Đọc truyện Độc Quyền Kiêu Sủng – Chương 14: Sự Thật
Nhật An ngồi ở phòng khách.
Lần trước cô bị tên Từ Lâm đó làm náo loạn tại chỗ này một lần, nên cảm giác của cô khi phải ngồi ở đây thật sự không tốt lắm.
Các người hầu giờ quen với cảnh Từ Lâm lúc nào cũng âu yếm cô, thậm chí họ còn nghĩ cô sắp trở thành tiểu phu nhân của cái nhà này.
Nhật An chán nản trong lòng, nếu không vì chút tin tức của cha mẹ, cô đã trốn khỏi cái nhà này lâu rồi.
Nhật An bóc một chiếc bánh qui trên mâm, nhâm nhi cùng tách trà sữa nóng.
Cái lạnh đang bao phủ cả khu vực, ngoài trời chỉ toàn màu trắng của tuyết.
Hắc Miêu từ đâu chui vào phòng, nhảy lên người cô nằm.
Lông nó dính tuyết ướt nhem làm người cô cũng ướt theo.
Nhật An nhờ người hầu đem ngay đến một chiếc khăn bông lớn và bắt đầu lau khô bộ lông đen dày của nó.
Hắc Miêu kêu ngao ngao vì thoải mái, nó nằm ườn ra trên đùi cô không chịu xuống.
Nhật An đành để nó nằm đó, tiếp tục ăn bánh đọc sách.
Lần này con Hắc béo kia thấy cô không chú ý đến mình, nó chui đầu vào chặn giữa cuốn sách, tỏ ý không bằng lòng, không muốn cô đọc sách tiếp.
Nhật An phì cười, đành vuốt lông cho nó.
Từ Lâm đã ra ngoài từ sớm, nghe nói có việc xảy ra trên tập đoàn cần hắn đích thân giải quyết.
Trước khi đi, hắn có nói đã hẹn người đàn ông cứu cô hôm trước đến nhà.
Người đó, có gì đó rất quen thuộc.
Làm cô nhớ đến người anh trai đã giúp đỡ cô lúc còn trong cô nhi viện.
– “Thưa tiểu thư, người cô muốn gặp đến rồi!” – quản gia đứng ngay cửa phòng, nói vọng vào.
– “Cho anh ta vào đây!”
Nhật An chỉnh trang lại trang phục, thả cho Hắc Miêu nằm xuống ghế.
Thế Minh mở cửa bước vào, đó là một người đàn ông vạm vỡ có ánh nhìn cương nghị.
Mái tóc đen được cắt gọn gàng, người tỏa ra một phong thái thoải mái.
– “Chào anh, tôi là…” – Nhật An đứng dậy, đưa tay về phía hắn.
– “Hứa Nhật An.” – Thế Minh ung dung nhìn cô.
– “Anh biết tên tôi?”
– “Ừm.”
– “Vậy mời anh ngồi xuống!” – Nhật An chợt lúng túng trước người đàn ông lạ.
Anh ta thật lạnh lùng.
Thế Minh ngồi xuống một chiếc sofa đơn.
– “Tôi rất cảm ơn vì lần đó anh đã giúp tôi, nếu không có anh thì…”
– “Không phải tự nhiên mà anh cứu em đâu!”
– “Ý anh là…?” – Nhật An tròn mắt nhìn hắn.
– “Nhật An à, anh là anh trai của em.” – Thế Minh nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
– “Hửm, anh nói gì cơ?”
– “Em và anh, chúng ta là anh em ruột.”
– “Xin lỗi, hình như có gì nhầm lẫn ở đây thì phải?”
– “Nhật An, anh không đùa với em, anh là anh ruột của em!”
– “Anh nghĩ tôi tin anh sao?”
– “Vấn đề nằm ở chỗ, chúng ta thật sự chảy cùng một dòng máu, em tin hay không thì tùy ở em.” – Thế Minh thoải mái ngồi vào ghế sofa.
Nhật An nhìn gã đàn ông trước mắt.
Hắn rút trong bóp ra một tấm thẻ căn cước, cùng một bức ảnh trắng đen khá cũ, đặt lên bàn trước mặt cô.
Thẻ căn cước là hình chụp hắn, bên cạnh có ghi thông tin “Hứa Thế Minh”.
Còn bức ảnh.
Nhật An thản thốt cầm tấm hình trắng đen lên.
Đó là ba mẹ cô, và bên cạnh họ là hai đứa trẻ một nam một nữ.
– “Anh muốn nói với tôi là tôi và anh là hai đứa trẻ trong đó đúng không?”
Thế Minh gật đầu.
Nhật An nhìn chăm chăm vào mắt hắn.
Đôi mắt cương nghị kia sâu lắng, không hề có một sự dao động gì.
– “Vậy tại sao anh để tôi trong cái cô nhi viện đó một mình suốt bao nhiêu năm qua?”
– “Anh phải làm vậy để bảo toàn tính mạng cho em, bên ngoài có quá nhiều âm mưu.”
– “Anh Thế Minh à, anh nghĩ tôi tin anh ư?” – Mọi chuyện hắn nói nãy giờ nghe như một cuốn tiểu thuyết.
Thế Minh chăm chú nhìn cô.
– “Xin lỗi, tôi muốn gặp anh chỉ để nói cảm ơn, vì anh đã cứu tôi kịp thời!” – Nhật An vừa nói vừa thăm dò biểu cảm của hắn.
Trên gương mặt anh tuấn không có tí do dự hay sợ hãi.
– “Xin lỗi, có lẽ anh hơi gấp gáp quá!” – Thế Minh gãi đầu, xong hắn đứng dậy.
Tay đưa vào túi áo khoác lục lọi, xong rút ra một mảnh giấy nhỏ.
– “Đây là số điện thoại của anh!”.
Thế Minh đưa cho Nhật An mẫu giấy, trên có đề dòng số dài ngay ngắn.
– “Nếu có việc gì, em cứ gọi anh.”
Nói rồi, anh ta nhanh chóng rời đi.
Nhật An đưa mắt ra cửa sổ, nhìn bóng lưng anh ta đi ra khỏi khuôn viên, trong lòng có chút rợn sóng.
Tờ giấy ghi số điện thoại cùng tấm hình gia đình trên bàn vẫn ở yên chỗ cũ, Nhật An cũng vậy.
Cô ngồi yên một lúc rất lâu, nhìn chằm chằm vào bức hình.
Cô cũng có một tấm ảnh giống y như vậy.
Tấm ảnh đó được Nhật An đặt cẩn thận trong ví tiền.
Cô đã từng băn khoăn về những người trong tấm ảnh.
Đó là ai? Gia đình của cô ư? Nhưng thậm chí đứa bé gái trong ảnh đó có phải mình không Nhật An còn không rõ.
Nhưng từ lâu, cô đã coi tấm ảnh đó là gia đình, là vật bất li thân.
Là thứ mà mỗi khi cô đơn, Nhật An sẽ đem nó ra xem như một lời an ủi, động viên.
Bởi vì từ khi cô được đưa vào trại trẻ, đó là thứ tài sản duy nhất mà cô có.
Hắc Miêu lại trèo lên đùi Nhật An, nó dụi đầu vào người cô như thể hiểu được sự rối rem trong đầu Nhật An.
Những lời Thế Minh nói nghe vừa thực, vừa mơ, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Nhật An.
Giờ cô chỉ đang đợi giao kèo của cô và một người, Từ Lâm.
Sau 2 tháng, hắn sẽ cho cô những thông tin về ba mẹ mình..