Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 66: Trưởng công chúa đến phủ cầu hôn


Đọc truyện Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt – Chương 66: Trưởng công chúa đến phủ cầu hôn

Từ trong cung trở về đã một lúc mà bên tai Thẩm phu nhân vẫn không ngừng vang vọng lời Hoàng hậu nói, bề ngoài như tỷ muội tình thâm, một nhà khắng khít, dường như rất không để ý nhưng trong lời nói lại ẩn sâu lời cảnh cáo sắc bén khiến cho nàng nghe phải mà cứ như bị kim đâm vào tai, song lại không thể không bày ra tư thái đang chăm chú lắng nghe và cung kính tuân theo.

Rõ ràng là tỷ muội ruột thịt với nhau, vốn dĩ nên là khuê mật thân thương nhất nhưng lại từ từ thay đổi, tôn ti phân biệt, ngăn cách thấy rõ, vừa hoài nghi lại không tin tưởng nhau, sau đó ai nấy đều ôm một tâm tư tính toán riêng.

Một khi đã bắt đầu có tâm tư riêng đồng nghĩa đã bắt đầu không còn coi trọng nhau, nhưng nàng vẫn không dám làm trái với lời dặn dò của Hoàng hậu, đến cả mặt mũi cũng không dám biểu lộ chút oán niệm, nàng không dám thật sự phá hư mối quan hệ này, không muốn tình cảm giữa hai bên rạn nứt, càng đi càng xa.

Nhưng để không ảnh hưởng đến người tỷ tỷ cường thế này mà lòng nàng thầm sinh oán khí, từ trên đường rời cung đến khi trở về phủ, đuổi khéo toàn bộ mọi người ra ngoài, đóng kín cửa phòng, đến khi trong phòng chỉ còn duy nhất một mình mình mới dám thả lỏng, bắt đầu nổi giận thật sự, sắc mặt đã có thể yên tâm thay đổi, biến ảo không ngừng.

Hôm nay Hoàng hậu tuyên nàng tiến cung chính là do bên ngoài đột nhiên xuất hiện tiếng đồn không hay về Thẩm Nghiên Huyên, bên trong đó Hoàng hậu còn nói bóng nói gió biểu đạt ý tứ duy nhất của mình, ‘nàng rất hợp ý để Thẩm Nghiên Huyên làm Thái tử phi, chỉ không ngờ vào thời điểm mấu chốt lại xuất hiện những lời đồn đãi tổn hại danh dự của con bé. Lời đồn cho dù là giả hay thật cũng rất không ổn’.

Thẩm phu nhân một mình ngồi trong phòng mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình, khuôn mặt biến ảo khôn lường, lúc thì chau lại, khi thì cười lạnh, lại có lúc âm trầm, phải nói là sắc thái rực rỡ vô cùng, nếu để cho người ngoài thấy được nhất định sẽ mở to mắt cho rằng mình đã nhận nhầm người, một Tể tướng phu nhân lúc nào cũng đoan trang dịu dàng, sao có thể sở hữu một khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn như vậy?

Nói thật lòng, nàng cũng không muốn nữ nhi bảo bối của mình gả cho Thái tử, chưa nói bây giờ tiền đồ của Thái tử còn không rõ ràng, trời sinh bản tính phong lưu, mặc dù chưa lập Thái tử phi nhưng Đông cung đã sớm mỹ nhân thành đàn, hơn nữa hắn cũng không phải là một phu quân biết yêu thương vợ mình. Nếu Thẩm Nghiên Huyên trong lòng chỉ ái mộ Thất điện hạ mà bị gả cho Thái tử nhất định sẽ khiến Thái tử ngứa mắt, đến lúc đó không biết chừng sẽ phải chịu sự hành hạ và lăng nhục cỡ nào.

Đúng vậy, quan trọng nhất chính là những lời đồn bên ngoài lúc này, đối với danh dự của Huyên Nhi chính là một đòn đả kích rất lớn, đến cả mấy vị phu nhân qua lại thân cận trò chuyện với nàng mọi khi cũng đột nhiên trở nên lạnh nhạt, tuyệt đối không nhắc đến hôn sự của trai gái trong nhà.

Cho dù hiện tại bây giờ bà không thật sự vì Huyên Nhi chọn một vị hôn phu, nhất ít nhất ở mặt ngoài là đang dùng danh nghĩa của nàng, thế nên thái độ lạnh nhạt lẩn tránh của các vị phu nhân hiện tại cũng không khác gì đạp thẳng lên danh dự và thể diện của Huyên Nhi nhà mình.

