Độc Phi

Chương 45: Phụ tử quân thần


Đọc truyện Độc Phi – Chương 45: Phụ tử quân thần

Edit: Preiya

Lúc Thế Tông đang đi trên đường tới đại lao Đại Lý Tự ở phía Đông Thành thì Cát Lợi nhỏ giọng nói với Thế Tông: “Thánh thượng, vì sao nữ nhi An thị mua tội nô phải chọn vào lúc đêm khuya?”

“Nàng là một nữ nhi của Thái Sư, nhưng lại phải tính toán tiết kiệm bạc đi mua tội nô,” Thế Tông nói: “Đặt vào trên người ngươi, ngươi có nguyện ý đi vào ban ngày không?”

Cát Lợi vội nói: “Vẫn là Thánh thượng anh minh.”

“Ngươi có ý kiến với nữ nhi An thị?” Thế Tông đột nhiên hỏi Cát Lợi.

Một câu hỏi dọa Cát Lợi sợ đến mức khẽ run rẩy, hắn không thích An Cẩm Tú, một phụ nhân đã xuất giá, còn là nữ nhân xuất thân thứ nữ, tại sao lại khiến cho Hoàng đế nóng ruột nóng gan? Làm nô tài trung thành nhất bên người Thế Tông, Cát Lợi sẽ không cho rằng là Thế Tông đặt sai tâm tư, chỉ sẽ cho rằng là An Cẩm Tú đã làm sai chuyện. Hiện tại Cát Lợi vừa nghĩ tới An Cẩm Tú thì sẽ nghĩ nếu như có biện pháp nào để cho Thế Tông quên nữ nhân An Cẩm Tú này là tốt nhất.

Vừa rồi Cát Lợi thật sự đang suy nghĩ, nếu có thể tìm được hai đào phạm trong xe ngựa của An Cẩm Tú thì rất tốt, như vậy Thế Tông nhất định sẽ giết An Cẩm Tú, An Cẩm Tú vừa chết, không phải mọi người đều an tâm sao? Cát Lợi lén liếc mắt nhìn Thế Tông, khuôn mặt tươi cười nói: “Sao nô tài dám bất kính với An Nhị tiểu thư chứ? Nô tài không dám.”

“Một lần cuối cùng,” Thế Tông lạnh lùng nói bốn chữ.

Nếu như không phải là đang đi trên đường thì Cát Lợi sẽ quỳ xuống đất tạ tội. Thế Tông nói với hắn một lần cuối cùng, Cát Lợi hiểu được ý tứ của Thế Tông chính là, còn dám ám toán An Cẩm Tú một lần nữa thì cái mạng này của hắn cũng sẽ không còn.

Không lâu sau, nhà lao Đại Lý Tự ở Thành Đông liền xuất hiện ở trước mặt đoàn người Thế Tông, Đại Lý Tự Khanh Vi Hi Thánh nghênh đón trước ngựa Thế Tông.

Lúc này lửa nơi nhà lao đã được dập tắt, chẳng qua vẫn còn khói đen bốc lên ở khắp nơi, một mùi cháy thân người khét lẹt tràn ngập trong không khí, làm cho không người nào có thể hô hấp thông thuận.

Thế Tông xuống ngựa liền đi vào trong cửa lớn, nhắm mắt làm ngơ trước thảm trạng hỏa hoạn ở nhà lao. “Nhị tử Vương Viên đâu?” Thế Tông vừa bước nhanh đi tới, vừa hỏi Đại Lý Tự Khanh đi theo phía sau.

“Là thần thất trách,” vẻ mặt Đại Lý Tự Khanh đau khổ nói: “Nhị tử Vương Viên tự vẫn ở trong nhà lao.”

Thế Tông chợt dừng lại bước chân, “Chết rồi?”

Đại Lý Tự Khanh quỳ gối xuống đất, đến bây giờ hắn cũng không biết rốt cuộc Thế Tông muốn biết chút gì đó từ trên người Vương thị, sau khi nhị tử Vương Viên vào ngục, cũng là đại nội thị vệ tới tra hỏi nhị tử Vương thị, những quan viên Hình bộ bọn họ không nhúng tay vào được một chút nào. Hiện giờ đại lao bị đốt, nhị tử Vương thị tự sát, chín tử sĩ của Vương thị đã có hai người đào thoát, Vi Hi Thánh tự cảm thấy e rằng cái mạng này của mình cũng không giữ được.


Thế Tông đá vị trọng thần Hình bộ này của mình ngã lăn xuống đất, chỉ hỏi: “Thi thể đâu?”

Lập tức có nha dịch tiến lại đây, hai chân run rẩy dẫn đoàn người Thế Tông đi xem thi thể đã được bọn họ thu gom.

