Đọc truyện Độc Phi – Chương 63: Tướng quân cửa nát nhà tan
Edit: Um-um
Giang Tiêu Đình biết đây chính là mùi hương của dầu thiêu xác trong quân, Thượng Quan Dũng cũng biết. Thượng Quan Dũng chạy tới trước cửa nhà mình, nhìn phòng ốc đã trở thành một đám phế tích, từng khối thi thể đang được mọi người khiêng ra từ đó, cổ họng có một vị ngọt, Thượng Quan Dũng phun ra một ngụm máu tươi.
Người trong nhà đã chết hết? Không thể tiếp nhận sự thật này, Thượng Quan Dũng bước lên trước, không tận mắt thấy thi thể của An Cẩm Tú, Thượng Quan Dũng và cả Thượng Quan Ninh, hắn sẽ không tin hắn đã cửa nát nhà tan.
Một bàn tay đã bị thiêu đến cháy đen lộ ra ngoài đống loạn thạch, Thượng Quan Dũng bước đến trước bàn tay này, tuy không nhìn ra hình dạng vốn có của cánh tay nhưng Thượng Quan Dũng có thể đoán được đây là một bàn tay của nữ nhân. Nhớ lại đôi tay của An Cẩm Tú, Thượng Quan Dũng phát hiện bản thân không nhớ được đôi tay của An Cẩm Tú hình dáng như thế nào. Đây là của tiểu thê tử của hắn sao? Thượng Quan Dũng thật không dám nghĩ tiếp nữa.
“Đại ca!” Ngay lúc Thượng Quan Dũng quỳ xuống trước đám loạn thạch, muốn dùng tay bới lấy chủ nhân của bàn tay bên dưới đống phế tích, vài người từ phía sau chạy tới, trong đó có một người nhỏ giọng gọi Thượng Quan Dũng đại ca, từ phía sau ôm ngăn Thượng Quan Dũng.
Thượng Quan Dũng hoàn toàn không biết có người ôm lấy mình, tay vẫn dùng sức đào trên mặt đất, hắn muốn biết mặt người này có phải là An Cẩm Tú hay không.
“Đại ca!” Người ôm Thượng Quan Dũng trở nên nóng nảy, giơ tay muốn đánh sau ót Thượng Quan Dũng, nghĩ muốn đánh hôn mê hắn rồi mang đi.
Thượng Quan Dũng bất ngờ quay đầu lại, nắm tay to đùng trong nháy mắt xuất hiện trước mặt người này.
“Là đệ đây, đại ca!” Người này cũng không buông tay, chỉ nhỏ giọng hô theo Quan Dũng.
“Ngươi là ai?” Thượng Quan Dũng hỏi, thấy rõ mặt người này, nhưng hắn lại không nghĩ ra người kia là ai.
“Đệ là Khánh Nam, Khánh bất tử đây!” Khánh Nam gấp gáp kêu lên: “Huynh không quen biết đệ à?”
Khánh Nam? Đầu óc Thượng Quan Dũng trở nên trì độn, Khánh Nam không phải là quân ở ngoại thành Hương An thành sao, vì sao lại xuất hiện trước mặt hắn?
Khánh Nam nhìn thấy bộ dáng Thượng Quan Dũng trở nên ngây ngốc, nước mắt sắp sửa tràn mi nhưng cố gắng nuốt vào, trên mặt khẽ vui mừng, vội nói với Quan Dũng: “Đại tẩu và tiểu Duệ tử không có việc gì. Đại ca, chúng đệ tới trước hơn huynh một bước, huynh đi theo đệ, đệ dẫn huynh đi gặp họ.”
“Lời đệ nói là thật?”
Nhìn bộ dáng Thượng Quan Dũng mừng như điên, vài người đứng phía sau Khánh Nam quay mặt đi, không nỡ nhìn.
Khánh Nam vẫn có thể cười, nói: “Chuyện này đệ sao có thể nói bậy được? Đại ca, chúng ta đi, đừng để đại tẩu chờ sốt ruột.”
“Bên đó là ai?” Có nha dịch Đại Lý Tự chú ý đến chỗ của Thượng Quan Dũng, lớn tiếng hỏi, phía khác cũng có mấy nha dịch cùng nhau đi đến nơi đây.
