Đọc truyện Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt – Chương 2: Đẹp nhất bất quá chủ tử
Khí thế của bọn sát thủ vô cùng hung hăng, hai bên đối địch với nhau, phe mình trước mắt đã ở thế hạ phong, mặc dù bây giờ có nhào vào tham gia nhưng với tình hình này, đối phương ai nấy đều là những bậc cao thủ phi phàm, cho dù có kháng cự bất quá cũng chỉ có thể trì hoãn thời gian mà thôi, tình huống vẫn hết sức không ổn, hơn nữa theo thời gian trôi qua sẽ càng lúc càng nghiêm trọng.
Mà mục tiêu của cuộc săn giết đêm nay, giờ phút này vẫn đang an tọa trong xe ngựa, không hề đếm xỉa đến nha hoàn ngồi cạnh đang xoa hai tay vào nhau, hận không thể lập tức nhào ra, mang tuyệt kỹ học được, cho cái đám cuồng đồ vô sỉ dám đến chặn giết chủ tử nhà mình, chết không thấy mặt. Từ bên cửa xe thổi vào mùi máu tanh của cuộc chém giết, tựa hồ phảng phất những gì đang diễn ra không hề liên quan đến nàng, cũng không hề khiến nàng bận tâm.
Tình cảnh này khiến nàng nhớ lại chuyện cũ.
……..
Nàng vốn sinh trưởng xong xã hội hiện đại, đang an nhàn hưởng thanh danh độc y trọn đời, hành tẩu trong giới hắc bạch lưỡng đạo, cứu sống không ít người, cũng có góp phần gây ra ngày tận thế… A… hừ!
Nàng có y thuật tuyệt đỉnh, nghề làm độc còn tinh ranh hơn, tâm độc tay lạnh, giết người không thấy máu. Lúc tâm trạng tốt thì cũng cứu không ít người, nhưng tựa hồ số người nàng giết càng nhiều hơn nữa.
Kỳ thật, bây giờ hồi tưởng lại, đời trước sở dĩ nàng nghiên cứu độc dược bị thất bại, cuối cùng lại bị chết bởi chính chất độc, nhất định là do kẻ thù tìm đến nhà, nhân lúc nàng không chú ý mà động tay động chân vào đó. Nếu không phải vậy, người có thiên tài trời phú mà trước chưa ai từng có, và sau này cũng sẽ không ai bằng nàng, lại nghiên cứ thất bại chứ? Mà cho dù có thất bại thì cũng không thể để mình bị đầu độc chết một cách vô lý được?
Điều này thật sự quá phản khoa học!
Không biết gọi là may mắn hay do nàng phúc lớn mạng lớn, sinh mạng chưa bị đoạn tuyệt ở đây, sau khi đi đời nhà ma, linh hồn lại xuyên không đến một thế giới khác, trùng sinh trong cơ thể này, lúc ấy thể xác này chỉ mới hơn ba tuổi, hơn nữa còn yếu đuối bệnh tật chịu đủ dày vò, nàng phải mất một đoạn thời gian điều chỉnh và bồi bổ mới có thể sống được đến giờ.
Từ đó đến nay, cũng đã được mười bốn năm.
Mười bốn năm nay, nàng tiếp tục sinh hoạt, ở ẩn trong một am đường của ni cô. Tại nơi thâm sơn cùng cốc này, mỗi ngày cùng Phật tổ sư thái bầu bạn, ngẫu nhiên cũng có ra ngoài đi dạo một chút. Một bên cứu sống người, một bên thì giết người phóng hỏa. Sau đó mang theo một thân máu tanh và tội nghiệt trở về chùa ni cô, lạy lạy Phật tổ cùng Bồ tát, lại theo sư thái tụng kinh niệm phật, không biết Phật tổ đại từ đại bi, hay Bồ tác quan âm liệu có nhìn thấy sự ‘thành tâm hối cải’ của nàng hay không, hơn nữa, ít nhiều cũng phải niệm tình hai vị từ nhỏ đã chứng kiến nàng trưởng thành mà thanh tẩy cho nàng. Một con người đầy tội lỗi và yêu nghiệt.
