Độc Phi

Chương 77: Nguyên Chí hồi kinh


Đọc truyện Độc Phi – Chương 77: Nguyên Chí hồi kinh

Edit: Ningxia

Giết kẻ chủ mưu đứng sau màn, và giết kẻ đã xuống tay giết người, đối với mấy người Thượng Quan Dũng mà nói, đều là chuyện không thể không làm.

Khánh Nam trước tiên gật đầu với Thượng Quan Dũng, nói: “Đại ca không cần tự khiến  mình gặp nguy hiểm, huynh xuất thành trước, bọn đệ ở lại đây là được rồi.”

Những huynh đệ khác cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì giết người phải đền mạng,bọn họ không quan tâm tôn ti trật tự, đều nói với Thượng Quan Dũng, “Đại ca xuất thành trước đi, lũ khốn đó để bọn đệ tới giết!”

Thượng Quan Dũng lại thấp giọng nói: “Thù của ta, ta sao có thể rời đi? Khánh bất tử nói đúng, nếu ta không tự tay giết kẻ thù, sau này xuống suối vàng, ta còn mặt mũi nào mà gặp đại tẩu bọn họ.”

Huynh đệ đều nghẹn lời, ngẫm lại thì đúng là đạo lý này, làm gì có chuyện gia thù của mình, mình lại chạy trước, để người khác đi báo?”

Khánh Nam đảo mắt, nói: “Cái này cũng đơn giản, chúng ta cùng ở ngoài thành đợi đám kia, chỉ cần không ở trong kinh thành thì chúng ta báo thù xong, muốn đi chỗ nào thì đi.”

“Ngươi vẫn nhớ mặt đám người đó chứ?” Thượng Quan Dũng lại hỏi Khánh Nam.

“Đệ nhớ bộ dáng của tên cầm đầu,” Khánh Nam nói: “Chỉ cần bắt được tên đó, còn sợ không tìm thấy những tên còn lại sao.”

Có vị huynh đệ nói: “Vậy chuyện này cứ làm như vậy? Chúng ta liền ra ngoài đường lớn kêu tin đại ca trở về thành?”

“Đợi chúng ta thả tin xong rồi, sẽ không đủ thời gian để xuất thành lần nữa,” Khánh Nam thương lượng với Thượng Quan Dũng: “Ngày mai chúng ta hẵng hành sự, bọn đại tẩu đợi thêm một ngày, ta nghĩ bọn họ cũng không trách chúng ta đâu.”

Thượng Quan Dũng gật đầu, để bọn Khánh Nam đi nghỉ ngơi.

Thượng Quan Dũng nói hôm trước một mình đi giải sầu, Khánh Nam không tin. Người đi uống rượu giải sầu cả đêm, sao trên người lại không có chút hơi rượu? Nhưng lúc này, Khánh Nam không hỏi thêm điều gì. Nam tử hán đại trượng phu, có đau thương buồn bã hơn nữa, rơi lệ cũng được, gào khóc cũng được, bộ dáng ấy sẽ không để cho người khác nhìn thấy.


“Uống rượu cả đêm rồi thì ngủ một giấc thật ngon,” Khánh Nam là người là người cuối cùng ra khỏi cửa, trước khi rời khỏi, nói với Thượng Quan Dũng: “Ngày mai chúng ta phải đi làm đại sự, đại ca cũng phải bồi dưỡng tinh thần cho tốt mới được.”

Thượng Quan Dũng ừ một tiếng, sau khi Khánh Nam đi ra ngoài liền khóa trái cửa, sau đó suy sụp nằm trên giường. Không cần biết An Cẩm Tú còn sống hay không, có ở trong am ni cô không, hắn phải báo thù xong mới đi gặp tiểu thê tử của hắn được. An Cẩm Tú sẽ không phản bội hắn, đây là chuyện Thượng Quan Dũng tin chắc trong lòng.

Đêm qua Thượng Quan Dũng thậm chí đã tính đến khả năng xấu nhất, cho dù Thế Tông thật sự cưỡng đoạt An Cẩm Tú, hắn có liều cái mạng này cũng phải mang An Cẩm Tú đi.