Một vị đứng phía sau Khánh Nam vội bước tới, ngăn những nha dịch này lại, nói: “Mấy vị quan gia, chúng ta là đến thăm người thân. Dd.um-um Nửa canh giờ trước mới đến Kinh thành, không ngờ nơi này đã bị đốt như thế này. Quan gia, nhà thân thích của chúng ta đã bị thiêu rụi, người cũng không thấy, chúng ta biết đi đâu tìm người bây giờ?”
Nha dịch thấy vị này, biểu tình trên mặt vị này hiện lên vẻ khổ sở không giống như giả vờ, giọng điệu liền hòa hoãn: “Hôm nay ở đây đã chết không ít người, chúng ta còn chưa thống kê được số lượng. Người bị thương đều bị đưa đến mấy y quán ở Thành Nam, trước mắt các ngươi có thể đến đó tìm người.”
“À.” Vị này chắp tay thi lễ với nha dịch: “Đa tạ quan gia.”
Nha dịch thấy Thượng Quan Dũng còn quỳ dưới đất, thở dài một hơi, nói: “Thi thể ở đây các ngươi không cần quan tâm, quan phủ chúng ta sẽ thu. Nơi này cũng không an toàn, các ngươi mau đi đi.”
Khánh Nam mạnh mẽ kéo Thượng Quan Dũng từ dưới đất đứng lên, nhỏ giọng: “Đại ca, địa phương này không phải là nơi chúng ta có thể ngây ngô ở đây, chúng ta đi!”
Sau khi Thượng Quan Dũng đứng lên, bất ngờ nắm chặt vạt áo Khánh Nam, nói: “Mang ta đi gặp mấy người đại tẩu đệ.”
“Được.” Khánh Nam vẫn túm chặt tay Thượng Quan Dũng không buông, nói: “Huynh đi theo đệ, đệ dẫn huynh đi gặp đại tẩu và tiểu Duệ tử.”
“Đại nhân,” Một bổ đầu Đại Lý Tự dẫn theo hai nha dịch khiêng thi thể đến trước mặt Vi Hi Thánh.
Vi Hi Thánh xem một thi thể, trên mặt cháy xém, hai hàm răng lại không bị thiêu đen, không có môi nên hai hàm răng nhe ra trên mặt trông như lệ quỷ: “Thi thể này bị sao vậy?” Vi Hi Thánh hỏi.
“Đại nhân ngài xem,” Bổ đầu chỉ cho Vi Hi Thánh và Giang Tiêu Đình thấy chỗ cổ họng thi thể này.
Khuôn mặt thi thể bị đốt thành tro, nhưng phần thân chỉ bị thiêu chảy mỡ, tỏa một màu vàng sẫm, Vi Hi Thánh và Giang Tiêu Đình đều nhìn thấy trên cổ thi thể có một vế đao cắt qua.
“Người nào dám làm ra chuyện thế này ở kinh đô?” Giang Tiêu Đình hỏi Vi Hi Thánh: “Tại Kinh Thành dám giết người không chớp mắt, có còn vương pháp hay không?”
Vi Hi Thánh sai bổ đầu mang thi thể này đi, hắn so với Giang Tiêu Đình thì sâu sắc hơn. Thượng Quan gia chính là bị diệt môn, hung thủ vì che giấu chứng cứ nên không tiếc thiêu hủy dân của cả phố. Nếu vì tiền, hung thủ không đáng làm như vậy. Thượng Quan Dũng là thuộc cấp của Chu Nghi, Chu Nghi giờ phút này đang ở Hương An thành, Thượng Quan Dũng nếu theo Chu Nghi tấn công Hương An thành thì chuyện hôm nay và chuyện Tín Vương mưu phản không thoát khỏi có liên quan.
Giang Tiêu Đình thấy vẻ mặt đau khổ không nói lời nào của Vi Hi Thành, nói: “Ông nói gì đi chứ.”