Hoặc là do tội nghiệp quá nặng, cho dù niệm bao nhiêu câu Phật hiệu cũng không thể rửa sạch được?
Xem ra, những ngày tháng thanh tịnh, tự tại, thoải mái, khoan khoái cho dù ở kiếp trước hay kiếp này nàng đều không có phước phần trải qua. Thật ra nàng cảm thấy cũng không tệ, Phật tổ từ bi, sư thái cũng hiền hòa khoan dung, đối với nàng vừa chăm sóc đầy đủ, lại vừa yêu thương chiều chuộng, nghiễm nhiên xem nàng như con cái trong nhà vậy.
Nhưng mà nửa tháng trước, nhóm người này lại xuất hiện phá vỡ cuộc sống yên bình này, khiến nàng không thể không rời khỏi ngôi chùa ni cô và sư thái đáng yêu, mà phải buộc trở về cái nơi xa hơn vạn dặm kia, một chỗ mà người ta gọi là gia đình thực sự của nàng.
Cái nhà đó nghe nói vô cùng phú quý, cực kỳ hiển hách.
Phủ Tể tướng của kinh đô Đông Lâm.
Mà nàng, cũng chính là Nhị tiểu thư của Phủ Tể tướng , nữ nhi của vợ cả, đương triều Tể tướng Thẩm Chi Hối chính là cha ruột nàng.
Nhị tiểu thư Thẩm Nghiên Tịch của phủ Tể tướng thuở nhỏ cơ thể mang nhiều bệnh tật, ba tuổi do được cao tăng chỉ điểm, chỉ cần đưa đến nuôi dưỡng ở Phật môn, một nơi thanh khiết không vướng bụi trần, nơi chốn xa xôi mới có thể bình an trưởng thành. Thẩm phu nhân phải cố nén bi thương dẫn nàng rời khỏi kinh thành, mang đến chùa ni cô gần Phật tổ nhất, một lòng cầu Bồ tát từ bi phù hộ cho ái nữ có thể bình an sinh trưởng.
Thời gian thoáng cái đã mười bốn năm rồi, ngoại trừ hàng năm Thẩm gia có cho người đến chùa ni cô này cho ít vàng bạc để cung phụng cho cuộc sống của Nhị tiểu thư dễ dàng hơn, thì cũng chưa từng thấy một ai đến thăm hỏi. Đích tiểu thư kim tôn ngọc quý của phủ Tể tướng sau khi bị mang ra khỏi kinh thành tựa hồ cũng không còn được ai nhắc đến, hoàn toàn bị quên lãng trong chốn thâm sơn cùng cốc này, so với việc người ta nuôi một chú chó hay một con mèo còn ít phải mất sức hơn.
Thật ra bọn họ lại không biết, chân chính Thẩm Nghiên Tịch từ mười bốn năm trước, lúc mới được đưa đến chùa ni cô này vài ngày đã chết yểu rồi, thể xác đó tiếp theo lại nghênh đón một linh hồn khác vô cùng mạnh mẽ và tà ác. ( chết chưa,hehehe)
Mà bây giờ, gia tộc đó lại muốn đón nàng trở về, để cho nàng thực hiện hôn ước nào đó do đương kim Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc ban cho từ nhiều năm về trước.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, theo tình huống trước mặt mà nhìn, tựa hồ cũng có người không muốn nàng bình yên mà trở về a, nếu không phải vậy, nàng thực sự nghĩ cũng không ra sao lại có người tỉ mỉ đi tính kế, nửa đêm mai phục để diệt trừ nàng. Dù sao kẻ thù của nàng đúng là không ít, nhưng đối với Thẩm nhị tiểu thư này , từ nhỏ sinh trưởng ở chốn thâm sơn cùng cốc, không quan tâm thế sự, thậm chí rất nhiều người cũng không biết còn có một con người như nàng tồn tại trên đời này, tại sao bọn họ lại phải giết?
Tại sao vậy nhỉ?
Có phải là do sự trở về của nàng ảnh hưởng đến những người này sao?
Hay là do thân phận đích Nhị tiểu thư của phủ Tể tướng? Hay là bởi vì… cái gã hôn phu tương lai, mà nàng đã từng nghe nói qua thuộc dạng trâu bò khó trị kia nhỉ?
Nhưng nói thì cũng phải nhắc đến cha ruột Thẩm Chi Hối của nàng, hiện có một vợ bốn thiếp, sinh hạ ba đứa con trai, sáu người con gái, đương nhiên bên trên còn có một bà lão tuổi gần hoa giáp rồi.( tức là lão phu nhân của phủ Tể tướng).
Thẩm phu nhân Kim thị, xuất thân tôn quý, là tiểu thư con vợ cả nhà Tĩnh Bình hầu, đương đại Tĩnh Bình hầu hiện giờ là ca ca ruột của bà, còn có một hoàng hậu làm chị họ, năm đó gả cho Thẩm Chi Hối, Tể tướng đại nhân này mới chỉ là Tân khoa Trạng nguyên vừa thi đậu, mặc dù xuất thân quan lại, nhưng Thẩm lão thái gia lúc ấy bất quá cũng chỉ là viên quan ngũ phẩm, mặc dù không phải rất thấp kém, nhưng so sánh với Hầu phủ thế gia, cũng là một dạng tép riu nhỏ nhoi.
Cho nên, có thể cưới được thiên kim tiểu thư của Hầu phủ làm vợ tức là đã may mắn trèo cao rồi.
Vì vậy, Thẩm Chi Hối dứt khoát từ hôn với vị hôn thê biểu muội đã có hôn ước từ nhỏ, chỉ cho làm thiếp thất, hiện tái chính là Quý thiếp Trần thị trong phủ Tể tướng.
Trần di nương này nghe nói cũng rất lợi hại, sau khi vào cửa Thẩm gia, cơ hồ cùng Thẩm phu nhân đồng thời mang thai, lại còn trước một bước sinh hạ Đại tiểu thư Thâm Nghiên Tâm, vẻ vẹn sớm hơn Thẩm Nghiên Tịch năm ngày, mà những năm gần đây cũng đấu chiến với phu nhân vô cùng sôi nổi.
Nhưng mà, Thẩm phu nhân lại rất biết sinh nở, sau khi sinh hạ Thẩm Nghiên Tịch một năm, lại hạ sinh một nữ nhi, chính là Thẩm phủ Tam tiểu thư Thẩm Nghiên Huyên. Hai năm sau, lại sinh thêm một đứa con, chính là trưởng tử Thẩm gia, Thẩm Ngọc Diễn. Lại cách vài năm, Thẩm Tam công tử Thẩm Ngọc Hành cũng từ trong bụng nàng chui xuống. (Biết đẻ ghê…>…
Còn Trần di nương, sau khi hạ sinh Đại tiểu thư Thẩm Nghiên Tâm đã không còn động tĩnh gì nữa, sau những bảy tám năm mới có tin vui, chính là hạ sinh Thẩm Nhị công tử Thẩm Ngọc Lăng.
Về mặt khác, các tiểu thiếp trong tam phòng tựa hồ không có gì đáng chú ý, chỉ phân biệt hạ sanh Tứ, Ngũ Lục tiểu thư, ngoài Tứ tiểu thư vừa tới tuổi cập kê, mặt khác, hai vị còn lại tuổi còn rất nhỏ, hoàn toàn không đủ tư cách so sánh với hai vị tỷ tỷ ở trên, nhất là Tam tỷ Thẩm Nghiên Huyên.