Càng ngồi trong phòng bà càng không thể kiềm nén tâm tư phập phồng lúc này, thế nên đến cả cơm tối cũng không còn tâm tư đi ăn.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, bà mới từ từ bình tĩnh lại, ra cửa rẽ về phía sân sau của Thẩm Nghiên Huyên.

Bên ngoài lời đồn tứ tung, Thẩm Nghiên Huyên tuyệt đối không dễ chịu, càng khó chịu hơn chính là hôm nay vốn muốn tranh thủ cơ hội gặp mặt Thất điện hạ, ai ngờ lại bị hắn ghẻ lạnh. Thứ cảm giác lạnh buốt thấu tâm can như lưỡi dao sắc bén xẹt qua trực tiếp chém đứt mọi mầm xuân trong tâm hồn người thiếu nữ, tinh thần thất linh bát lạc, khiến cho lòng nàng thầm rơi lệ đau thương.


Đặc biệt khi mẫu thân đến đây nói cho nàng biết bà tiến cung gặp mặt người dì Hoàng hậu, mặt mày nàng lập tức xám xịt như vừa bị sét đánh trúng.

“Mẫu thân… không! Con không muốn gả cho Thái tử đâu!”

Lúc vừa khóc vừa gào ra câu nói này, sao nàng không tự nghĩ nghĩ xem, dựa vào danh tiếng và lời đồn bên ngoài lúc này của mình, cho dù Hoàng hậu đã có tâm tư sắp đặt, chỉ sợ nàng cũng không đủ tư cách để ngồi vào vị trí nữ chủ Đông cung.

Nàng cũng không còn tâm tư mà suy nghĩ thiệt hơn nữa. Trước khi gặp được Thất điện hạ, đúng là nàng đã từng ái mộ Thái tử, thậm chí còn âm thầm ghen tức với Kim Tiểu Nguyệt, một lòng không cam. Vì sao cùng là biểu muội, nàng còn là đệ nhất mỹ nhân, tài năng cũng có tiếng, so với Kim Tiểu Nguyệt nàng tuyệt đối chỉ có hơn chứ không hề kém, nhưng sao người được định làm Thái tử phi, tương lai mẫu nghi thiên hạ lại cứ không thể là nàng!

Hiện tại, cả trái tim nàng đã bị tuyệt thế nam tử hào hoa phong nhã kia chiếm trọn, lại chỉ vì biết được tin Hoàng hậu cố ý chọn mình làm Thái tử phi mà cảm thấy hoang mang bất an.

Thẩm phu nhân chau mày nhìn nàng, đứa nhỏ này dạo gần đây thật không biết giữ bình tĩnh, đặc biệt một khi dính líu đến Thất điện hạ thì tâm can rối loạn. Đứa con gái này khiến cho người làm mẹ như nàng không nghĩ, không lo lắng cũng khó.

Nàng đưa tay vuốt ve mái tóc của con gái yêu, đôi môi mở ra muốn nói gì đó rồi lại thôi, đột nhiên ngoài cửa có tiếng bôn tẩu vang lên, trong tiếng quát của nha hoàn giữ cửa bên ngoài, có giọng kinh hoàng của một nha hoàn khác nói: “Không…không xong rồi! Tam công tử… Tam công tử đột nhiên bị… đau tim, cả người lạnh buốt… hiện tại sắp… hôn mê bất tỉnh rồi!”

Thẩm phu nhân trong phòng nghe được ‘Tam công tử tim bị quặn đau’ thì đứng phắt dậy, vội vàng bước ra ngoài, nha hoàn kia chỉ kịp dứt lời, cửa phòng đã mở ra rất nhanh. Bà đứng ở cửa nhìn sắc mặt sợ hãi tái nhợt, cho dù từ sân phòng của Thẩm Ngọc Hành chạy sang cũng không thể ửng đỏ như vậy, cả giận nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao đột nhiên hắn lại bị quặn tim? Có đi thỉnh đại phu chưa?”

“Đã… đã đi thỉnh rồi. Nô tỳ nào dám trì hoãn, lập tức đến bẩm báo với phu nhân đây.”

Cả phủ Tể tướng đột nhiên náo nhiệt lên trong màn đêm, chính bởi vì tiểu công tử Thẩm Ngọc Hành đột nhiên bị đau tim, cả người rét run, một lát sau hai mắt bắt đầu trợn trắng lên, miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy, mặc dù chưa bất tỉnh nhưng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái vô ý thức.