Vi Hi Thánh và Giang Tiêu Đình là thông gia, hai bên có khoảng cách nhưng thật ra có thể thẳng thắn thành khẩn nói chuyện. “Đây không phải là nơi để nói chuyện.” Vi Hi Thành vẫy vẫy tay với Giang Tiêu Đình, nói: “Việc này có vấn đề, trước tiên chúng ta nên báo cáo thánh thượng rồi chờ thánh chỉ thì tốt hơn.”
Một câu có vấn đề của Vi Hi Thánh khiến Giang Tiêu Đình im bặt, đều là người lăn lộn ở Kinh Thành, có vài lời không cần phải nói thẳng ra, bọn họ vẫn có thể nghe hiểu được.
Vi Hi Thành nhìn xung quanh, một mảnh hỗn loạn, nơi nơi đều là người, cũng không biết hung thủ có phải đang trà trộn trong đám người này hay không. “Lửa cũng đã dập tắt,” Vi Hi Thánh nói với Giang Tiêu Đình: “Chúng ta nên suốt đêm tiến cung diện thánh đi.”
“Chỗ này là Thượng Quan gia.” Giang Tiêu Đình nói: “Có nên phái người đi An Phủ thông báo một tiếng không?”
“Trận lửa này lớn, sợ là thánh thượng trong cung cũng đã biết, An Phủ nếu có quan tâm nữ nhi thì đã sớm phái người đến xem rồi.” Vi Hi Thành cười lạnh: “Chúng ta không cần làm không được thì đi nịnh bợ, đi thôi.”
Giang Tiêu Đình mạnh mẽ đáp ứng, đi theo Vi Hi Thành một trước một sau rời đi.
Khánh Nam túm Thượng Quan Dũng từ thành Nam đến thành Bắc, sau đó đi vào một khách điếm nhỏ.
Mái hiên hậu viện của khách điếm nhỏ treo mấy cái phong đăng bị gió thổi không ngừng lay động, ánh nến lập lòe trong gian phòng khiến Thượng Quan Dũng nhìn mà trong lòng rối loạn không ngừng: “Đại tẩu đệ, các nàng đang ở đâu?” Hắn hỏi Khánh Nam.
Khánh Nam và các huynh đệ đi cùng, đứng song song trước mặt Thượng Quan Dũng, -umum Khánh Nam cuối cùng không cần giả vờ cười nữa.
Nhìn vẻ mặt các huynh đệ buồn rầu, Thượng Quan Dũng cũng biết rõ đáp án, nhưng hắn vẫn muốn lừa mình dối người đi hỏi Khánh Nam: “Bọn họ đâu rồi?”
“Đại ca nén bi thương.” Khánh Nam nói: “Đại tẩu, tiểu chất nhi, tiểu Duệ tử, Ninh nhi đều không còn.”
Thượng Quan Dũng giơ tay muốn đánh Khánh Nam, nếu người nhà hắn không ở đây vậy người này kéo hắn đến đây làm gì?
Khánh Nam nói: “Đại ca huynh cứ đánh đệ một cái đi.”
Thượng Quan Dũng hạ tay xuống, nhìn Khánh Nam chăm chú: “Đánh ngươi một cái, họ có thể sống lại ư?” Thượng Quan Dũng đột nhiên hỏi Khánh Nam.
Khánh Nam lắc lắc đầu.
Thượng Quan Dũng xoay người bước ra ngoài.
“Đại ca!” Lần này vài người cùng xông lên, ôm lấy Thượng Quan Dũng.
“Đại ca, chúng đệ đã hỏi một vòng, ngọn lửa kia là từ trong nhà lan ra.” Khánh Nam vội vã lên tiếng: “Không có sự sống, trong nhà không ai còn sống, lúc ngọn lửa bùng lên, đại tẩu các nàng cũng đã chết!”
“Chuyện này là không thể!” Thượng Quan Dũng mạnh mẽ kháng cự, ném những người túm hắn ra, chạy khỏi ngoại viện.
Khánh Nam bị Thượng Quan Dũng ném xuống mặt đất, thấy không đuổi kịp Thượng Quan Dũng liền ngồi dưới đất kêu với theo: “Lúc này huynh không phải nên nghĩ đến chuyện báo thù sao? Huynh chết đi, thù này ai báo? Huynh không báo thù, sau này huynh làm sao có thể đi gặp đại tẩu?”
