích cũng tương đồng.

Sự ăn khớp này làm Trịnh Văn quên mất đây là hôn nhân sắp đặt.
Trịnh Văn nhìn gương mặt thiếu nữ bên cạnh, môi không nhịn được mà khẽ cong lên.

Linh Nga chăm chú đọc sách cũng cảm nhận được cậu đang cười ngây ngốc bên cạnh.
“Mặt tớ dính gì sao?”
“Ừm, sự đáng yêu.”
“Được rồi, tớ chịu thua.”
“Haha..”
Ở cạnh nhau là vậy, Trịnh Văn lúc nào cũng thích chọc ghẹo cô gái của mình, muốn làm cho cô suốt ngày cảm thấy vui vẻ.
Bọn họ thật sự rất đẹp đôi, như một cặp tiên đồng ngọc nữ.

Cả trường ai nấy đều ngưỡng mộ bọn họ.

Những vệ tinh khi trước đều cảm thấy tiếc nuôi và bất lực khi biết người yêu của đối phương là ai.
Dù yêu đương nhưng Trịnh Văn cùng Linh Nga đều không bị ảnh hưởng đến việc học.

Cả hai đều dễ dàng nằm trong top 10 đầu trường.


Sự ngưỡng mộ cho cặp đôi cứ thế mà nhân lên.

“Kim Uyên, cậu xem, họ rất đẹp đôi đó, tiếc thật đấy!”
“Đừng nói bậy! Linh Nga là bạn tớ, cậu ấy gặp được vị hôn phu như vậy là quá tốt còn gì.”
Hai cô gái đi trêи hành lang trở về lớp.

Một người trông có vẻ bình thường, người lại dung mạo tuyệt mỹ.
“Tiểu thư danh giá như cậu ăn đứt cô ta!”
Kim Uyên trừng mắt với cô gái bên cạnh.

Cô tiện tay nhéo má cô gái đó.
“Aa đauu!”
“Cậu còn nói bậy nữa thì biết tay tớ!”
“Được rồi được rồi, không chọc Uyên Uyên của tớ nữa, nhanh lên trễ giờ kìa haha”
Cô bé kia dù bị nhéo má nhưng vẫn tươi cười, hai người nhanh chóng trở vào lớp.
….
Mọi thứ tưởng chừng đã trở về đúng quỹ đạo của nó.

Nhưng cuộc đời không phải một giấc mơ màu hồng.

“Trịnh Văn, cha mẹ có chuyện này muốn thông báo với con.”
Hôm đó vẫn như mọi ngày.

Trịnh Văn đi học về, và được họ gọi vào thư phòng.

Cánh cửa nặng nề sau lưng đóng lại, mang theo hàng vạn lo lắng.
Lát sau, người ta nghe tiếng hét lớn của cậu.
“Không được, tại sao con không được tự quyết định bất cứ thứ gì chứ!”
Tiếng đồ sành sứ vỡ toang.

Tiếng bàn ghế bị xô ngã.

Người hầu trong nhà cùng nhủ nhau lánh mặt đi, gia đình này sắp có một cơn bão lớn.
Trịnh Văn mở phăng cửa, chạy vụt ra ngoài.

Dinh thự là nguồn sáng duy nhất bây giờ, toàn bộ khu vườn bên ngoài đều bị màn đêm nuốt chửng.
Cậu cứ chạy mãi chạy mãi.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể chạy ra khỏi lãnh thổ gia đình mình.

Nhìn quả đồi rộng lớn bao la kia.

Tòa dinh thự nằm trêи đỉnh đồi hoàn toàn cô độc.
Trịnh Văn chỉ thấy khóe mắt cay xè.

Chưa bao giờ cậu cảm thấy bất lực như bây giờ.

Cậu sớm ngặm thìa vàng từ lúc mới sinh.

Cuộc sống với cậu chưa hề có trở ngại nào.
Câu nói của cha mẹ văng vẳng bên tai, như một thứ hình tra tấn.
“Lý Gia phá sản rồi, hôn sự của con cũng được thay đổi.

Con sẽ kết hôn cùng con gái nhà họ Triệu.”
“Không được!”

Trịnh Văn chưa bao giờ chịu thua bất cứ ai cả, kể cả cha mẹ mình.

Dưới màn đêm, người Lý Gia đang giúp chủ nhân của mình thu dọn tư trang đồ đạc lần cuối.

