Đọc truyện Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã! – Chương 137: Thiếu
Edit: Quan Vũ
Văn phi nhìn Quân Khởi La với vẻ hơi vui sướng khi người gặp họa.
Mặc dù đêm đó bà bị đưa về Tê Hà cung do chứng đau đầu tái phát, nhưng mà chuyện đã xảy ra trong cung của thái hậu, đêm đó bà đã biết rõ, cho nên đối với ân oán giữa Quân Khởi La và thái hậu, bà có thể nói là biết rõ tườm tận. Đấu đi, đấu đi, đâu nhau luôn đi! Hai người bọn họ một ả tiểu tiện nhân, một mụ lão tiện nhân, đấu chết người nào trong bọn họ thì cũng vui vẻ!
Ha ha.
Quân Khởi La đã biết trước rằng lão thái hậu muốn gây khó dễ cho mình, bụng cũng biết hôm nay có muốn cũng không tránh khỏi.
Văn phi vui sướng khi người gặp họa, Thẩm Uyển Nguyệt làm bộ lo lắng, hoàng hậu thờ ơ như không liên quan đến mình, Quân Khởi La nhìn thấy hết, cười khẽ, phương hoa tuyệt đại, tựa như ánh sáng rực rỡ soi sáng rực cả không gian nhỏ hẹp. Nàng rất muốn xem coi lão thái hậu dùng chiêu gì để đối phó mình!
“Nếu như thái hậu đã “để mắt” đến thần nữ như thế, thần nữ mà từ chối âu cũng là không phải phép rồi.” Quân Khởi La cười khanh khách đi về phía thái hậu, nói “Đắc tội” rồi nắm tay thái hậu đưa lên bắt mạch cho bà ta.
Bắt mạch một cái, mà bắt ra bệnh nhỏ trên gan của thái hậu luôn.
Quân Khởi La cười thầm. Lão thái hậu này vừa mới bắt đầu bị bệnh chưa được bao lâu, bệnh gan thời kỳ đầu sẽ không xuất hiện những bệnh trạng quá rõ, rất dễ làm cho người ta xem thường. Nàng dám chắc, đợi đến khi thái y trong cung chẩn đoán ra được bà ta có bệnh gan, thì đã là một tháng sau luôn rồi!
Nếu bây giờ làm theo thang thuốc nàng kê, dùng thang dược trị liệu hơn một tháng kết hợp với ăn uống điều dưỡng, thì có thể khỏi hẳn. Nếu như đợi đến khi thái y trong cung khám ra bệnh, thì e là bệnh gan của lão thái hậu sẽ dẫn đến gan thành nguyên do gây bệnh loét, tăng áp tĩnh mạch cửa*, nhiều chứng bệnh cùng bộc phát, tới khi ấy thì không dễ trị như vậy nữa. Hơn nữa lấy điều kiện là bây giờ chữa bệnh, khi phát hiện bệnh dù sớm hay muộn thì cũng có tác dụng mang tính quyết định đối với khám và chữa bệnh!
* bệnh loét ở đây tức là vết thương bị lâu lành gây loét, còn tăng áp tĩnh mạch cửa thì các nàng cứ tìm trên mạng là có.
Nhưng trong lòng nàng vô cùng không muốn trị khỏi cho bà ta, thế thì cứ vậy đi!
Trong thời gian cân nhắc thật ngắn, tâm tư Quân Khởi La đã cong quẹo đủ điều đủ chỗ, vô cùng khoái trá quyết định lúc an hưởng tuổi già lão thái hậu đã quá ung dung thoải mái, vẫn cứ phải ốm đau nằm * đi.
“Thân thể thái hậu rất tốt, thần nữ kê thang q..>vũ<l..q””..dd… thuốc cứ kiên trì dùng vài hôm là sẽ khỏi hẳn.” Quân Khởi La thản nhiên nói: “Ngoài ra thì cần vận động thích hợp một chút có thể giúp an giấc.”
“Vận động một chút?”
Quân Khởi La xấu hổ, thời này người ta không biết vận động là gì? Bèn sửa lời: “Chẳng hạn trước khi ngủ thì chạy từng bước nhỏ gì gì đó, ra mồ hôi, hoạt động gân cốt, sau đó lại ngâm nước nóng, thì sẽ rất có lợi cho giấc ngủ.”
Nhưng nàng tin tưởng loại phụ nhân bao giờ cũng bày ra cái điệu khoan dung cao quý như thái hậu, chắc chắn sẽ không đi kéo váy chạy bộ đâu.
“Cách nhị tỷ nghĩ ra quả là mới mẻ.” Thẩm Uyển Nguyệt làm bộ ngây thơ nói: “Bình thường người bị mất ngủ sẽ xông cây ngải, sử dụng ngải cứu hẳn sẽ tốt hơn nhỉ?”
Quân Khởi La cười nhạt, cái Thẩm Uyển Nguyệt nói ra cũng chỉ là cách làm truyền thống, có hiệu quả nhưng lại không rõ ràng, là cách làm chỉ trị phần ngọn nhưng không trị phần gốc. Chắc chắn người ở thái y viện đã từng làm như vậy, đâu có cần tới Thẩm Uyển Nguyệt nàng ta nói ra? Cho nên nàng mới nói người của Dược Vương cốc suy nghĩ thì bảo thủ, còn luyện dăm ba cái thứ đan dược chỉ đẹp cái vỏ thì lại ngon lắm, chứ nói đến chữa bệnh chân chính ấy, vẫn là lão già Tà Nguyệt Tôn kia am hiểu một chút. Mà nàng vừa được Tà Nguyệt Tôn chân truyền, lại thêm bản thân mình chịu khó nghiên cứu tìm tòi, cho nên từ ba năm trước, thanh danh của Phù Tô công tử đã lấn át Dược Vương Vân Trung Bạch và độc y Tà Nguyệt Tôn!
