Độc Quyền Kiêu Sủng

Chương 36: Chuyển Hướng


Đọc truyện Độc Quyền Kiêu Sủng – Chương 36: Chuyển Hướng


Nhật An tỉnh dậy sau một đêm cuồng mê.

Chỉ thấy tay chân mệt nhoài, gượng ngồi dậy cũng chẳng xong, chỉ muốn tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.

Mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang nằm gọn trong vòng tay Từ Lâm.
-“Anh mạnh tay quá hả?”
Từ Lâm đã dậy từ lúc nào, thấy cô mơ màng tỉnh giấc, hắn liền xoa lưng giúp cô.
-” Đáng ghét…”- Nhật An kéo chăn che cơ thể lại, muốn ngồi dậy đi vào nhà tắm.
-” Để anh giúp.”-Cô liền được Từ Lâm bồng lên.

Nhật An lần này không chống cự nữa, hắn đã dịu dàng hơn rất nhiều, thật sự khiến cô phải suy nghĩ lại.
Từ Lâm nhẹ nhàng đặt cô đứng xuống đất, nhưng tay vẫn giữ ở eo giúp cô đứng vững.

Nhật An nhìn vào tấm gương to trên tường, khẽ hốt hoảng khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Cơ thể Nhật An từ trên cổ xuống chân đều toàn dấu hôn mà đêm qua hắn hung hăng để lại, có mặc đồ vào cũng khó mà che được hết các vết tím đỏ.

Thân dưới đau nhức, toàn thân mệt mỏi rã rời.
-“Anh làm sao mà hung hăng như vậy?”- Nhật An bất lực xem xét các dấu vết trên người.
-” Để ai cũng biết em là của anh.”
Từ Lâm nhoẻn miệng cười, ánh mắt hắn giờ tràn ngập hạnh phúc.

Cứ như ngọn chồi non háo hức đón ánh mặt trời ban mai.

Nhật An dường như đã cảm nhận được tình cảm của hắn, tuy vẫn không chắc chắn, liệu lòng cô đã có thể mở rộng chào đón hắn chưa, nhưng hình như, Nhật An đã rung động một tí rồi.
Từ Lâm đưa Nhật An về nhà, xong hắn nhanh chóng đi đến công ty như thường lệ.
Nhật An vừa về đến nhà đã lên thẳng phòng ngủ và nằm úp xuống giường, tay chân đều mỏi rời, đặc biệt thân dưới cảm giác như tê liệt.
Lát sau, có người hầu mang đồ ăn lên tận giường cho cô.
-“Tiểu thư, cậu chủ có dặn tôi nấu canh tẩm bổ cho người.


Tiểu thư xin hãy ăn chút để khỏe người ạ!”
Nhật An bụng vừa hay lại kêu rột rột, cô liền gượng ngồi dậy.

Tên Từ Lâm đáng ghét, hại cô ngồi cũng không nên thân.
-“Ừm…,đây là canh gì?”-Nhật An đảo chiếc muỗng canh trong tay.

Bên cạnh đó còn có bát cơm nóng và trái cây tráng miệng.
-“Thưa, là canh măng chua chả cá ạ…”
-“Um….”-Nhật An nghe thấy tên cũng lạ, liền thử ăn.
-“Canh này có tác dụng dưỡng thai ạ!”
-“Khụ khụ…”- Vừa nghe xong cô liền bị sặc, ho liền mấy cái, tay liên tục vỗ ngực.
-“Tiểu thư, xin người cẩn thận!”
Từ Lâm căn dặn cho cô uống món canh này, còn cho người hầu trả lời như vậy, lý nào là muốn…cô cùng hắn có con.
Nhật An khẽ lắc đầu, chuyện đó không được.

Nhật An đúng là cảm thấy bên cạnh hắn rất dễ chịu, thích gì được nấy, từ khi trở về đến giờ cô đều mỗi ngày sống trong vui vẻ.

Từ Lâm làm cô xiêu lòng.

Nhưng cô thật sự còn quá trẻ.

Việc này có lẽ cô nên nói thẳng với Từ Lâm.
Nhật An sau đó vẫn ăn hết bữa sáng, vì đầu bếp nhà Từ Lâm là mời về từ các nhà hàng lớn, không ăn thật sự uổng phí.
Nhật An vừa chén hết măm đồ ăn thì có tiếng bên ngoài vọng vào:
-“Tiểu thư, ngài Hải Triều đã đến!”
Hải Triều ư? Anh ta đến đây có việc gì chứ? Nhật An liền qua ghế sofa ngồi, chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc.
-“Cho cậu ấy vào!”
-“Nhật An, lâu quá không gặp!”

Hải Triều áo quần trắng tinh, bên ngoài còn khoác chiếc áo blouse trắng, tươm tất bước đến chỗ Nhật An
-“Từ Lâm đang ở công ty rồi, anh tìm anh ấy hả?”
-“Không, Từ Lâm nhờ tôi đến đây để kiểm tra sức khỏe cho em.”
Nhật An cười đau khổ.
-“Hải Triều, tôi cảm thấy trong người rất khỏe, tôi nghĩ không cần đâu!”
-“Nhật An à, Từ Lâm là boss của tôi, boss ra lệnh sao tôi dám không nghe.

Tôi sẽ kiểm tra nhanh thôi, được chứ!”- Hải Triều hí hửng giả bộ trưng ra vẻ mặt đau khổ.

Nhật An không còn cách nào bèn thở dài đồng ý.
Hải Triều hí hửng cầm chiếc vali đen lên.

Bên trong toàn các loại máy rất hiện đại và kỳ lạ.

Hắn đem ra một chiếc máy hình tròn màu trắng.

