Đọc truyện Độc Phi – Chương 99: Đừng khinh thiếu niên nghèo
Edit: Um-um
Sau khi trở lại phủ, ngồi xuống thư phòng, An Thái sư liền sai quản gia tìm An Nguyên Chí. Võng quản gia cho rằng An Thái sư vẫn vội muốn xoá tên An Nguyên Chí ra khỏi gia phả, vội nói với An Thái sư: “Thái sư, Lão thái quân nhắc sau khi ngài hồi phủ thì gặp bà, bà có chuyện muốn nói với ngài.”
“Ngươi đi kêu An Nguyên Chí đến.” Trong lòng An Thái sư phiền muộn, sai quản gia đi tìm An Nguyên Chí, mình thì đứng dậy đi gặp Chu Lão thái quân.
Trong viện Lão thái quân, An Nguyên Tín đang quỳ, thấy An Thái sư tiến vào, vẻ mặt uỷ khuất kêu An Thái sư: “Phụ thân.”
“Ai!” An Thái sư nặng nề thở dài, đi vào trong phòng Lão thái quân.
Lão thái quân đang lần phật châu đã dùng nhiều năm trên tay, thấy An Thái sư tiến vào, quay qua đại nha hoàn hầu hạ bên cạnh mình, nói: “Đi dâng trà cho thái sư.”
“Mẫu thân.” Sau khi An Thái sư hành lễ với Lão thái quân, liền nói: “Ngài đã biết chuyện của Nguyên Tín?”
“Đã biết.” Lão thái quân nói: “Sau khi Nguyên Tín bị quan gia áp giải về, ta sai người đến cung hỏi thăm, bằng không ta là lão bà tử sống trong trạch an toàn này còn không biết việc các ngươi quỳ ngoài điện Kim Loan.”
An Thái sư nhận sai với Lão thái quân: “Nhi tử bất hiếu, làm mẫu thân nhọc lòng.”
“Nguyên Chí không thể đuổi đi được.” Lão thái quân chỉ chỉ ghế trống kế bên, muốn An Thái sư ngồi xuốn, nói: “Ta đã làm chủ sai nhóm lão tộc đón về.”
“Vâng.” An Thái sư đáp lời.
“Cách ngôn nói quả không sai, thà khinh lão đầu bạc chớ khinh thiếu niên nghèo.(*)” Lão thái quân thở dài: “Hiện nay An Nguyên Chí có người che chở.”
* Đây là 1 đoạn trong câu: 宁欺白须公, 莫欺少年穷. 终须有日龙穿凤, 唔信一世裤穿窿 nghĩa là thà ăn hiếp một ông già chứ đừng coi thường một thanh niên nghèo, sẽ có lúc cá chép hoá rồng chứ đừng tin suốt đời họ chỉ mặc cái quần rách.
“Ra ngoài hết đi!” Thấy nha hoàn bưng trà dâng cho An Thái sư, Lão thái quân ra lệnh cho đám hạ nhân đứng trong phòng.
“Mẫu thân.” Hạ nhân đều đã lui xuống, sau khi cửa phòng đóng lại, An Thái sư mới nói với Lão thái quân: “Sau khi Cẩm Tú tiến cung nhất định sẽ đối nghịch với Cẩm Nhan, nhi tử sợ…”
“Nếu đại tiểu thư chúng ta không đấu lại muội muội mình thì do nàng không có bản lĩnh.” Lời của An Thái sư chưa nói xong, Lão thái quân đã cắt đứt: “An Cẩm Tú có bản lĩnh, cũng là họ An, một bút sao có thể viết được hai chữ? Giống như An Nguyên Chí, có tiền đồ thì hắn cũng là con cháu của An thị Tầm Dương.”
“Ngài đối với Cẩm Nhan.” Lời An Thái sư nghẹn lại, nghe ý tứ mẫu thân, đây là nhìn An Cẩm Tú được sủng ái, bọn họ sẽ về phe của An Cẩm Tú?
“An Cẩm Nhan chỉ lo cho thân mình, khác gì nuôi sói.” Lão thái quân nói: “So với nàng ta, An Cẩm Tú tính ra vẫn còn chút nhân tình.”