Đại phu nhanh chóng được mời đến, nhưng căn bản chẩn không ra bệnh trạng gì. Thẩm tướng vừa sốt ruột lại tức giận, lập tức cho người cầm bái thiếp tên hắn vào cung thỉnh Ngự y, thậm chí lão phu nhân đang mang bệnh cũng bị kinh động, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy hắn, bi thương khóc gọi khiến cho Thẩm phu nhân ở bên cạnh gấp đến độ nước mắt tuôn rơi.

Cả phủ Tể tướng trong một thời gian ngắn bát nháo cả lên. Lúc này, Thẩm Nghiên Tịch mới từ cửa sổ nhảy vào khuê phòng, nhanh chân đi đến trước bàn đọc đang trải một quyển sách, nghiên túc viết viết chép chép lên đó.


Đôi mắt nàng sinh động lỗi lạc, quả thực sáng lóe đến độ có thể sánh ngang với lúc nàng nhìn thấy ngọc ngà châu báu.

Đây chính là một trong hai việc mà nàng tha thiết yêu thích ở kiếp trước, hoàn toàn không để tâm bản thân vừa làm một chuyện khiến người người cộng phẫn, thí nghiệm tân dược lên người một đứa nhỏ chỉ được mười mấy tuổi đầu. Nếu tiểu tử đó là một người lương thiện, không ương ngạnh vô duyên cớ đến sinh sự với nàng, sao nàng lại nỡ xuống tay với hắn chứ?”

Hương Hương ở ngoài nghe được động tĩnh lập tức đẩy cửa tiến vào. Thấy chủ tử đã trở về còn đang ngồi bên án thư nghiêm túc viết viết gì đó, nàng nhanh chóng tiến lại, nhẹ nhàng mài mực, ánh mắt khẽ liếc qua quyển vở, sau đó mím môi dạng ra một chút vui vẻ hài lòng.

Mãi cho đến khi trời sắp sáng, chúng đại phu và Ngự y đã cố gắng hết sức, Thẩm Ngọc Hành mới có lại được ý thức, từ từ chìm vào giấc ngủ yên.

Thẩm tướng mọi người được cho biết, trong người Tam công tử vốn ẩn nấp căn bệnh này, mãi đến tối qua không hiểu sao đột nhiên bộc phát, về sau tâm trạng tuyệt đối không thể quá kích động, phải bình bình lặng lặng mà tịnh dưỡng.

Lời nói vô cùng uyển chuyển, song ý tứ trong đó lại rất rõ ràng minh bạch khiến cho lão phu nhân vốn thương yêu tiểu tử này đến độ tập cho hắn thói quen coi trời bằng vung cùng Thẩm phu nhân như nghe được sét động giữa trời quang. Thẩm tướng cũng ngẩn ra đến độ sững sờ.

Sao có thể như vậy chứ? Một đứa bé bao nhiêu năm qua đều khỏe mạnh hoàn hảo, đến chút bệnh vặt còn không có, đột nhiên lại mắc phải bệnh tim mãn tính? Cái này chẳng phải nói rõ… chẳng phải ý chỉ là…

Cùng thời khắc đó, Thẩm Nghiên Tịch cũng buông bút, dang tay banh chân duỗi lưng một cái, giãn toàn bộ da thịt và gân cốt sắp bị động cứng lại. Nàng nghiêng đầu nhìn ra một đường sáng nơi chân trời ngoài cửa sổ, khóe môi nhẹ nhàng nhướng lên.

“Một tên hoàn khố nhị thế tổ quen ương ngạnh bừa bãi, làm như vậy khiến hắn tĩnh tâm lại cũng tốt. Đợi đến khi nào hắn thực sự có kinh thì sẽ bỏ qua cho hắn. Ây da, suy cho cùng ta cũng là một người tỷ tỷ tốt!”

Nàng nâng cằm nói xong, hơi có chút chấp nhận gật gật đầu, cảm thấy lời mình nói thật sự rất đúng!

Hương Hương cũng mơ màng tỉnh lại, vừa vặn nghe được câu này, nhịn không được cười ‘phốc’ một tiếng, “ Chủ tử một đêm không ngủ, bây giờ việc đã xong, chi bằng sắp xếp ngủ một giấc, đừng để cơ thể mệt mỏi quá.”


Những ngày tiếp theo, mặc kệ Thẩm Chi Hối vào triều, còn lão phu nhân, Thẩm phu nhân thì đang bận tối mặt mày vì chuyện của Thẩm Ngọc Hành.