Trong một gian phòng đại lao, ba mươi sáu cỗ thi thể được sắp xếp thành hai hàng thật chỉnh tề.

Nha dịch mang hai cỗ thi thể đặt song song trước mặt Thế Tông, lắp ba lắp bắp bẩm báo: “Thánh thượng, đây… đây chính là… đây chính là thi… thi thể của nhị tử Vương thị.”

Thi thể trước mắt chưa từng bị lửa thiêu, vừa nhìn vết thương trên người chính là bị cực hình hành hạ khi còn sống, đầu lưỡi đưa ra ngoài môi, hai mắt trợn tròn, hai cỗ thi thể cũng là một bộ dáng chết không nhắm mắt.

“Thánh thượng,” có đại nội thị vệ nhìn lướt qua hai cỗ thi thể dưới chân Thế Tông, bẩm: “Đây là thi thể của nhị tử Vương Viên.”

Thế Tông nhìn lên hai cỗ thi thể trước mặt, không lên tiếng, mặt lạnh lùng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Cát Lợi dẫn theo mấy đại nội thị vệ đều nhìn qua thi thể trong sân một lần, quay trở lại bẩm báo với Thế Tông: “Thánh thượng, nô tài đã kiểm kê, chỉ có bảy cỗ thi thể tử sĩ in hổ ấn của Vương thị.”

“Vi Hi Thánh,” Thế Tông kêu Đại Lý Tự Khanh một tiếng.

“Có thần,” Vi Hi Thánh đứng ở sau lưng Thế Tông.

“Ngươi dẫn người đi bắt,” Thế Tông nói: “Lúc này bọn họ chưa trốn ra khỏi thành, trẫm muốn sống thì thấy người, chết phải thấy xác, ngươi không bắt được hai phạm nhân này thì liền dâng sớ từ quan đi.”

Vi Hi Thánh liền vội vàng dẫn theo một đội nha dịch của Đại Lý Tự đi.

Vi Hi Thánh chân trước mới vừa dẫn người đi, một tiểu thái giám chân sau chạy vào từ ngoài viện, nhỏ giọng bẩm báo mấy câu với Cát Lợi.

Cát Lợi vội vàng đi tới sau lưng Thế Tông, nói: “Thánh thượng, Thái tử Điện hạ cùng các vị Hoàng tử Điện hạ đến đây, đang ở ngoài đại môn nhà lao.”

Thế Tông lạnh lùng nói: “Để cho bọn hắn đi vào.”


Cát Lợi xoay người lại, lớn tiếng nói với tiểu thái giám: “Thánh thượng tuyên các vị Điện hạ đi vào.”

Chỉ chốc lát sau, do Thái tử dẫn đầu, trừ Lục hoàng tử thân thể luôn không tốt ra thì năm vị Hoàng tử đã trưởng thành, đều vào triều làm việc cùng đi vào cái gian phòng để thi thể này.

Thế Tông quay đầu lại liếc mắt nhìn những nhi tử này của mình, nói: “Các con cũng tới nhìn thi thể?”

Các Hoàng tử vừa nghe giọng điệu của Thế Tông không tốt, lập tức liền quỳ xuống.

Cát Lợi vội vàng ra dấu tay, kêu những người khác trong sân đều đi ra ngoài.

Thoáng chốc cũng chỉ còn lại có sáu phụ tử Hoàng gia ở trong sân, và còn có ba mươi sáu cỗ thi thể trên đất.

“Thái tử,” Thế Tông cũng không nhượng bộ các nhi tử, hỏi Thái tử: “Con nói xem tại sao Vương Viên lại đáng chết?”

Thái tử chạm trán xuống đất không dám nói lời nào, Tam nữ nhi của Vương Viên là Trắc phi của hắn, nếu như hắn không phải là Thái tử thì chuyện Vương Viên bị tịch thu tài sản tru di cửu tộc, hắn cũng sẽ được tính ở trong đó.

Lúc này Bạch Thừa Trạch mới mở miệng nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghe nói mấy năm nay Vương Viên luôn tổ chức quân đội riêng, hiện giờ phụ hoàng đã hạ quyết định tịch thu tài sản tru di cửu tộc cho Vương Viên rồi, nhi thần nghĩ chuyện Vương Viên tổ chức quân đội riêng nhất định là sự thật.”

Thái tử vội vàng dập đầu với Thế Tông, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng minh giám, nhi thần không biết Vương Viên phạm tội, nếu nhi thần biết người này to gan lớn mật như thế, nhi thần nhất định cũng sẽ giết hắn!”

