Độc Phi Vs Tà Vương

Chương 30: Dạo phố...


Đọc truyện Độc Phi Vs Tà Vương – Chương 30: Dạo phố…

Hai ngày,chỉ mất hai ngày,Cố Mạn Phi đã thu phục được những kẻ hầu người hạ còn lại, biến họ thành người của mình.

Tất nhiên, trong thời gian ngắn như vậy, Cố Mạn Phi cũng sẽ không coi họ là tâm phúc,nhưng vẫn có thể bảo đảm họ sẽ không bán đứng nàng. Hơn nữa những việc nàng giao cho họ làm,họ đều làm rất tốt.

Ví dụ,căn phòng nàng ở,chưa được sự cho phép của nàng thì bất kì ai cũng không được phép vào trong.

Họ quả thật không dám vượt rào, chỉ trực hầu bên ngoài phòng khách và phía ngoài…

Cố Mạn Phi ban đêm dùng thuật hoán vị để ra ngoài, họ hoàn toàn không hay biết. Thế nên hành tung trong hai ngày vừa qua của nàng thì họ cũng không rõ.

Từ Hoàng thúc phủ đi ra ngoài, Cố Mạn Phi đi dạo một vòng trên phố,mua vài món đồ cần thiết, sau mới tiếp tục chậm chạp đi về…


Trước khi ra ngoài nàng đã hóa trang thành nam nhân, không ai có thể nhận ra nàng, nên nàng dạo phố rất thoải mái, tự tại.

Điều duy nhất khiến nàng không thoải mái là đồ cần mua thì quá nhiều mà ngân lượng lại có hạn, khiến nàng mua đồ mà cứ phải đắn đo trước sau… Xem ra nàng cần phải tính cách kiếm tiền rồi.

Cơ thể này vốn bị suy dinh dưỡng từ lâu, có chút yếu ớt như Lâm muội muội ( Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng)… Lần mà nàng bị dính mưa trên Võ Ninh Sơn về,suýt chút nữa đổ bệnh nặng. May mắn là kiếp trước nàng cũng học qua về y dược nên hơi cảm nhận thấy cơ thể không ổn liền tự mình xoa bóp trị bệnh, lại mua thêm vài thang thuốc về sắc uống nên mới không đổ bệnh.

Giờ mặc dù không còn vấn đề gì lớn nhưng vẫn thấy tay chân như không có chút sức lực, vận dụng thuật khinh công không nhanh nhạy như mong muốn.

Muốn điều dưỡng được cái thân xác này thì phải cần tới vài món thuốc cực quý hiếm, chỉ thỉnh thoảng được mang ra đấu giá… Mỗi món thuốc đó giá cả đều không phàm. Nàng đã tìm hiểu qua, những món đó rẻ nhất cũng phải vạn lượng, muốn mua đủ sáu món này thì ít nhất phải có 15 vạn lượng. Hiện mỗi tháng nàng được lĩnh 30 lượng, ngân lượng rõ ràng là quá ít….

15 vạn lượng bằng với tổng thu nhập của tướng quân phủ trong 5 năm… Cố Tạ Thiên dù cho có hào phóng tới đâu thì cũng chả đời nào lấy số tiền lớn như vậy để điều dưỡng thân thể cho một phế nhân như nàng. Thế nên chỉ còn cách dựa vào chính bản thân…


Nàng hai bàn tay trắng đến với thế giới này,đến hiện tại nàng không hề có bạn bè, độ hiểu biết về thế giới này còn hạn chế, còn rất nhiều thứ nàng không hiểu,nhất thời cũng không tìm ra cách nào để kiếm tiền…

Nơi này là chốn kinh thành nên mặc dù đã là nửa đêm nhưng trên đường vẫn đông đúc người qua kẻ lại, tiếng rao bán hàng, tiếng cười tiếng nói thật sự náo nhiệt.

Cố Mạn Phi hòa vào dòng người mà đi, gặp ngay một tiệm đấu giá.

Tiệm đấu giá này là một tiệm lớn nhất kinh thành, tòa nhà lớn với 3 cửa ra 3 cửa vào, lầu gác huy hoàng,trên tầng thứ 3 của tòa nhà có khắc 3 chữ bằng vàng: “Nhất phẩm lầu”

Lúc này bên trong Nhất phẩm lầu ánh đèn rực rỡ, bên trong tổ chức đấu giá.

Cố Mạn Phi định vào trong xem sao,xem có thể tìm cơ hội làm ăn gì không thì không ngờ vừa bước một bước thì đã bị một tiểu môn đồng ăn mặc rất đẹp chặn lại.

Cố Mạn Phi hôm nay mặc một chiếc áo bào hết sức bình thường, thuật hóa trang lại không tồi, vì muốn dấu đi vết bớt trên trán nên nàng cố ý làm cho nàn da đen xạm đi, người thì thấp bé… nhìn giống hệt một tiểu tử quê mùa.

Bốn tiểu môn đồng đứng trước cửa Nhất phẩm lầu so với Cố Mạn Phi hiện tại thì bất luận là cách ăn mặc bên ngoài hay về dung mạo thì đều hơn đứt nàng….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.