“Nhân tình?” An Thái sư nghi hoặc, d.d..u.m.u.m luôn miệng mắng An Cẩm Nhan là tiện nhân, uy hiếp người phụ thân là ông đây, toàn thân trên dưới chỗ nào có nhân tình?
“Tới hôm nay Thượng Quan Dũng còn sống, con cảm thấy lý do vì sao?” Lão thái quân hỏi nhi tử: “Là thánh thượng nhân từ hay là An Cẩm Tú mạnh mẽ bảo vệ mạng cho hắn?”
“An phủ nhị tiểu thư đã chết.” An Thái sư nói: “Thánh thượng sao phải muốn mạng của Thượng Quan Dũng?”
“Nếu An Cẩm Tú vô tình với Thượng Quan Dũng, nàng sao lại để Thượng Quan Dũng sống thêm?” Lão thái quân lạnh nhạt nhìn An Thái sư: “Bên cạnh con nữ nhân không ít, con đừng nói với ta, đến hôm nay con vẫn không hiểu được chút tâm tư này của nữ nhân.”
Đầu An Thái sư choáng váng, nói: “Nếu nàng vẫn còn có tình với Thượng Quan Dũng, thánh thượng sao có thể sủng nàng?”
“Cho nên chúng ta nên đối vời An Nguyên Chí tốt một chút,” Lão thái quân nói: “Nữ nhi này của con nếu sau khi tiến cung có thể giành được một phần thánh sủng, có thể đem đại tiểu thư giẫm dưới chân, lão thân cũng tuỳ nàng.”
An Thái sư cả kinh từ ghế dựa đứng lên: “Mẫu thân!”
“Hiện không phải thời điểm ngươi làm từ phụ.” Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Lão thái quân hiện lên biểu tình bất đắc dĩ: “Một đám An phủ quật khởi, nếu An phủ chúng ta không có ai sẽ nuôi sống cả phủ này? Nếu nữ nhi con trong cung đứng vững gót chân, con lại đi nói với nàng thân tình phụ tử, còn kịp sao?”
An Thái sư nói: “Mẫu thân, chúng ta ở đây tính toán có tác dụng gì? Cẩm Tú và Nguyên Chí cũng không nghĩ tới toàn gia chúng ta. Chúng ta giúp Cẩm Tú, Cẩm Nhan sẽ nghĩ thế nào? Chúng ta đây chẳng phải sẽ thành cỏ đầu tường sao?”
“An Nguyên Chí còn nhỏ, An Cẩm Tú không phải không có nhãn lực như vậy.” Lão thái quân nói: “Có An gia chúng ta giúp đỡ, nàng sẽ biết đi đường nào tốt. Không có cảm tình không quan trọng, chỉ cần chúng ta đều có lợi như vậy có thể hợp tác. Ở chỗ Cẩm Nhan cũng vậy, nàng ta không giống An Cẩm Tú, không có An gia chúng ta, nàng ta liền mất chỗ dựa, cho nên chúng ta không cần sợ nàng ta. Con là một người phụ thân mà.” Lão thái quân lắc đầu nhìn An Thái sư: “Thế nhưng bị nữ nhi mình bắt bí trong tay, sao con phải sợ các nàng?”
An Thái sư không nghe nổi nữa, nói: “Ngày mai nhi tử sẽ mang Nguyên Chí tiến cung diện thánh, mẫu thân nghỉ ngơi đi.”
“Đi nói với Thượng Quan Dũng.” Lão thái quân nói với An Thái sư: “Hắn có thể cưới một tiểu thư ở An thị chúng ta làm vợ.”
“Người nói là Cẩm Khúc?”
“Ta cũng chỉ còn một tôn nữ chưa gả.” -umum Lão thái quân nói: “Tuy tam nha đầu không khôn khéo bằng hai tỷ tỷ nhưng bộ dáng không kém, nàng cũng có thể vì Thượng Quan Dũng sinh nhi dục nữ.”
“Mẫu thân!”