“Thẩm nhị tiểu như nói rất có lý, như thế lão nhân gia như thái hậu cứ giao cho ngươi đi.” Quân Khởi La nói xong, cũng không đợi thái hậu cho phép, thì đã tự ý lui sang một bên, tặng vị trí cho Thẩm Uyển Nguyệt.
Nào ngờ thái hậu khoát tay rồi nói: “Không cần, ai gia tin tưởng quân nha đầu.”
Mấy chữ ngắn ngủn, đã khiến cho Thẩm Uyển Nguyệt cho rằng y thuật của mình bị phủ quyết, trong lòng rất không vui, khẽ cúi đầu không nói gì thêm.
Quân Khởi La nhìn thấy tất thảy, khẽ quỳ gối, nói với thái hậu: “Thần nữ tạ thái hậu thưởng thức.”
Hoàng hậu nhìn trời, đứng dậy đến bên cạnh thái hậu và nói: “Mẫu hậu, thì giờ đã không còn sớm, chúng ta nên đi nghe thiện rồi.”
“Ừm.” Thái hậu đứng dậy, để hoàng hậu đỡ đi ra ngoài.
Văn phi liếc nhìn Quân Khởi La, cười tươi tắn rồi tiến lên kéo tay Thẩm Uyển Nguyệt và nói: “Thẩm nhị tiểu thư, chúng ta cũng đi thôi.”
Quân Khởi La đi ở sau cùng, nhìn bóng lưng thái hậu, thầm nghĩ, cứ đi như vậy sao?
Không, nàng tuyệt đối không tin thời khắc này lão thái hậu cứ dừng tay như vậy!
…
Vì lòng Quân Khởi La còn có chuyện suy tư, nên đã kéo giãn khoảng cách với những người phía trước, thế là đến chỗ rẽ thì đã không nhìn thấy nữa rồi.
Đâu ngờ vừa lấy lại tinh thần, thì một bóng đen đã nhảy từ bên cạnh đến trước mặt nàng, chỉ cách chưa được một tấc là cái mũi đã đụng đến phần ngực bóng đen kia rồi.
Đúng ngay lúc bóng đen định đưa hai tay về phía mình, Quân Khởi La đã vội vàng lui ra sau hai bước, lạnh lùng quát lên: “Long Túc Vân, ngươi làm cái gì vậy?”
Nhìn xem, đây là thái độ khi nàng đối xử với hắn, quả là khác xa một trời một vực với khi nàng đối với Long Dận! Sắc mặt Long Túc Vân cực kỳ khó coi, nhìn về phía Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đang lạnh lùng nhìn mình, ra lệnh: “Các ngươi lui ra cho bản vương.”
“Long Túc Vân, đừng quá coi mình làm lớn lắm! Ngươi có tư cách gì mà ra lệnh cho tỳ nữ của ta?” Quân Khởi La cảm thấy vô cùng mắc cười, sao trên đời lại có người vô sỉ như vậy?
Tâm tư của Long Túc Vân, nàng khá là tường minh, dẫu cho là hắn bị nàng trêu chọc, trong lòng không buông khúc mắc, còn chuyện hắn thích nàng bao nhiêu đi chăng nữa, thì nàng cũng không cho là đúng bao nhiêu, mà nàng tin chắc rằng thế lực quan hệ thông gia mới càng hấp dẫn hắn ta hơn nhiều.
Long Túc Vân tà nịnh cười nói: “Được thôi, không đi cũng được, vừa hay làm nhân chứng cho bản vương!”
Đáy mắt Quân Khởi La mang toàn là âm u sắc nhọn, giọng lạnh lùng, nàng nói: “Tốt nhất ngươi nên thành thật một chút, bằng không đừng trách ta không khách khí?”
Đột nhiên Long Túc Vân phát hiện, Quân Khởi La mà bắt đầu tức giận, thì cả gương mặt tươi tắn lại sinh động thú vị lạ thường, khiến hắn càng yêu thích vô cùng. Thế nhưng nghĩ đến chính tay mình đã đẩy nàng đến bên cạnh Long Dận, bụng hắn khó chịu ức chế không nổi. chậm rãi bước lên một bước, giọng điệu của hắn ngả ngớn: “Quân Khởi La, A… La, ngươi muốn không khách khí với bản vương như thế nào?”
Sau lưng, Quân Khởi La đã làm thủ thế, đã ngăn cản động tác đã không kiềm nén nỏi muốn đánh người của Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu và Vô Thương, Vô Ảnh ở trong chỗ tối muốn xuất hiện. Thấy hắn tiến lên một bước, nàng lại lùi về sau một bước, trào phúng nói: “Tốt nhất ngươi đừng nói như vậy với ta, ta sẽ cảm thấy ghê tởm muốn mửa!”
“Ngươi!” Long Túc Vân vị thái độ của nàng chọc giận, hai mắt nguy hiểm nheo lại: “Quân Khởi La, trước kia ngươi dán cái mặt nạ xấu xí kia lừa gạt bản vương, ngươi cho rằng bản vương sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Bản vương sẽ để ngươi yên tâm thoải mái gả cho tên ma ốm Long Dận kia sao? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Cho dù bản vương hủy hoại ngươi,
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –