Đọc truyện Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã! – Chương 52: Tứ hôn
Thư Kim Toàn vuốt vuốt cổ họng, nói: “Vậy Vương gia hãy quỳ xuống nghe chỉ đi!”
Thẩm Cẩm Thành và cả nhà vội vàng quỳ xuống, Quân Khởi La cũng không khỏi dẫn Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu quỳ xuống.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: xét thấy Phàn Dương Vương phủ nhị tiểu thư Quân Khởi La thanh tao lịch sự hào phóng, hiền lành đôn hậu, trẫm nghe mà lấy làm vui vẻ. Tấn Vương thế tử Long Dận, chi lan* ngọc thụ, văn võ song toàn**, là trụ cột của Đông Lăng ta, là thời điểm vừa lúc thành thân, nay chọn ra nữ tử hiền hòa xứng đôi. Nay thấy Quân Khởi La vẫn còn trong khuê phòng (ý nói chưa lấy tồng), và Tấn Vương thế tử, có thế nói là trời sinh, lớn lên thành giai nhân xinh đẹp, đặc biệt gả cho Tấn Vương thế tử làm chính phi, chọn ngày lành tháng tốt thành hôn. Khâm thử.”
*Chi lan [芝兰]: cỏ chi và cỏ lan (thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt.)
**Nguyên văn là Văn thành vũ đức [文成武德 ]: nói tóm lại, chỉ người có thành tựu trong văn chương, có cốt cách ở võ, ca ngợi một người văn võ song toàn, giỏi nhiều mặt. [baidu-sạn]
Quân Khởi La nghe thánh chỉ xong, trong lòng rét lạnh. Vì mình, cũng vì Long Dận.
Mình và Long Túc Vân hủy bỏ hôn ước, quý tộc trong kinh đã sớm lời ra tiếng vào về mình tới mức nào rồi, lúc này Long Triệt ban mình cho Tấn Vương thế tử, không biết bây giờ Long Dận đã bị người khác cười vào mặt đến cỡ nào.
Cả nhà Thẩm Cẩm Thành đã sớm đoán mò, dò la nội dung trong thánh chỉ, ai biết được Thư Kim Toàn miệng kín như bưng, khăng khăng đợi Quân Khởi La về. Giờ đây, nghe nói là hứa gả nàng cho Long Dận, cả nhà thật sự mừng thầm không thôi.
Thẩm Uyển Tâm ác độc nói thầm trong bụng, nghe nói Long Dận cũng chỉ có thể sống thêm được một hai năm, ha ha, Quân Khởi La, đến khi Long Dận chết, là lúc ngươi phải khóc!
Thư Kim Toàn thấy Quân Khởi La cúi đầu bất động, nhẹ nhàng lên tiếng thúc giục: “Quân tiểu thư, mau lĩnh chỉ tạ ơn đi, bọn ta còn phải về phục mệnh nữa.”
“Tiểu thư.” Nhạc Sênh truyền âm nói: “Chúng ta có cần kháng chỉ không?”
Chỉ cần tiểu thư nói, nàng đứng lên xé thánh chỉ ngay.
“Thần nữ lĩnh chỉ tạ ơn!” Quân Khởi La giơ cao hai tay nhận lấy thánh chỉ, dùng hành động để trả lời Nhạc Sênh, giọng nói, nét mặt như thường, không nghe được một chút gợn sóng.
……
Cùng lúc đó, Long Dận sớm đã nhận được thánh chỉ tứ hôn, trong lòng vui sướng không thôi.
Vốn dĩ y cũng không định cưới thê, nhưng người kia là Quân Khởi La, y lại bắt đầu hơi mong chờ, sâu trong lòng cảm thấy những ngày còn lại có thể sống chung với nàng, đời này đã không còn gì hối tiếc.
Mặc dù Quân Khởi La có võ công phòng thân, nhưng dù sao trong kinh thành không nơi nương tựa, lại có thứ phụ thân như Thẩm Cẩm Thành lúc này cũng muốn lấy mạng nàng, tóm lại, e rằng ở lại trong Phàn Dương Vương phủ thì khó lòng đề phòng. Nàng thành thân với mình, coi như là cũng có chỗ sống yên ổn trong kinh thành. Đợi mấy tháng nữa, mình kế tục vương vị, nàng khoác lên danh hiệu Tấn Vương phi, cũng không có người dám khi dễ nàng trắng trợn nữa. Huống chi, tới khi mình rời khỏi nhân thế rồi, để lại di chúc, để lại toàn bộ gia sản của Tấn Vương phủ cho nàng, thì nàng cũng không cần lo lắng tuổi già nữa.
Còn về những người ở Bắc Uyển kia……
Trước kia mình qua đời, chắc chắn sẽ quét dọn hết tất cả những nhân tố không an phận cho nàng.
Chỉ trong thời gian ngắn, Long Dận đã an bài ổn thỏa cho tương lai của Quân Khởi La. Cũng không biết sau khi Quân Khởi La biết quyết định của y, có thể có một chút cảm động hay không?!
Long Dận nhìn trái nhìn phải trên người mình cũng không có gì là không ổn, nói với Vô Ngân: “Vô Ngân, chuẩn bị xe, chúng ta vào cung tạ ơn.”
Phụ tử Long Triệt và Long Túc Vân đưa cho hắn một phần đại lễ như vậy, sao hắn có thể không cảm tạ một phen cho tốt được?!
“Dạ, thế tử.” Vô Ngân vui mừng hớn hở đồng ý ngay. Nghe Long Triệt tứ hôn cho thế tử nhà mình và Quân Khởi La xong, loại tình cảm vui sướng trong lòng hắn cũng không ít hơn Long Dận bao nhiêu.
Xe ngựa nhanh chóng được chuẩn bị xong, do Vô Ngân tự mình lái xe, chở Long Dận đến hoàng cung.
Phương Nhu Vũ đứng trong chỗ tối, nhìn xe ngựa đã đi xa, bấu xé khăn tay đến nỗi rách bươm.