Thế Tông không để ý tới Thái tử, nhìn Bạch Thừa Trạch nói: “Con nghe nói ở đâu?”

Bạch Thừa Trạch vô cùng thản nhiên nói: “Nhi thần nghe quan viên Hình bộ nói, trong phủ Vương Viên nuôi mấy trăm tử sĩ, nhi thần nghĩ là, cho dù Vương thị là đại gia tộc cần nuôi tử sĩ để bảo vệ, nhưng nuôi mấy trăm tử sĩ thì không phải là hộ vệ gia tộc, mà là có tâm tư xấu rồi!”

Đại hoàng tử Bạch Thừa Châu sau lưng Thái tử nói tiếp: “Mấy trăm tử sĩ là con số mà Hình bộ có thể tra được ở bên ngoài, còn không biết tội nhân Vương Viên này lén lút nuôi bao nhiêu quân nhân.”

Thế Tông lại nhìn về phía Thái tử, nói: “Thái tử, con nói đi?”


“Vương Viên đáng chết!” Thái tử ngẩng đầu lên nhìn về phía Thế Tông, đã dập đầu đến mức cái trán bầm đen, “Phụ hoàng, nhi thần nguyện giám trảm gia tộc Vương Viên.”

“Trẫm cho là con rất yêu thích nữ nhi của Vương Viên kia.”

Thái tử lại vội vàng dập đầu, nói: “Bất quá cũng chỉ là một nữ nhân, bên người nhi thần không thiếu nữ nhân, huống chi một nữ nhân làm sao quan trọng hơn giang sơn Bạch thị ta chứ? Phụ hoàng, nhi thần thật không biết Vương Viên phạm tội, nhi thần cầu xin phụ hoàng minh giám!”

Lúc này Nhị Hoàng tử Bạch Thừa Đường cùng một mẫu thân, và là huynh đệ ruột thịt với Bạch Thừa Trạch mới mở miệng nói: “Phụ hoàng, lần này chuyện đại lao hỏa hoạn, và nhị tử Vương Viên tự vẫn, nhi thần cho là phải điều tra kỹ. Thiên lao Đại Lý Tự là nhà lao được canh giữ nghiêm ngặt nhất tại Kỳ Thuận ta, tử sĩ của Vương thị thật sự có bản lĩnh lớn đến mức có thể gây ra rối loạn trong Thiên lao Đại Lý Tự hay sao?”

Trong sân rất lâu không ai nói gì nữa, lời Bạch Thừa Đường nói ra chính là đang nói có người tiếp ứng cho tử sĩ của Vương thị ở trong lao, mặc dù không nói rõ, nhưng mũi thương của Nhị Hoàng tử nhắm thẳng vào Thái tử.

Trầm mặc một lúc thật lâu, Thế Tông hỏi Thái tử: “Thái tử, con có muốn tiếp nhận chuyện này không?”

Giọng nói của Thái tử đã nghẹn ngào: “Phụ hoàng, chuyện Vương Viên nhi thần vẫn nên tránh đi.”

Đại Hoàng tử lập tức nói: “Vừa rồi Thái tử Điện hạ còn xin chỉ muốn giám trảm gia tộc Vương Viên mà.”

Lúc này Bạch Thừa Trạch lại làm người tốt, nói: “Đại ca, ta nghĩ Thái tử Điện hạ xin chỉ giám trảm, cũng là bởi vì rất hận tội nhân Vương Viên này thôi.”

“Ngũ đệ,” Đại Hoàng tử quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạch Thừa Trạch quỳ sau lưng mình, “Đệ thật đúng là lo nghĩ cho Thái tử Điện hạ.”

Bạch Thừa Trạch cúi đầu xuống, tránh được ánh mắt khinh thường của Đại Hoàng tử.

Thế Tông xem năm nhi tử của mình một chút, đột nhiên nở nụ cười, tuy nói là cười nhưng tiếng nói lại lạnh lùng, “Các con đều là nhi tử tốt của trẫm, trẫm nói với các con một lần nữa, giang sơn này là của trẫm, trẫm còn chưa có chết đâu, các con đang làm gì đó?!”

Năm vị Hoàng tử thấy Thế Tông phát giận, vội vàng dập trán xuống đất, nói với Thế Tông: “Nhi thần không dám.”

“Trẫm nhất định sẽ tra chuyện tối nay! Lão Tứ, con đi làm,” Thế Tông điểm đến Tứ Hoàng tử Bạch Thừa Duẫn, là người duy nhất đến bây giờ không có nói chuyện, “Để Vi Hi Thánh hỗ trợ con tra xét chuyện Vương Viên, cho dù hắn đã chết thì cũng chưa xong đâu!” Nói xong lời này, Thế Tông tức giận phất phất ống tay áo, đi về phía ngoài sân viện.