Bước chân Thượng Quan Dũng khựng lại, sau đó chạy ra ngoài.
“Chúng ta không đuổi theo à?” Vài người trong viện cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Khánh Nam từ trên mặt đất nhảy dựng lên, sờ soạng mặt, nói: “Huynh ấy không điên là tốt rồi. Chúng ta đi theo huynh ấy, đừng để huynh ấy bị người theo dõi. Đi thôi!” Thấy vài người còn đứng ngơ, Khánh Nam hét một tiếng vào họ: “Bây giờ ai còn khổ sở hơn huynh ấy?”
Vài người đuổi theo ra khách điếm, trên đường đã không còn thấy bóng dáng Thượng Quan Dũng.
“Huynh ấy nhất định là trở về.” Khánh Nam vừa chạy về phía thành Nam, vừa thúc giục mấy người phía sau: “Các người nhanh lên.”
Đến khi mấy người Khánh Nam đuổi đến trước hẻm cũ thành Nam, lối ra vào của hẻm đã bị nha dịch Đại Lý Tự phong tỏa.
“Nhà chúng ta ở trong đó.” Khánh Nam nói với nha dịch ngăn không cho hắn vào hẻm.
“Nơi này đã bị phong tỏa.” Nha dịch này đẩy Khánh Nam.
“Ta về nhà cũng không được sao?”
“Nhà của ngươi cũng đâu còn ở đây?”
Một cái hẻm đổ nát thê lương làm sao còn phòng ốc nào tồn tại được?
Khánh Nam nghẹn lời một chút, lại nói cùng nha dịch: “Bên kia không phải còn nhiều người sao?”
“Những người bên đó ta không kiểm soát được.” Nha dịch tuy vẫn luôn đẩy Khánh Nam nhưng thái độ không kém, nói với Khánh Nam: “Đây là mệnh lệnh bên trên, ta cũng không có cách nào, nếu để một người đi vào tức là chúng ta thất trách, ngươi đừng làm chúng ta khó xử.”
“Khánh bất tử.” Khánh Nam còn chưa từ bỏ ý định, định cùng nha dịch này cãi cọ một phen, một huynh đệ kéo quần áo hắn, nói: “Người nhìn bên trái chúng ta xem.”
Khánh Nam nhìn về phía bên trái họ, [email protected] đứng cách họ năm sáu người có một nam nhân hình dáng cao to đứng đó, quần áo tuy tầm thường nhưng hai mắt sáng rực, vừa thấy là biết đây là một người biết võ, nội công thâm hậu.
“Đằng sau còn vài người,” huynh đệ này nói với Khánh Nam: “Có phải họ là hung thủ không?”
“Mẹ kiếp,” Khánh Nam nhỏ giọng: “Ngươi hỏi ta làm sao ta biết?”
“Ngươi mẹ nó nhỏ tiếng một chút,” Huynh đệ này nói. “Tiểu tử kia đang nhìn chúng ta.”
Khánh Nam nói: “Chúng ta đi trước.”
“Nhưng đại ca còn ở bên trong!”
“Mấy người này cũng không vào được? Chúng ta sợ cái rắm à?” Khánh Nam quay người nói với đám người tụ tập bên ngoài: “Chúng ta đi đã rồi nói!”
“Nhỡ đám người kia đi theo thì sao?”
“Đi theo?” Trong mắt Khánh Nam hiện lên một tia tàn nhẫn: “Vậy cũng đúng lúc giúp đại tẩu các nàng báo thù.”
Hẻm cũ, xung quanh mọi người chạy loạn, khôg ai để ý một nam nhân quỳ trước phế tích của Thượng Quan gia.
Thượng Quan Dũng đã đi xem qua nơi đặt thi thể, thi thể bị lửa đốt, tàn khuyết không đầy đủ, không thể nhìn ra bộ dáng lúc còn sống. Hắn không biết bên đó có người nhà hắn hay không nhưng nhìn những thi thể này, lòng Thượng Quan Dũng đã chết, máu huyết toàn thân trở nên lạnh lẽo, hắn thậm chí còn hoài nghi mình còn sống trên đời này hay không