Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!

Chương 38: Thái tử hoang mang


Đọc truyện Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã! – Chương 38: Thái tử hoang mang

Edit: Quan Vũ.

“Í, là Tấn Vương thế tử – Long Dận!” Trong quán trà, nữ tử thường ngày ỷ vào thân phận cao quý nhận ra Long Dận, trong phút chốc không thèm quan tâm đến sự e thẹn, cũng chưng ra dáng vẻ hoa si.

“Chà chà, đúng là chàng đấy! Ba năm không gặp, Tấn Vương thể tử vẫn hào hoa phong nhã không ai có thể sánh bằng!”

“Làm sao bây giờ, ta phát hiện ra mình còn yêu thích Tấn Vương thế tử hơn An Vương điện hạ.”


“Đáng tiếc nam tử phong hoa tuyệt đại như thế, vậy mà lại sống không được bao lâu nữa rồi.”

“Vậy thì sao? Nếu có thể được làm thê tử của hắn, cho dù bắt ta phải chết theo hắn ngay lập tức, ta cũng bằng lòng.”

“……”

Vốn d:@[email protected]||ê@u9d0n [email protected] những cao môn quý nữ này tới đây để được ngắm nhìn phong thái của An Vương Long Túc Vân, giờ đây đều nhao nhao ngó nghiêng tới Long Dận, làm gì còn dáng điệu tao nhã cao quý mọi khi? Mà ngay cả trong mắt của Thẩm Uyển Tâm tránh đằng sau màn thưa ở lầu hai cũng ánh lên chút kinh diễm, tim đập liên hồi.

Quân Khởi La nhìn Long Dận, trong phút chốc bừng tỉnh hiểu ra, thì ra hắn chính là Tấn Vương thế tử, quả nhiên giống như trong lời đồn.

“Không thể ngờ đợt hôn lễ này của Tam đệ lại có thể kéo luôn cả Long Dận đã lâu không ra khỏi cửa xuất hiện.” Trong một gian tửu lâu xa hoa cạnh Hân Di lâu, một nam tử anh tuấn cẩm y xanh nhạt nhìn xuyên qua mành che bằng trúc, như nghĩ đến điều gì đó rồi nhìn Long Dận.

“Ba năm qua, không ít lần phụ hoàng phái thái y đến xem cho hắn, toàn bị hắn chận ở ngoài cửa Tấn Vương phủ, ta còn tưởng rằng hắn vì Tấn Vương đã chết trận ba năm trước, Tấn Vương phi tự tử nên đau lòng buồn bã không muốn ra khỏi phủ. Bây giờ xem ra, sắc mặt hắn tái nhợt, không còn hăng hái như ngày xưa nữa, ngay cả nhuệ khí cũng gần như bị phai nhạt hết đi vì ốm đau, chắc chắn trận chiến với Bắc Nhung ba năm trước kia, quả thật chính là nguyên nhân khiến cho hắn bị thương đây!” Bên cạnh nam tử y bào xanh nhạt, tử y thiếu niên độ chừng mười bảy mười tám tuổi xúc động nói: “Nam tử vĩ đại như vậy, quả thật đúng là đáng tiếc.”


“Đúng là đáng tiếc d:@[email protected]||ê@u9d0n [email protected]” Một nam tử có dung mạo tuấn tú khác cũng tiếc hận tiếp lời, bỗng nghĩ tới điều gì đó, trên gương mặt khó nén nổi tâm tình khoái trá: “Thái tử, Thất hoàng tử, ta nghĩ rằng chưa chắc hắn đến vì hôn lễ của An Vương đâu.”

Nam tử cẩm bào màu xanh nhạt chính là đương kim thái tử – con của Trần hoàng hậu – Long Túc Dương, lúc này hắn hơi nhíu mày nhìn biểu đệ Trần Nhiên của mình, hỏi: “Sao biểu đệ lại nói như vậy?”