Đây chính là muội muội cùng một mẹ với Thẩm Nghiên Tịch phải nói là trời sinh đã rất sinh đẹp, trong khắp Thẩm phủ không ai mà không nâng niu nàng đến cả lòng bàn chân của nàng cũng tỉ mỉ che chở, có thể nói là ngàn vạn sủng ái đều tập trung lên đó.
……
Tiếng chém giết ngoài xe ngựa ngày càng thảm thiết. Thẩm Nghiên Tịch trong xe chợt vén tay áo lên, lại vươn tay sờ sờ khuôn mặt của mình.
Nghe nói Tam tiểu thư của phủ Tể tướng Thẩm Nghiên Huyên chính là đệ nhất mỹ nhân của chốn kinh thành.
Có một muội muội xinh đẹp như thiên tiên này cũng cho nàng một áp lực không nhỏ a!
“Hương Hương.”
Nàng đột nhiên mở miệng, khiến Hương Hương còn đang trong tình trạng bị hấp dẫn bởi trận chiến bên ngoài quay đầu trông lại, “Sao vậy chủ tử?”
Thẩm Nhị tiểu thư khẽ vặn đôi mi thanh tú, quả nhiên với một cái chớp mắt cũng đủ khiến người ta phải động lòng, Hương Hương không nhịn được mà khẽ đau lòng, nàng lại dịu dàng sờ sờ khuôn mặt mình, làn da nhẵn nhụi trơn mềm, dịu dàng như ngọc, xúc cảm quả rất tốt.
Ngươi nói xem, Thẩm Nghiên Huyên nét đẹp trời ban, vậy ta có đẹp không?”
Trong nháy mắt Hương Hương cũng ngẩn ra, khóe miệng hơi co giật khiến gò má theo đó cũng run lên một cái, sau đó đảo mắt một lát, tỉ mỉ dò xét một hồi, vẻ mặt nghiêm túc không biết đỏ là gì, hơi thở cũng bình thường nói: “Vẫn không đẹp bằng chủ tử đâu.”
Thẩm Nhị tiểu thư vô cùng hài lòng với câu trả lời này, nét mặt khẽ hiện lên một nụ cười tươi tắn, pha lẫn chút ngượng ngùng thẹn thùng, tựa hồ khuôn mặt nhỏ nhắn không còn tái nhợt như vậy nữa.
Hương Hương cô nương lẳng lặng nhìn, sau đó yên lặng quay đầu lại, lén đưa tay đặt lên lòng mình, nhẹ nhàng vuốt vuốt.
Muốn hù chết nàng sao, cũng may nàng đẩy đủ cơ trí, phản ứng cũng mau lẹ, hoàn mỹ giải đáp được câu hỏi này của chủ tử, bằng không…
Chỉ là lỡ nói “nếu không” thì tình cảnh sau này, trái tim nhỏ bé của nàng sẽ không kìm lòng được mà run rẩy, bàn tay đang đặt nơi lồng ngực vội vàng dùng sức, nhẹ nhàng an ủi trái tim vừa nảy lên.
Vào lúc này, đột nhiên một tiếng “ầm” vang lên thật to, giống như vừa có một lực trọng kích đụng mạnh vào xe ngựa khiến cả chiếc xe lắc lư không ngừng, khiến hai người trong xe nhất thời cũng ngồi không vững, thiếu chút nữa thì văng cả ra ngoài.
Hương Hương vội bổ nhào đến bên cửa sổ, nàng nhanh chóng vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng còn chưa kịp quan sát rõ ràng tình hình bên ngoài, thì có một lực kéo từ sau tới khiến nàng lập tức bị kéo trở vào.
Ngay khi vừa bị kéo trở về, nàng trơ mắt nhìn một mũi tên đen nhánh như xẻ trăng trong màn đêm bay đến, sượt qua khuôn mặt nàng bắn thẳng vào trong xe ngựa. “Phốc”, một tiếng đinh vào vách xe, ngay sau đó đi xuyên qua vách tường, một lần nữa biến mất vào trong bóng tối.