Độc Phi

Chương 29: Ý muốn của đế vương


Đọc truyện Độc Phi – Chương 29: Ý muốn của đế vương

Đêm ấy, nhà Thượng Quan sáng trưng ánh đèn đuốc, ngoại trừ tam tiểu thư Thượng Quan Ninh ngủ say, những người còn lại đều thức trắng. Khi mặt trời ló rạng, mọi người đã chuẩn bị xong tất cả, trừ xà nhà được giữ nguyên, những thứ khác đều được khoác bộ cánh mới: tường được quét vôi trắng xóa, giấy dán trên cửa sổ cũng được thay đổi bằng chữ hỉ đỏ chót, cửa phòng cũng được phết một lớp sơn mới, bóng loáng dưới ánh mặt trời.

Thượng Quan Dũng ngắm NiieemVu~leequydon căn phòng rực rỡ hẳn sau một đêm, khẽ gật đầu, nói với các huynh đệ trong quân mình: “Như vậy là được rồi, đa tạ các huynh đệ nhiều lắm!”

Các võ quan đồng loạt cười khoát tay.

“Chúng đệ còn muốn tới NNiiemvu dđleequydon uống một ly rượu mừng của đại ca đấy!” Có người hỏi: “Đại ca, huynh định khi nào thì bày rượu?”

Thượng Quan Dũng tức thì nhăn mặt, các huynh đệ không nói thì chàng quên mất, ngày thành thân chàng còn phải bày mấy bàn tiệc rượu, nhưng chàng lại chưa chuẩn bị tí gì.

“Chuyện này không khó.” Một người giỏi quan sát trong nhóm võ quan thấy sắc mặt không ổn của Thượng Quan Dũng, lập tức đề nghị: “Trong nhà không có đầu bếp, chúng ta ra tiệm bao mấy bàn rượu và thức ăn là xong.”

“Đúng thế đấy đại ca à, một bàn rượu và thức ăn trong tửu quán nhỏ ở ngoài không mất nhiều tiền lắm đâu.” Một huynh đệ nom vẻ từng trải cũng nói với Thượng Quan Dũng.

Thượng Quan Dũng chần chừ giây lát, đáp: “Nếu người trong phủ Thái sư tới, còn có thể làm tiệc ở tửu quán nhỏ sao?”

Tất cả mọi người đều im lặng, tuy nói lấy được nữ nhi nhà Thái sư đương triều là có phúc, nhưng vừa bắt tay vào xử lí cũng chẳng dễ dàng gì.

“Không được thật, vậy mấy người chúng ta góp lại, tới quán lớn đặt mấy bàn, dù sao cũng đâu thể để phủ Thái sư coi thường chứ?” Mọi người suy nghĩ một lúc thì có người nghĩ ra chủ ý khác.


Tất cả mọi người đều đồng ý, chỉ có Thượng Quan Dũng lắc đầu, “Không thể lại để các đệ dùng tiền được, ta cũng chẳng phải người phú quý gì, dù có làm ra vẻ thế nào cũng không giống. An nhị tiểu thư hẳn là một nữ tử tốt, ta nghĩ nàng sẽ không để ý đâu.”

“Nếu An nhị tiểu thư quan tâm thì…” Một người trong nhóm võ quan nói: “Cô ta cũng không xứng với đại ca.”

Câu nói ấy khiến mọi người trầm lặng hồi lâu.

Lúc này, Thượng Quan Duệ mới bảo: “Đại ca, lúc này huynh phải vào triều rồi, vẫn cứ đi đi đã.”

Thượng Quan Dũng lắc đầu tự giễu: “Ta vào triều cũng chỉ đứng dưới điện nghe người ta nói chuyện, đây cũng gọi là vào triều ư?”

“Đại ca nói gì vậy?” Lập tức có võ quan lên tiếng nói: “Chúng ta chỉ cần chịu dốc sức liều mạng trong quân còn sợ không liều được một cái công danh ư?”

Thượng Quan Dũng nghe xong lời này cũng chỉ cười trừ, lại bảo chúng huynh đệ tùy ý nghỉ ngơi trong nhà, bản thân thì để bụng trống rỗng ra ngoài, một mình cưỡi ngựa tiến đến hoàng cung.