“Tấn Vương gia qua đời* đã sắp được ba năm, nay Tấn Vương phủ cũng không có một người chủ quản chính thức. Sau hai tháng nữa, Tấn Vương thế tử sẽ tròn hai mươi tuổi, theo tổ chế của Đông Lăng, Tấn Vương, Phàn Dương Vương, Thuận Nghĩa Vương và Xương Nghĩa Vương bốn người này được quyền thừa kế vương vị của gia tộc, phàm là lão Vương qua đời hoặc nguyên nhân khác mà không có người kế nhiệm vương vị, thế tử của Vương phủ chỉ cần đủ hai mươi tuổi là có thể kế thừa vương vị, đồng thời còn cò thể kế tục mười vạn binh quyền thuộc sở hữu của gia tộc. Ta nghĩ, chẳng qua là Tấn Vương thế tử nhân cơ hội hôn lễ của An Vương bây giờ để hiện thân đấy! Các huynh cũng không biết là đối với chúng ta mà nói, cũng là một cơ hội sao?”

*Gốc là “hoăng” [薨 ]: thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng.

Trong phút chốc Thất hoàng tử Long Túc Kỳ thoáng suy nghĩ, trên gương mặt tròn tươi tỉnh của tuổi trẻ cũng lộ ra vẻ vui sướng: “Đại ca, Trần Nhiên nói rất có đạo lý. Hôm nay Long Túc Vân có những hành động như vậy, chẳng phải là muốn giữ vị trí An Vương phi cho Thẩm Uyển Tâm sao, để mượn sức của Thẩm Cẩm Thành sao? Nếu như vậy, chúng ta mượn sức của Tấn Vương thế tử! Đừng quên, Tấn Vương phủ ngoại trừ mười vạn binh quyền, vẫn còn năm ngàn Phi Ưng Kỵ có thể lấy một địch mười đấy!”


Trần Nhiên phân tích tiếp, nói: “Biểu ca, nay tứ đại thế tập vương phủ nắm binh quyền trong tay, Xương Nghĩa Vương phủ của đệ dĩ nhiên là cùng tiến lùi với biểu ca huynh, tuy Văn Phi xuất thân từ phủ Thái phó, nhưng mà lão Thái phó Văn Uyên đức cao vọng trọng, môn sinh vô số, thế lực cũng không kém hơi tứ đại vương phủ chỗ nào hết, nếu Long Túc Vân và Thẩm Uyển Tâm thành hôn, tất nhiên Phàn Dương Vương phủ sẽ giúp đỡ hắn; mà Thuận Nghĩa Vương phủ, tuy nói và vẫn giữ thế trung lập, Thuận Nghĩa thế tử Ngũ Mộc Ân lại qua lại với Long Túc Vân vô cùng thân thiết, chúng ta gần như cũng không biết chính xác được ý tứ của bọn họ là như thế nào. Nhưng cho dù Thuận Nghĩa Vương phủ và Phàn Dương Vương phủ đều quy thuận Long Túc Vân, nhưng chỉ cần chúng ta mượn sức Tấn Vương thế tử, thì sợ gì bọn họ nữa?”

Long Túc Dương cũng không biểu hiện gì lạc quan như Long Túc Kỳ, Trần Nhiên, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tuy rằng ngoài mặt phụ hoàng rất ỷ lại vào Tấn Vương thế tử, nhân nhượng, nhưng bản cung biết phụ hoàng kiêng kỵ nhất chính là thế lực trong tay Tấn Vương phủ, chúng ta cũng đừng nên mượn sức Long Dận, trái lại mất lòng phụ hoàng, như vậy mất nhiều hơn được. Chúng ta cứ chờ đợi xem xem như thế nào trước rồi hãy nói sau.”

Nói thật d:@[email protected]||ê@u9d0n [email protected], trong lòng hắn mâu thuẫn vô cùng. Trong rất nhiều hoàng tử Long Túc Vân là mối uy hiếp lớn nhất đối với hắn, chỉ cần mượn sức Long Dận, ngôi vị thái tử của hắn lập tức vững như bàn đá, nhưng mà nghĩ đến chuyện kia, trong lòng căm ghét Long Dận tới không chịu nổi, thậm chí là ghen muốn chết, lại vừa muốn hợp tác với hắn làm sao?

Long Túc Kỳ và Trần Nhiên liếc nhìn hắn, không nói gì thêm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.