“Làm như vậy chẳng nghĩ giải ưu cho thánh thượng, cũng là giúp An Cẩm Tú làm một chuyện tốt, Thượng Quan tướng quân trở thành con rể An thị chúng ta lần nữa, cái mạng của hắn cũng được bảo vệ.” Lão thái quân một chút cũng không bận tâm đến sắc mặt An Thái sư đã tái xanh: “Cẩm Nhan không phải cũng quyết định vậy sao?”
An Thái sư liên tục lắc đầu: “Việc này con làm không được.”
“Giữa mạng và thể diện, ta chọn mạng.” Lão thái quân nói: “Nếu con không có mặt mũi gặp Thượng Quan Dũng nói chuyện này, lão bà tử ta sẽ tự mình đi nói với hắn.”
“Chuyện này nhi tử sẽ có tính toán!” An Thái sư kềm chế cơn giận trong lòng, nói với Lão thái quân: “Mẫu thân cho nhi tử chút thời gian, chúng ta sẽ xem xét lại.”
Lão thái quân nói: “Con còn muốn xem cái gì?”
“Hiện Cẩm Tú vẫn chưa tiến cung, còn chưa có danh phận.” An Thái sư nhỏ giọng: “Toàn bộ chờ sau khi nàng có danh có phận rồi nói tiếp.”
Trong phòng cửa sổ đóng chặt chỉ vang lên tiếng Lão thái quân lần tràng hạt, mẫu tử hai người tuổi đã cao, một người ngồi, một người đứng đều cảm thấy mệt, chỉ là bọn họ không có cách nào phủi tay mặc kệ, An thị không thể bại trên tay họ.
Đến lúc chuỗi Phật trên tay Lão thái quân không còn phát ra tiếng động, trong phòng yên tĩnh đến khó chịu, “Con đi đi.” Lão thái quân nói với An Thái sư: “Con cũng đừng trách ta nịnh bợ, ác độc. Muốn làm chính nhân quân tử, lúc trước con không nên vào triều làm quan.”
An Thái sư ra khỏi phòng lão mẫu thân, đi đến trước mặt An Nguyên Tín, nói: “Đứng lên đi, tổ mẫu con đã nguôi giận.”
An Nguyên Tín quỳ đến nỗi không thể tự dậy nổi, phải nhờ hai gia đinh kề hai bên mới có thể đứng lên.
“Ngày mai ta sẽ đưa con đi Hoài Châu.” An Thái sư nói: “Có nhị thúc con ở đó, sau này con giúp đỡ nhị thúc làm việc đi.”
An Nguyên Tín kêu lên: “Phụ thân, người bắt con đi theo thương?”
Nhị lão gia thứ xuất An phủ không nhập sĩ, mà làm hoàng thương vùng Giang Nam, tuy rằng cũng ở đại trạch, nhưng đây là niên đại sĩ nông công thương, địa vị thương nhân ở tầng lớp phía dưới cho nên tuy cuộc sống An nhị lão gia không kém nhưng khi so sánh với các lão gia khác trong An thị thì vẫn bị tộc nhân xem nhẹ hơn.
“Con không đi đến chỗ nhị thúc vậy con còn muốn làm gì nữa?” An Thái sư hỏi Tam nhi tử của mình.
An Nguyên Tín quỳ bùm xuống một tiếng trước mặt An Thái sư, [email protected] hắn là công tử con vợ cả An phủ, sao lại có thể nhận mệnh đi Giang Nam theo thương. “Phụ thân.” Đôi tay An Nguyên Tín ôm lấy chân An Thái sư cầu xin: “Người giúp nhi tử đi.”
“Đây là thánh ý, con muốn ta giúp con thế nào đây?” An Thái sư chất vấn An Nuyên Tín: “Con không thấy đại ca con giờ vẫn chưa hồi phủ sao? Hắn còn quỳ ngoài trước Kim Loan điện, phải quỳ đủ ba canh giờ mới có thể đứng lên, sau khi hồi phủ phải đóng cửa ăn năn, không có thánh chỉ khai ân,.um.um đại ca con ngay cả cửa phủ cũng không thể ra. Nguyên Tín, con nói phụ thân giúp con thế nào đây?”