Mà lúc này, trong Thượng Thư phòng nơi cung cấm, đại thái giám Cát Lợi đang cầm hộp gấm An Thái sư tự mang vào cung, bẩm với Thế Tông: “Thánh thượng, đây là vật An thái sư tiến vua.”

“Là cái gì?” Thế Tông đang mải viết, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.


Cát Lợi trả lời: “Nô tài đã xem qua, trong hộp gấm này là tú phẩm trong phủ Thái sư hôm qua, thái sư nói tên của nó là hương sen dưới trăng.”

Thế Tông ngẩng đầu lên, trước mắt ông ta hiện lên tú phẩm đẹp như tranh vẽ: vầng trăng tròn sáng trong soi mình xuống mặt hồ trong vắt, nổi bật hai đóa sen xanh duyên dáng yêu kiều, dù không gió cũng bồng bềnh phiêu triệt. Thế Tông nhìn thêu phẩm ấy hồi lâu, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh An Cẩm Tú ngồi trước khung thêu, chuyên tâm thêu từng đường, từng nét.

Cát Lợi ở cạnh thấy Thế Tông nhìn thêu phẩm khá lâu, mở miệng hỏi thử: “Thánh thượng, thêu phẩm này đặt ở đâu ạ?”

“Cứ treo ở đó đi.” Thế Tông  tùy ý chỉ vào một nơi.

Cát Lợi nhìn theo tay của Thế Tông thì thấy đó là một chỗ cạnh ngự án, nơi có treo một bức Sơn Hà đồ do một danh gia đương thời vẽ, “Nô tài tuân chỉ.” Cát Lợi không nói thêm lời nào, vội vàng khom lưng lĩnh chỉ. Suy nghĩ của đế vương, dù đoán được cũng phải giả không hiểu, “Thánh thượng,” Cát Lợi nhận chỉ xong lại nói tiếp, “Thái sư vẫn đang ở ngoài điện ạ.”

“Không gặp.” Thế Tông ngắm thêu phẩm trước mặt, lạnh giọng nói hai chữ.

Cát Lợi ra khỏi Ngự Thư phòng, nhỏ giọng trả lời NNiiemvu dđleequydon An Thái sư đang chờ ở ngoài: “Thánh thượng nói không gặp.”

An Thái sư chỉ có thể chắp tay thi lễ với Cát Lợi rồi xoay người rời đi.

Cát Lợi đi theo An Thái sư vài bước, hạ giọng thật nhỏ, thì thào với An Thái sư: “Thánh thượng rất hài lòng với thêu phẩm Thái sư dâng lên.”


An Thái sư khẽ gật đầu tỏ ý biết với Cát Lợi, đi thẳng khỏi hoàng cung. Sau đó ông ta sai người mang tới một phần lễ không nhẹ cho Cát Lợi, đại thái giám bên cạnh Thế Tông đã đề cập với ông ta rằng thánh thượng rất thích bộ thêu phẩm nọ, cũng tức là thích người tạo ra thêu phẩm đó, cho nên, hôn sự của An nhị tiểu thư càng được xử lí sớm càng tốt cho mọi người.

Buổi chầu hôm nay cũng không có ai nhắc tới chuyện ở phủ Thái sư hôm qua, một vương triều lớn như thế, mỗi ngày ắt xảy ra nhiều chuyện, đủ cho nhóm quân thần trên triều thương nghị định đoạt.

Thượng Quan Dũng thành thành thật thật đứng ngoài điện Kim Loan, ở đây có thể nghe rõ mồn một từng lời tranh luận về triều chính bên trong, chỉ là mấy lời lắm chi, hồ, giả, dã hay trích dẫn kinh điển này nọ Thượng Quan Dũng nghe không hiểu lắm, chỉ chốc lát sau, vị tướng quân họ Thượng Quan nọ vẫn thẳng lưng đứng nghiêm trang, suy nghĩ lại bay xa, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về hôn sự sắp tới. Nào thì bày tiệc rượu, chọn kiệu hoa, và còn cả việc chọn một vị trưởng bối trong gia tộc đến chủ trì hôn lễ, Thượng Quan Dũng càng nghĩ tới hôn sự của mình, càng nhận ra chuyện phải làm còn một đống lớn, nhưng cái gì mình cũng chưa chuẩn bị.