Lý Gia sau một đêm đã tán gia bại sản, ruộng đất nhà cửa đều phải nhanh chóng bán đi để trả nợ.
Linh Nga ngồi trêи xe.

Nhìn vật dụng từng thứ đều được người ta đem ra khỏi nhà, phút chốc, cô bé không còn kìm nén nổi nữa, mi mắt nhòe dần đi.
“Con chuẩn bị hết chưa, ở yên trêи xe cho mẹ.”
Mẹ cô thu dọn đồ ở bên ngoài, ngó vào trong xe hỏi.

Linh Nga khẽ gật đầu, cô lau nhanh nước mắt.

-“Dạ rồi ạ…”
Khi mọi người vẫn còn lo chuyển đồ bên ngoài.

Linh Nga nghe ai đó gọi tên mình.

Cô nhìn ra cửa xe thì thấy bóng dáng quen thuộc.
Trịnh Văn vừa xuống xe đã lớn tiếng gọi tên Linh Nga.
“Đi, cùng tớ trốn đi!”
“Cái gì? Cậu…cậu điên rồi….”
Trịnh Văn đúng là điên thật rồi, cậu không còn muốn ở cái nơi quái quỷ này nữa, cậu muốn tự do.
Linh Nga lắc đầu cười khổ.

Cô không còn xứng với cậu nữa rồi.
“Không, cậu về đi.”
Trịnh Văn nắm lấy cổ tay cô muốn kéo đi, liền bị người tài xế giữ lại.
“Không, Đi theo tớ về thành phố X, tớ sẽ chăm sóc cậu thật tốt!”
“Văn à,thật tình mà nói, tớ không thích cậu, chưa bao giờ thích cậu! Tớ chỉ vì muốn nghe theo cha mẹ sắp xếp thôi!”
Linh Nga trưng ra một nụ cười khinh bỉ, nuốt nước mắt mặn chát vào trong.

Bàn tay cô nãy giờ đang nắm lại rất chặt, móng tay bấm vào da thịt đau buốt, lúc này, cô thấy tim như muốn ngừng đập.

Từ chối Trịnh Văn, chính là điều tàn ác nhất mà cô từng làm.
Trịnh Văn mắt đã đỏ hoe, cậu cố gắng mỉm cười, nhưng gương mặt đã nhanh chóng méo đi, cậu không giỏi đóng kịch.

Tay cậu run rẩy muốn nắm chặt lấy tay cô.
“Cậu chừng gạt tớ, đừng đùa, đừng nói dối tớ…”
Linh Nga thở hắc, giằng tay mình ra, đẩy Trịnh Văn ra xa chiếc xe.


Hơi ấm của Trịnh Văn vẫn vươn lại nơi cổ tay bị hằn đỏ.

Cô lạnh lùng kéo cửa kính lên.
Bên ngoài nhìn vào chỉ thấy màn kính đen kịnh, nhưng bên trong xe, Linh Nga có thể dễ dàng nhìn rõ nước mắt đang lăn dài trêи má Trịnh Văn.

Cậu cố đập cửa thật mạnh.

Nhưng mọi nỗ lực đều như hạt cát ngoài khơi xa.
“Xin lỗi.

Và tạm biệt…”
Linh Nga khẽ vuốt ve gương mặt thân thuộc này lần cuối.

Có lẽ sẽ rất lâu nữa, cũng có thể là không bao giờ cô có cơ hội gặp lại người con trai này nữa.

Mọi thứ chốc trở thành một bầu trời kỷ niệm.

Quá khứ sẽ chỉ mãi ở lại trong quá khứ.
“Cậu Trịnh Văn, tôi rất cảm ơn vì tình cảm của cậu dành cho con tôi, nhưng xin cậu, đừng làm khó tôi nữa, cậu về đi!”- Ông Lý từ đâu xuất hiện.

Ông vỗ vai Trịnh Văn, kéo cậu ra xa khỏi chiếc xe của mình.
Trước lời nói của ông Lý, Trịnh Văn thật không thể hiểu được.

Tại sao tất cả mọi người đều không hiểu chứ.

Bọn họ chỉ muốn được tự do, được lựa chọn.
Trịnh Văn chết trân tại chỗ, cậu không nhúc nhích, đứng yên lặng lẽ nhìn chiếc xe chở gia đình Lý Gia rời đi.
Chiếc xe chở tình yêu đầu đời của cậu xa dần, xa dần rồi mất hút sau chân những ngọn đồi.
…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.