Một đêm ấy, Thượng Quan Dũng đứng ngoài am ni cô, thậm chí còn thủ ở đó cả đêm, nhưng An Cẩm Tú trong am ni cô lại không cảm giác được, người nàng tương tư đến khắc cốt ghi tâm chỉ cách nàng một bức tường.

Một đêm này, Thế Tông không đến, nhưng sai người mang đến cho nàng không ít đồ, trong đó còn có khung thêu làm từ gốc san hô, cũng khiến người ta phải tặc lưỡi. Người trong cung thủ tại am ni cô đều đoán, An Cẩm Tú một ngày không nhập cung, Thế Tông hoàng đế có phải muốn đem hết bảo vật hiếm có trong cung đem đến am ni cô này.

Cát Lợi bắt đầu tìm chuyện để nói với An Cẩm Tú, một lòng muốn lấy lòng nàng. Bất kể nữ nhân này sau khi tiến cung sống được bao lâu, chỉ dựa vào tâm tư của Thế Tông với An Cẩm Tú, chỉ cần An Cẩm Tú nói tốt cho mình vài câu trước mặt Thế Tông, chưa biết chừng lửa giận của Thế Tông với hắn sẽ vơi đi nhanh một chút.

An Cẩm Tú cũng hiểu rõ tính toán này của Cát Lợi. Hai ngày này thái giám này ở đây, vậy thì người hầu hạ bên người thế Tông hai ngày này nhất định nghĩ cạn cả tâm tự, tranh thủ lúc Cát Lợi không có ở đó, muốn trèo lên một bước lại thêm một bước. Đại tổng quản Cát Lợi liền gấp gáp rồi. An Cẩm Tú cũng không đuổi Cát Lợi đi mà cùng nói chút chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhắc đến chuyện quá khứ còn rơi nước mắt.

Khi An Cẩm Tú nói đến chỗ thương tâm, Cát Lợi cũng phối hợp rơi xuống vài giọt nước mắt, nói vài lời an ủi khuyên giải An Cẩm Tú.

Hai người đều biết diễn kịch, đem vở kịch mà người ngoài nhìn vào rất ôn tình này diễn đến tận nửa đêm.

Cho đến khi Cát Lợi từ phòng dành cho khách rời khỏi, nụ cười trên mặt An Cẩm Tú mới biến mất. Cát Lợi là kẻ thù của mình, cũng vĩnh viễn không bị mình sử dụng được. Điểm này An Cẩm Tú rất rõ ràng. Người này không thể dùng, nhưng nàng cũng không hi vọng sau khi nhập cung tổng quản thái giám này đối đầu với mình. Lúc này, tạm thời giao hảo với Cát Lợi là lựa chọn duy nhất của An Cẩm Tú.

Cát Lợi bước ra khỏi phòng, nụ cười đắp trên mặt cũng biến mất trong nháy mắt. Trong những lời chuyện trò đêm nay, đối với thăm dò của hắn, không biết là An Cẩm Tú thực sự không nghe ra hay là còn giả vờ không hiểu. Tóm lại câu trả lời của nữ nhân này đều chặt chẽ không kẽ hở, một chút nhược điểm cũng không để hắn nắm được. An Cẩm Tú có thực sự vô hại như vẻ bề ngoài không?

Trong phòng truyền đến tiếng An Cẩm Tú kêu Tử Uyên lấy kim chỉ.


Cát Lợi đứng ngoài cửa sổ, từ cánh cửa mở nhìn vào, An Cẩm Tú ngồi trước giá thêu bằng san hô, tay sờ vải thêu, xem ra là muốn thêu thùa rồi.

Hắ  quay người chậm rãi đi về trung viện. Một nữ nhân vừa mới tan cửa nát nhà vẫn có tâm tình ngồi thêu? Hay là nói nữ nhân này phải làm chút việc gì để phân tán nỗi thương tâm trong lòng đây?

“Tổng quản,” Một thái giám trung tuổi bước đến phía sau của Cát Lợi.

“Nói,” Cát Lợi quay đầu nhìn thái giám này một cái.

“Hôm nay thánh  thượng cũng không nói gì thái tử,” Thái giám nhỏ giọng nói với Cát Lợi: “Ngược lại thái tử lại dâng tấu nói, phải tra rõ án hỏa hoạn ở ngõ cũ thành Nam.”