(*) Chi, hồ, giả, dã: trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng.

Trên triều, An Thái sư nhất mực yên lặng, Thế Tông cũng không đề cập gì với ông ta, sau khi bãi triều, Thế Tông gọi NNiiemvu dđleequydon mấy đại thần tới Ngự Thư phòng nghị sự, cũng không điểm tên An Thái sư. An Thái sư cứ thế nhận lấy đủ loại ánh mắt: tìm tòi nghiên cứu, lo lắng, hả hê… của đồng liêu mà rời khỏi điện Kim Loan.

“Phụ thân.” Con trai An Nguyên Văn giữ chức Công bộ thị lang vừa là quan đồng liêu tới trước mặt An Thái sư, ngón tay chỉ về phía bên trái.

An Thái sư nhìn theo tay con trưởng, chỉ thấy Thượng Quan Dũng đứng đó, sừng sững như cái cột đình.

“Hắn ta còn muốn thế nào mới chịu đây?” An Nguyên Văn nhỏ giọng hỏi An Thái sư.

“Haiz!” An Thái sư thở dài một hơi, “Vi phụ tới nói đôi câu với hắn, con cứ về công bộ nha môn đi.” Dứt lời, An Thái sư dời bước về phía Thượng Quan Dũng.

“Thái sư.” Thượng Quan Dũng thấy An Thái sư tới trước mặt mình, chắp tay thi lễ.


An Thái sư liếc mấy đại thần đang nhìn mình chăm chăm, mấy đại thần có ý định xem náo nhiệt vội đi ra trước. “Đây không phải nơi thích hợp để trò chuyện, ngươi đi theo ta.” An Thái sư trầm giọng nói với Thượng Quan Dũng.

Chàng đành đi theo sau lưng An thái sư, sau khi đi được mấy bước vẫn không kìm được mà hỏi: “Thái sư, hôm qua Nhị tiểu thư có khỏe không?”

An Thái sư trả lời: “Có lão phu trong phủ, ai dám chạm tới nhi nữ chứ?”

Thượng Quan Dũng đáp: “Hôm qua nàng ấy gánh trọn một cái tát.”

An Thái sư vấp chân, vốn muốn phát cáu, nhưng nghĩ lại, nữ nhi của ông ta còn chưa vào cửa nhà họ Thượng Quan, đã được kẻ vũ phu Thượng Quan Dũng này bảo vệ như thế, tưởng tượng ra viễn cảnh khá tốt trong tương lai của An Cẩm Tú, trên mặt An Thái sư lộ vẻ tươi cười.

“Thái sư?” Tuy rằng Thượng Quan Dũng đi sau lưng An Thái sư, nhưng vẫn thấy nụ cười của An Thái sư, trong lòng tức thì khó chịu, sao chàng vừa nói An Cẩm Tú bị đánh, cái người làm phụ thân là thái sư sao còn cười được?

“Ngươi đi theo ta.” Thái sư chỉ nói vậy rồi bước về phía trước.

Ngũ hoàng tử Bạch Thừa Trạch đứng trên đài cao bên ngoài điện Kim Loan, đưa mắt nhìn An Thái sư và Thượng Quan Dũng đi xa dần.

“Ngũ đệ.” Thái tử Bạch Thừa Nặc đi tới bên cạnh Bạch Thừa Trạch, trầm giọng nói: “Không ngờ một võ quan ngũ phẩm nho nhỏ lại có phúc đến thế, lấy được một nữ tử như An nhị tiểu thư làm thê tử, chỉ tiếc cho giai nhân kia…”

Bạch Thừa Trạch cúi đầu cười cười, cũng hạ giọng nói với thái tử: “Dù An nhị tiểu thư sở hữu tướng mạo đến mức nào, cũng chỉ là một thứ xuất mà thôi.”

Thái tử vỗ vai Bạch Thừa Trạch một cái: “Đích thứ khác biệt ư? Ngũ đệ, nếu An nhị tiểu thư nghe được lời này của đệ, e sẽ đau lòng một phen.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.