Nhật An chăm chú nhìn đống máy móc của Hải Triều, rất lấy làm thích thú.
-“Nếu em có hứng thú với mấy con máy này, hôm nào tôi mời em đến phòng nghiên cứu chơi!”
-“Thật sao?”-Nhật An rất có hứng với mấy loại máy móc nghiên cứu này, âu cũng là gen được tuyển chọn từ “cha mẹ”.
-” Được rồi, em ngồi yên nhé!”
Nhật An dự vào sofa, nghe theo lời Hải Triều hướng dẫn.
-“Eia, bắt đầu quét!”
Hải Triều vừa dứt lời, chiếc máy hình tròn khởi động, vòng tròn quanh máy sáng lên, và chiếc máy bắt đầu bay lơ lửng.
-“Tuyên lệnh, bắt đầu chế độ quét cơ thể!”
Eia là chiếc robot thông minh hỗ trợ kiểm tra sức khỏe con người, tuy nhiên nó còn có thể trợ giúp cho nhiều lĩnh vực khác nhau nhờ công cụ quét 8D của nó.
Con robot bật lên một vệt sáng xanh mơ hồ và bắt đầu chạy vệt sáng đó dọc theo người Nhật An.


Nó quét lên quét xuống mấy hồi rồi đột ngột tắt tia sáng đi, bay trở về tay Hải Triều.
-“Hoàn thành!”
Hải Triều tải phần dữ liệu được Eia cung cấp xuống.

Hắn trầm ngâm đọc một lượt.
-“Từ Lâm bạn tôi có hơi mạnh tay, tuy cậu ta có khuynh hướng tàn nhẫn và bạo lực…nhưng chung qui may mà gặp em, Nhật An, em có một cơ thể rất đặc biệt.”
Hải Triều nhìn các số liệu cơ thể Nhật An, bỗng thấy có gì đó kỳ lạ.

Toàn bộ các chỉ số đều nằm ở mức hoàn hảo, đến độ không có kẻ hở.

Hắn nhìn bắp chân từng bị thương của Nhật An, nơi đó thậm chí da thịt láng o, không có một vết sẹo, như chưa từng bị chấn thương mạnh.

Thật kỳ lạ.

Cơ thể này mang một khả năng hồi phục vượt trội, nhanh hơn người thường rất nhiều lần.
Hải Triều liền nhớ ra một chuyện, lần đó Từ Lâm có nhờ nhắn kiểm tra về thân thế Nhật An.

“Cha mẹ” của cô chính là hai vị tiến sĩ, nhà khoa học đầu nghành Di truyền học Hứa Gia Mẫn và Phạm An Nhiên.

Có lẽ họ có liên quan đến khả năng này của Nhật An.
-“Tôi sẽ về để kiểm tra kỹ hơn, khi nào có kết quả, tôi sẽ gửi đến nhà sau.”- Hải Triều nói rồi liền thu dọn đồ đạc.
-“Ừm, không có chi, cảm ơn anh!”
-“Tạm biệt, em nhớ giữ gìn sức khỏe, giúp tôi “chăm sóc” cậu ấy cẩn thận nhé!”- Hải Triều nháy mắt với cô và rời khỏi đó.
Ngày hôm nay của Nhật An hết bị Từ Lâm hành, nay đến Hải Triều chọc tức.

Nhưng mà, thái độ khi nãy của Hải Triều, dường như, hắn đã nhận ra sự khác thường của cô.

Có thể Hải Triều có thể giúp được Nhật An giải đáp thắc mắc của Nhật An về quá khứ.
…………………………..
Từ Lâm ngồi trong phòng làm việc giải quyết các văn kiện.

Hàng mày rậm hơi chau lại, khuôn mặt tuấn tú đắm chìm trong công việc.


Chỉ một đêm “trốn việc” mà Từ Lâm phải trả giá bằng đống giấy tờ gấp đôi bình thường.
-“Chủ tịch, Cô Vũ đến tìm ngài!”
Từ Lâm nghe cái tên ấy, hơi nhướng mày.

Giao dịch giữa hắn và cô đã kết thúc, ai cũng đạt được mục đích của mình.

Vậy thì sao cô ta còn trở lại tìm hắn.
-“Ngài Trịnh Từ Lâm!”
Vũ Ái Hân vào phòng, gương mặt kiều diễm không giữ được bình tĩnh nữa.

Mà trên người cô là bộ đồ quân phục tác chiến dính đầy máu cùng bụi bẩn.

Ái Hân như con ngựa hoang thoát ra từ phế tích nơi chiến trường.
-“Cô đến đây có việc gì?”
-“Trung Tá Thế Minh đã bị người phe đối lập bắt rồi!”
Từ Lâm vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, tên kia bị bắt, thì càng có lợi cho hắn hơn.

Từ Lâm trơ mắt nhìn cô ta.
-“Cô nghĩ tôi sẽ cứu hắn?”
-“Cuộc thí nghiệm gen thành công rồi, trật tự thế giới này, sẽ thay đổi nhanh thôi.”
Lúc này Ái Hân trông thật sự suy sụp, cô như nổi điên, quát to vào mặt Từ Lâm.

Cô ta ngước mặt lên, lộ ra đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng kéo theo đó, là sự thành khẩn, van nài.

-“Cô đang uy tiếp tôi?”
-“Nhật An là một phần của cuộc thí nghiệm đó, tôi nghĩ ngài nên suy nghĩ lại.”
Phe đối lập nổi bật nhất không ai khác là cha đẻ của hắn, Trịnh Văn.

Cho nên, người duy nhất có thể cứu được Thế Minh, chính là hắn, Trịnh Từ Lâm.

-“Cô biết được gì?”
-“Đủ để giúp cho chúng ta!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.