“Thánh thượng phê chuẩn?”

“Thánh thượng phê chuẩn rồi, lệnh cho Đại Lý Tự tra rõ. Buổi tảo triều hôm nay tứ điện hạ và ngũ điện hạ cùng dâng tấu lên thánh thượng, nói án diệt môn của Thượng Quan gia có thể liên quan đến chuyện Tín vương làm phản, cũng xin thánh thượng tra xét.”

Lúc này Cát Lợi cũng nhận ra điều gì, nói: “Chuyện này là thế nào?”

“Nô tài cũng là hôm nay mới biết, hóa ra người công hạ Hương An thành, dẫn binh vào Tín vương phủ chính là Thượng Quan Dũng.”

“Thú vị đây,” Cát Lợi chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong sân vài bước, “Vậy thánh thượng nói thế nào?” Hắn hỏi tên thái giám đó.

“Thánh thượng nói sẽ sai người điều tra, nhưng lệnh cho ai điều tra thánh thượng không nói ở trên điện.”

Cát Lợi cho thái giám này lui xuống, đứng một mình trong viện một lúc. Xem ra người đồ sát Thượng Quan gia có thể thật sự không phải An Cẩm Nhan. Hắn đã nói rồi, An Cẩm Nhan sao có thể làm chuyện giấu đầu hở đuôi như vậy. “Càng ngày càng náo nhiệt rồi,”Cát Lợi tự nói với mình một câu.


Hừng đông ngày hôm đó, Thượng Quan Dũng quay về khách trạm, liền thấy huynh đệ canh giữ ở An phủ vọt đến trước mặt hắn, nói: “Đại ca, huynh về rồi?”

“Làm sao vậy?” Thượng Quan Dũng vội hỏi, An phủ đang làm tang sự của Thượng Quan gia, nay đến cả tang sự của Thượng Quan gia của hắn cũng không thể yên yên ổn ổn mà làm sao?

“Nguyên Chí đã trở lại! Vị huynh đệ này nói với Thượng Quan Dũng: “Mang theo hai người, đạp thẳng cửa lớn của An phủ mà vào, đệ muốn gọi hắn cũng không gọi kịp.”

An Nguyên Chí rời nhà đi tòng quân, đây là chuyện cả kinh thành ai ai cũng biết, Thượng Quan Dũng cũng không ngờ An Nguyên Chí lại về lúc này.

Lúc này Khánh Nam cũng chạy ra, nói với Thượng Quan Dũng: “Đại ca, hay là chúng ta cũng đến An phủ xem.”

“Không phải nói chúng ta ra khỏi thành sao?  Vị huynh đệ báo tin hỏi.

“Hôm qua ta nghĩ cả một đêm,” Khánh Nam cũng không hỏi Thượng Quan Dũng cả đêm qua đi đâu làm gì, chỉ nói: “Chúng ta không cần phải ra ngoài đường hò hét là đại ca đã trở về. Huynh đi đến linh đường An phủ, chỉ cần huynh vừa lộ diện ở linh đường, kinh thành còn có thể có ai không biết là đại ca huynh đã trở lại sao?”

“Vậy chúng ta phải làm thịt đám người kia thế nào?” Mấy huynh đệ cũng theo ra ngoài hỏi Khánh Nam: “Chúng ta động thủ ở An phủ sao?”

“Vậy còn phải xem chúng có gan giết người trong phủ An thái sư không.”

Khánh Nam nói: “Bọn chúng có gan huyết tẩy cả An phủ sao?

Thượng Quan Dũng nói: “Bọn chúng sẽ không động thủ trong An phủ.”

“Không thì được rồi, chúng ta đến An phủ trước, sau đó xuất thành đợi, ” Khánh Nam nhìn mấy huynh đệ đứng bên cạnh nói: “Đã sẵn sàng chơi đùa mạng sống một phen rồi chứ?”

“Ông đây còn chưa từng chém người hay sao?” Lập tức có một vị huynh đệ khinh bỉ hừ một tiếng, nói: “Vậy chúng ta còn đứng đực ra làm gì? Đi thôi.”

Đám Thượng Quan Dũng còn chưa tới An phủ, An Nguyên Chí đã làm loạn khiến cả An phủ không thể sống yên rồi.