Năm vị Hoàng tử vẫn chờ đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng Thế Tông nữa, mới từ dưới đất dứng dậy, quỳ ở trước cả một sân thi thể đến bây giờ, trong lòng các Hoàng tử cũng không quá thoải mái.

Đại Hoàng tử hừ lạnh với Thái tử một tiếng, “Thật không biết Vương Viên bồi thường tính mạng của toàn gia tộc có đáng giá hay không.”

Vào lúc này Thái tử không có tâm lực ầm ĩ với đại ca của mình, chẳng qua chỉ nhìn Đại Hoàng tử một cái.

Sau khi Tứ Hoàng tử Bạch Thừa Duẫn cũng liếc nhìn Bạch Thừa Trạch một cái, thi lễ với Thái tử một cái, tiếp đó liền rời đi trước.


Bạch Thừa Trạch nhẹ giọng hỏi Thái tử: “Thái tử Điện hạ, ngài có muốn đi cùng với nhóm thần đệ không?”

Thái tử lắc đầu một cái.

“Hừ,” Đại Hoàng tử hừ lạnh một tiếng liền xoay người rời đi.

Hai huynh đệ ruột thịt Bạch Thừa Đường và Bạch Thừa Trạch đều thi lễ với Thái tử một cái thì cũng sóng vai rời đi.

Dáng vẻ Thái tử giống như mất hồn, một người đứng trong sân viện đặt đầy thi thể. Khí trời tháng năm vốn cũng không lạnh, chỗ nhà lao này còn mới vừa bị một trận hỏa hoạn, không khí cũng có vẻ nóng rực nhưng Thái tử lại cảm thấy lạnh, lạnh đến thấu xương.

Thế Tông tức giận trở lại trong cung, nhìn thấy Hoàng hậu Hạng thị chờ trước cửa Ngự Thư Phòng.

“Thánh thượng,” Hoàng hậu nhìn Thế Tông đi tới, vội vàng hành lễ.

“Tới đây biện hộ cho nhi tử của nàng sao?” Thế Tông lạnh lùng hỏi.

Hoàng hậu cười nói: “Thái tử lại không phạm sai lầm, nô tì nên nói chuyện cho con sao?”

Nhìn vẻ mặt trấn định bình tĩnh của Hoàng hậu, lửa giận trong lòng Thế Tông càng tăng lên, “Không còn sớm, Hoàng hậu đi về nghỉ ngơi đi,” nói xong, Thế Tông liền đi vào Ngự Thư Phòng, không hề nhìn Hoàng hậu một cái nào nữa.

Hoàng hậu Hạng thị cũng không có cách nào bước vào Ngự Thư Phòng, chỉ đành phải đứng ở trước cửa trong chốc lát, sau đó liền mang theo cung nhân trở về cung của mình.

Thế Tông ngồi bên trong nội thất Ngự Thư Phòng, tâm tình phiền não gạt phăng tấu chương trên thư án xuống đất. Trong triều không phải là một mình Vương Viên tổ chức quân đội riêng, mà là một đám người đang làm cái chuyện phải tru di cửu tộc, chỉ là trừ Vương Viên lộ chân tướng ra bên ngoài, còn những người khác đến bây giờ Thế Tông còn chưa có tra ra mà thôi.

Lúc này Cát Lợi bưng trà cho Thế Tông, thấy tấu chương đầy đất cũng không dám hỏi.

“Đại nội thị vệ cũng đi tra tung tích của hai tử sĩ này,” Thế Tông nói với Cát Lợi: “Trẫm muốn người sống.”

“Nô tài tuân chỉ,” Cát Lợi vội vàng lĩnh chỉ.

Thế Tông nói muốn chém Vương Viên, thật ra thì Vương Viên đã chết do chịu cực hình ở trong lao, người nhà Vương Viên không hề biết chuyện Vương Viên đã làm chút nào, hai tử sĩ chạy thoát kia là cận vệ của Vương Viên, trong ngày thường vẫn còn là huấn luyện những tử sĩ khác của Vương thị, hiện giờ Thế Tông chỉ có thể gửi gắm hi vọng có thể hỏi ra đáp án vào trên người hai tử sĩ này.

Bức tranh “Hương sen dưới ánh trăng” được treo trên vách tường rất chỉnh tề, bận rộn một ngày, cả người mệt mỏi, Thế Tông nhìn bức tranh thêu này, tay đặt lên ngực tự hỏi tâm mình, trên đời này ai mới là Giải Ngữ Hoa, Vong Ưu Thảo của y?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.