Đôi tay An Nguyên Tín buông lỏng, trong bốn vị công tử con vợ cả, tính tình An Nguyên Tín tuy rằng tuỳ hứng nhưng cũng là một người thông minh, hắn hỏi An Thái sư: “Cho nên phụ thân muốn toàn lực giữ đại ca, mặc kệ con sao?”
An Thái sư đáp: “Con có thể đi cầu Ngũ đệ con, đập đầu với nó, nếu con có thể làm cho nó thương xót con, cầu tình trước mặt thánh thượng, như vậy con không cần đi theo nhị thúc nữa.”
Đi cầu An Nguyên Chí? An Nguyên Tín quỳ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, không nói chuyện với An Thái sư, xoay người đi về phía sân mình. Muốn hắn đi cầu tên nô tài An Nguyên Chí này không bằng dứt khoát giết hắn đi.
Lão thái quân đứng trong viện nhìn ra cửa, xoay người đi từng bước trở về ngồi xuống giường. Các nam nhân trong An phủ này, Lão thái quân thở dài, đại trượng phu co được giãn được, đi cầu An Nguyên Chí một chút, nhiều nhất là chịu nhục một phen, lấy việc như vậy đổi lấy tiền đồ của mình chả lẽ không tốt?
Có lẽ có ngạo khí như vậy cũng tốt, Lão thái quân hao tổn tinh thần nghĩ tới nghĩ lui tự an ủi mình, người thiếu niên không có cốt khí sao có thể làm người? Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, các thiếu gia tiểu thư trong phủ này, không biết cuối cùng ai sẽ là người cười đây?
An Thái sư về đến thư phòng của mình, đại quản gia chờ ở cửa nhìn thấy An Thái sư liền nói: “Thái sư, Ngũ thiếu gia đuổi theo Quan tướng quân ra cửa, không biết khi nào mới có thể hồi phủ.”
“Ngươi đưa nữ nhân hôm qua bị người đưa đến trong phủ đến gia am đi.” An Thái sư không hỏi lại An Nguyên Chí, mà phân phó đại quản gia: “Ngươi tự mình đưa đi, đừng cho ai thấy nữ nhân này.”
Đại quản gia nói: “Đưa nữ tử này đi xuất gia?”
“Ngươi đem người giao cho Tuệ Thanh sư thái.” An Thái sư nói: “Nhắn lại lời ta, kêu sư thái đi hỏi vị khách quý đang ở trong am ni cô muốn xử trí nữ nhân này thế nào?”
“Vâng, nô tài đi ngay.” Đại quản gia vâng lệnh thái sư, vội đi ngay.
An Thái sư về đến thư phòng, sau khi ngồi ngẩn người phía sau thư án hồi lâu, đề bút viết cho Nhị đệ Hoài Châu một phong thư, An nhị lão gia An Thư Tuyền cũng có nhi nữ, có thể thật lòng dẫn dắt An Nguyên Tín hay không còn khó nói, nên phong thư này An Thái sư viết rất khẩn thiết, thỉnh An nhị lão gia chiếu cố tam nhi tử mình nhiều hơn một chút.
Sau khi An Nguyên Tín về phòng mình, lqd.d.i.e.n.d.a.n không lâu sau thấy thông phòng Quý thị nước mắt lưng tròng đi đến, nói: “Tam gia, sau này chúng ta phải làm sao đây?”
An Nguyên Tín nâng cằm Quý thị: “Gia phải đi làm thương nhân rồi, nàng còn muốn đi theo gia sao?”
Quý thị tuy chỉ là thông phòng thiếp thất, nhưng là nữ nhi gia đình đứng đắn, nghe lời nói của An Nguyên Tín thiếu chút nữa nghẹt thở: “Dù Tam gia không thể nhập sĩ, đi thôn trang quản lý ruộng đất nhà cửa tổ tiên cũng có thể mà, sao thái sư phải bắt Tam gia đi theo thương?”
An Nguyên Tín ra lệnh cho hạ nhân trong phòng thu thập hành lý cho hắn, còn mình thì ôm Quý thị ngồi lên đùi, nói: “An gia chúng ta không nuôi những người ăn không ngồi rồi, ta ở trong nhà không tranh được quyền chỉ có thể đi tranh lợi.”