An Nguyên Chí rời kinh vào buổi trưa, buổi tối Thượng Quan gia liền xảy ra chuyện. Tin tức lúc nào cũng truyền đi nhanh hơn bước chân người. Đợi sau khi An Nguyên Chí nghe được tin cả nhà tỷ tỷ của mình đều bị thiêu chết,  lập tức ngã xuống từ lưng ngựa. Nếu không phải Viên Nghĩa và Viên Uy vội chạy tới xoay người nhảy xuống ngựa đỡ hắn dậy, An Nguyên Chí đã bị ngựa chạy trên đường đạp chết tươi rồi.


Sau khi bị Viên Nghĩ vỗ vỗ sau lưng hắn cho thuận khí cả nửa ngày, An Nguyên Chí không nói một lời, nhảy lên ngựa của mình, điên cuồng quất ngựa về phía kinh đô.

Viên Nghĩa và Viên Uy nghe được tin mấy người An Cẩm Tú chết, trong lòng cũng vô cùng buồn bã, theo An Nguyên Chí chạy ngược về phía kinh thành.

Đợi An Nguyên Chí đến chân thành, vừa mới qua cửa, lại nghe thấy tin mẫu thân đã chết. Trong thoáng chốc những người hắn quan tâm đều đã chết, trước mắt An Nguyên Chí tối sầm lại, ngã xuống đất hôn mê trong chốc lát. Bị Viên Nghĩa, Viên Uy kêu cho tỉnh, đỏ cả mắt xộc vào An phủ.

Trong linh đường đặt bốn cỗ quan quách, bày năm linh vị.

Hai mắt An Nguyên Chí hoa lên, không thấy rõ chữ trên linh vị. Hắn xông tới trước bàn, nhấc từng linh vị lên xem mới nhìn rõ trên năm bài vị lần lượt khắc tên của mẫu thân, An Cẩm Tú, Bình An, Thượng Quan Duệ, còn có cả Thượng Quan Ninh.

“Không thể nào!” An Nguyên Chí gào thét: “Chuyện này không thể nào!”

Viên Nghĩa và Viên Uy cũng không thể giữ hắn lại. Hắn vọt tới trước một cỗ quan tài, quan quách đã đóng đinh, không nhấc ra được, An Nguyên Chí vung tay muốn đập bể nắp quan, không tận mắt nhìn thấy thi thể của những người này, hắn sao có thể tin hắn vừa mới rời kinh, người nhà vẫn đang sống yên lành đều không còn nữa?

An thái sư trong thư phòng, nghe hạ nhân tới báo, nói ngũ thiếu gia trở về rồi, An thái sư vội mang theo người đến linh đường. Vừa bước vào trong, An thái sư liền nghe thấy An Nguyên Chí muốn đập nắp quan, vội vàng quát: “An Nguyên Chí, con muốn làm gì?”

An Nguyên Chí nghe thấy tiếng An thái sư, động tác dừng một chút.

“Thiếu gia!” Viên Nghĩa và Viên Uy thừa cơ chạy lên một trái một phải ôm lấy An Nguyên Chí.

“Thả ta ra!” An Nguyên Chí cũng không nhìn phụ thân của mình, chỉ nói với Viên Uy và Viên Nghĩa: “Ta phải nhìn bọn họ, có thể  bên trong căn bản không phải là nương của ta, tỷ của ta!”

“Bọn họ chưa chết mà ta lại dựng linh đường cho họ sao?” An thái sư đi đến trước mặt An Nguyên Chí, nói: “Quan quách đã đóng đinh lại mở ra, người chết lại nhìn thấy mặt trời, ngươi muốn bọn họ chết rồi cũng không được yên sao?”

“Tỷ ta và Bình An là bị lửa thiêu chết, vậy còn nương của ta?” An Nguyên Chí hét lên với An thái sư: “Nương của ta vì sao lại chết?!”

Đau thương thảm thiết, máu tưới đỏ cả hai mắt của An Nguyên Chí. Bị đôi mắt đỏ thẫm của nhi tử trừng lên, An thái sư thậm chí có chút run rẩy. Ông không có cách nào nói rõ “cái chết” của An Cẩm Tú với An Nguyên Chí, cũng không thể nói rõ với hắn cái chết của Tú di nương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.