Độc Phi Khuynh Thành

Chương 73: Thật thật giả giả ( 2 )


Bạn đang đọc Độc Phi Khuynh Thành – Chương 73: Thật thật giả giả ( 2 )

“Nữ nhân…” Mị cúi đầu thở dài một tiếng, giống như có điều gì trọng yếu muốn nói, nhưng là ta lại không muốn nghe. Vì thế sâu kín nhìn ánh trăng cười hỏi: “Mị Mị, ngươi nói trước kia ta sẽ là người như thế nào?” Phía sau thật lâu không có câu trả lời, ngay tại thời điểm khi ta nghĩ đến hắn sẽ không trả lời, hắn lại mở miệng nói: “Ngươi hy vọng ngươi là người như thế nào?” Câu hỏi cũng là lạnh lùng, tựa hồ chính là tùy tiện nói ra, cũng không muốn biết đáp án. Ta, đây là làm sao vậy? Thế nhưng cùng Mị nói đến tâm tình này. Hắn làm sao hiểu được loại tâm tình này của ta? Nếu để ý, hắn sẽ không hạ triền miên với ta, sẽ không làm cho ta cuốn vào vòng rắc rối phức tạp của ân oán bên trong cung đình. Ta tự giễu cười, thản nhiên hiện trong bóng đêm, cũng ẩn trong bóng đêm. Trầm mặc, tựa như bóng đêm lan tràn mở ra. Ta nhìn vầng trăng khuyết soi sáng, mà hắn đứng ở bên cạnh ta, lại không biết là đang nhìn cái gì Cuối cùng, đúng là vẫn chỉ có ta là mở miệng trước “Mị Mị, ngươi là có chuyện trọng yếu gì đến giao cho ta sao?” Hắn nhìn ta liếc mắt một cái, lưu chuyển vài phần phức tạp mà ta nhìn không thấu, theo sau thản nhiên nói: “Chính ngươi cẩn thận.” Còn chưa chờ ta tiêu hóa lời nói của hắn, bóng của hắn liền dĩ nhiên đã hòa vào bên trong bóng đêm. Mị tới nơi này chỉ là vì muốn nói cho ta một câu này thôi sao? Bao lâu nay Mị chưa bao giờ nói tốt, nhưng lại cũng bắt đầu học quan tâm người khác? Ta kinh ngạc đứng ở tại chỗ, tùy ý gió cuốn qua, làm tóc đen tung bay. Đáy mắt kia không kịp thu lại sự đau xót, phức tạp, ta cuối cùng cảm thấy hôm nay Mị có vài phần bất đồng. Có vài thứ như thủy triều ào ào chảy tới, ta bắt đầu có chút không chịu nổi. Tổng cảm thấy có một số việc phức tạp mà ta không có khả năng hiểu rõ. Đứng ở đầu tường hứng một trận gió, ta mới phi thân lên, vụng trộm về tới phòng của mình. Đêm hôm đó, thức trắng đêm không ngủ, suy nghĩ triền miên đến tận hừng đông. Ta nghĩ rất nhiều việc, chính là càng là nghĩ tâm liền càng lo lắng, vì thế đơn giản gạt đi hết thảy, liền chính là tỉnh. Hôm sau, sau giờ ngọ, ta mới lại một lần nữa nhìn thấy Cơ Lưu Tiêu. Vốn tưởng rằng hắn chung quy sẽ có vài phần khác thường, nhưng là ta sai lầm rồi, giờ phút này hắn giống như ngày thường, bộ dáng ruột gan đứt từng khúc đêm qua, tựa hồ vẫn chưa lan tràn đến hôm nay. “Muội muội nương tử, đêm qua bổn vương không có tới, có nhớ ta hay không?” Vẫn như cũ là cười mị hoặc, vẫn như cũ là ngôn ngữ không kềm chế được, vẫn như cũ là dáng vẻ tự đại đàng hoàng như vậy. Hắn một chút cũng không biết chính mình đêm qua thất thố sớm đã bị ta toàn bộ biết được. Chính là không biết cũng tốt, ta cũng sẽ không cho hắn biết. Cứ như vậy coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, đêm qua coi như là một việc ngoài ý muốn. Vì thế cười, so với hắn càng Mị hoặc “Ca ca phu quân, đêm qua ta nhưng ngủ ngon hơn so với mọi ngày.” Hắn đột nhiên tới gần, cười như không cười, quan sát ta một hồi lâu mới nói: “Muội muội nương tử, thật sự không nghĩ đến ta sao? Nàng xem nàng rõ ràng chính là một bộ dáng mất ngủ, còn dám nói mạnh.” Bị hắn nhìn thấu tâm tình, ta không khỏi thẹn quá thành giận, đẩy hắn ra ngoài cửa “Đi ra ngoài, đừng đến làm phiền ta.” Hắn cũng không có kháng cự, chính là ái muội nói: “Muội muội nương tử, có phải hay không thiếu ca ca ôm ấp liền ngủ không được?” “Đi mau.” Ta đem cánh cửa nặng nề mà đóng sầm lại, bên ngoài vọng lại tiếng cười của hắn. Hắn, như thế nào có thể trước mặt người khác làm được thờ ơ như thế? Rõ ràng ở một khắc còn thương tâm như thế, giờ khắc này lại nghiễm nhiên giống chuyện gì cũng chưa phát sinh? Quả nhiên vẫn là không thể hiểu rõ hắn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.