Lời đồn đãi bên ngoài chưa từng ngưng nghỉ, thật sự đẩy cả một nhà Thẩm gia, cùng với phủ Tĩnh Bình Hầu có quan hệ không hề nông cạn, kể cả Hoàng Hậu, Thái tử một phe rán nướng qua lại một cách rung động lừng lẫy. Rốt cụcc cũng không còn ai rảnh rỗi đến quấy nhiễu sự bình lặng của Thẩm Nghiên Tịch nữa.

Thẩm phu nhân cũng đặt phần lớn tâm tư của mình lên người con trai yêu Thẩm Ngọc Hành do đột nhiên ngã bệnh mà ngày càng nóng nảy, dẫn đến bệnh tình thường xuyên tái phát, nào còn tinh lực chú ý đến hôn sự của Thẩm Nghiên Huyên.

Chỉ là, ở bên ngoài lời đồn vẫn bay tán loạn, ai cũng nói ‘Kinh thành đệ nhất mỹ nhân không biết liêm sỉ, ngấp nghé tỷ phu tương lai, lòng dạ độc ác muốn hãm hại biểu tỷ’, cơ hồ phu nhân của danh môn khắp kinh thành nhìn thấy Thẩm gia đều né không kịp ngáp, nào ai có muốn cưới một nàng dâu hay cháu dâu như vậy vào cửa, chợt có bà mối đăng môn, muốn thay người cầu hôn Tam tiểu thư.

Bà mối này đến từ phủ của Trưởng công chúa, cầu hôn cho con trai độc nhất của Trưởng công chúa.

Trong một khắc, sắc mặt của Thẩm tướng và Thẩm phu nhân đều biến đổi, Thẩm Nghiên Huyên nghe được tin này mặt mày xám tro, tức thời hôn mê bất tỉnh.

Vị Trưởng công chúa này chính là tỷ tỷ ruột của đương kim Hoàng thượng, từ nhỏ với Hoàng thượng đã có tình cảm vô cùng tốt. Hai mươi mấy năm trước, phò mã của nàng vì cứu đương kim Hoàng thượng, lúc ấy vẫn còn là Thái tử mà bỏ mạng, Trưởng công chúa thương tâm muốn chết đi sống lại, thiếu chút nữa để sẩy mất đứa con trong bụng.

Cho nên, qua nhiều năm như vậy Hoàng thượng vẫn một lòng kính trọng và quan tâm Trưởng công chúa, đặc biệt sủng ái người cháu trai tí nữa thì chết trong bụng mẹ hoàn toàn không thua kém gì những Hoàng tử của mình, chỉ cần không phải là một yêu cầu rất quá đáng, cơ hồ đều là cầu gì được nấy, phong tước Anh Dũng Hầu.

Nói như vậy, vị công tử này vốn nên được người người vây quanh, bị đám khuê tú danh môn theo đuổi truy phủng, nhưng mà trên thực tế, cơ hồ tất cả mọi người đều sợ hắn đến độ vừa thấy mặt nghe danh đã trốn không kịp.

Tính từ hung ác cay độc, tham lam háo sắc, biến thái hạ lưu chính là dùng để hình dung hắn, nữ tử bị hắn làm nhục đến chết đếm không xuể, khiến cho hàng vạn thiếu nữ hễ nghe danh hắn đều đại biến sắc mặt, tránh còn không kịp nữa là. Mà quan trọng hơn chính là trí lực của hắn không vẹn toàn, căn bản phải nói không phải là người bình thường!

Người như vậy đột nhiên lại đến phủ Tể tướng cầu hôn Thẩm Nghiên Huyên, hơn nữa tuyệt đối sẽ không để Thẩm gia cự tuyệt, Thẩm gia trên dưới một nhà há có thể không kinh hãi sao?

Thẩm Nghiên Huyên sau khi tỉnh lại không ngừng tìm cái chết, Thẩm Nghiên Tịch nghe được chuyện này cũng vô cùng kinh ngạc, sao đột nhiên Trưởng công chúa lại đột nhiên đến cầu thân?

Mà ở trong một gian phòng riêng xa hoa, hai người đang thong thả ngồi trò chuyện, chủ đề vây quanh đó cũng chính đúng là Thẩm Nghiên Huyên.

“Một người anh tài tuất kiệt đầy tốn quý như tiểu hầu gia ngài, hiển nhiên phải là một nữ tử xinh đẹp nhất kinh thành mới có thể xứng đôi, Thẩm tam tiểu thư vừa vặn là người vang danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân, không biết có bao nhiêu công tử nguyện quỳ gối dưới gấu váy màu thạch lựu của nàng ta!”


Người đang nói những lời này chính là một vị công tử vận hắc y, trong tay lắc lư chiếc quạt xếp bằng ngọc, thứ vải vóc màu đen mặc trên người hắn không hề tỏ ra ngột ngạt, ngược lại càng làm cho nụ cười rực rỡ của hắn thêm sáng lóa và huy hoàng.

Nếu lúc này để Thẩm Nghiên Tịch bắt gặp, nàng nhất định sẽ nhận ra hắn, không phải là nam tử hôm đó trần truồng chạy khắp phố huyện sao? Thế tử của phủ Anh Quốc công, Lâm Thành Nghĩa chứ ai!

Ngồi đối diện hắn là một công tử vận áo choàng màu bạc, nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài nhất định sẽ cảm thấy đây là một mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong, chỉ là hung khí giữa hai lông mày khiến người ta kinh hãi, trong mắt chợp tắt ánh đỏ hồng hào quang khiến lòng người rung động.

Vị này chính là con trai độc nhất của Trưởng công chúa, Anh Dũng Hầu Hạ Chinh.

Hắn cầm ly rượu hớp một hớp to, hừ lạnh nói: “Cũng chỉ là một con tiện nhân đi treo hoa ghẹo nguyệt khắp nơi mà thôi, khuôn mặt thì đúng là cũng xinh xắn thật, cưới về nhà chơi hẳn cũng rất sướng tay.”

“Cũng chỉ có tiểu hầu gia ngài quyết đoán như vậy, sáng suốt không bị sắc đẹp mê hoặc, tại hạ kính nể, kính nể!”

Hạ Chinh lập tức lộ vẻ tự mãn, cực kỳ hưởng thụ kiểu tán dương này, sảng khoái uống thêm một ly, to tiếng hét lên: “Vậy thì có là gì, cũng chỉ là một con đàn bà thôi, đợi lão gia ta chơi chán sẽ đưa cho đám huynh đệ ở dưới chơi đùa, cùng nhau sung sướng, sung sướng a! Chỉ là, nghe nói con tiện nhân kia thích Thất điện hạ?”

“Ôi dào, vậy thì có gì ly kỳ đâu? Khắp kinh thành này không biết có bao nhiêu cô nương để ý Thất điện hạ chứ? Chẳng qua chỉ là một thiếu nữ hoài lòng xuân mà thôi, đợi sau này tiểu hầu gia ngài cưới về, không phải là để mặc ngài muốn nàng ta phải làm gì thì nàng ta phải làm theo sao! Nữ nhân cả mà, ai cũng vậy thôi!”

“Huynh nói cũng có lý! Hiện tại chỉ là mới đến Thẩm gia chào hỏi thôi, chờ đến dạ tiệc tuyển tú, ta nhất định thỉnh Hoàng thượng cữu cữu ban hôn, xem nàng ta còn có thể nghĩ đến Thất điện hạ không! Hừ! Tiện nhân!” Hắn giận dữ hớp một ly rượu, hồng quang sát khí chợt lóe lên, ngẩng đầu nhìn Lâm Thành Nghĩa ngồi đối diện, “Lần này cũng phải đa tạ Lâm huynh đệ đề ra chủ ý này, bằng không ta cũng chưa nghĩ đến việc thu nạp tiểu tiện nhân đó về tay mình!”

Lâm Thành Nghĩa cười đến mức hoa cũng muốn nở rộ, tay ôm quyền nói: “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ! Bản thế tử cũng chỉ giúp người ta toàn thành ước vọng, vừa hay lúc này danh tiếng của Thẩm Tam tiểu thư đang bị tổn hại, bằng không sao có thể nắm bắt cơ hội khiến cho Thẩm gia một nhà nói không nên lời, phản kháng cũng không xong, nghĩ nghĩ cũng thật đáng thương!”

Hạ Chinh không biết đang nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên hạ miệng ‘hắc hắc’ nở nụ cười dâm đãng.

Lâm Thành Nghĩa nhướng mày, nhẹ cười, trong mắt lộ điểm thâm ý.

Ngay gian phòng riêng cách vách họ, Thất điện hạ đang cuối đầu nếm rượu trong ly, bộ dáng nghiêm túc chuyên tâm đến độ ly rượu không khác gì một đóa hoa tuyệt mỹ.

Tiếng nói cười không ngừng vang lên bên vách, tường được cách âm hiệu quả cũng rất tốt, chỉ là tiếng nói xuyên thấu qua cửa sổ loáng thoáng truyền qua đây thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.