Đọc truyện Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã! – Chương 131: Quá gầy, cấn tay
Edit: Quan Vũ
Đối với chuyện Thẩm Uyển Nguyệt vẫn gọi mình là “Nhị tỷ”, Quân Khởi La cũng là hoàn toàn không nói gì. Dù rằng mỗi lần nàng gọi nàng ta là Thẩm Nhị tiểu thư, cũng không biết nàng là giả ngu hay là không thèm để ý, nhưng vẫn không đổi miệng.
Nàng cũng say.
Nàng và nàng ta thật sự không phải tỷ muội, được không vậy?
“Phải đấy.” Quân Khởi La gật đầu nói: “Vốn dĩ ta không muốn đi, chỉ là Đoạn tứ tiểu thư của Võ Lăng Hầu phủ mời ta đến, thịnh tình d.đ.lq.đ không thể chối từ. Thẩm Nhị tiểu thư, thì giờ bây giờ đã không còn sớm, ta không thể nói chuyện phiếm với ngươi rồi.”
Thẩm Uyển Nguyệt vui mừng nói: “Ta đang đi tìm Nhị tỷ cùng đến Thiên Diệp tự mà.”
Nói xong muốn kéo lấy bàn tay của Quân Khởi La, bị Quân Khởi La né tránh không dấu vết, thản nhiên cười nói: “Một khi đã như vậy, thì cùng đi thôi.”
Thẩm Uyển Nguyệt thu tay lại, cũng không thèm để ý, bèn đi theo Quân Khởi La về phía cổng vương phủ.
“Nhị tỷ có bảo Thẩm tổng quản sắp xếp xe ngựa chưa?” Thẩm Uyển Nguyệt ở sau lưng hỏi: “Nếu bảo không có, thế thì chen chung một chiếc xe ngựa với muội muội đi.”
“Đa tạ ý tốt của Thẩm Nhị tiểu thư, Tấn vương thế tử sẽ đến đón ta.” Quân Khởi La thản nhiên nói, nói thầm mình giết chết phụ thân của Thẩm Hải – Thẩm Phúc, ngay cả thi thể cũng đã tiêu hủy không còn, xe ngựa hắn sắp cho, mình cũng không dám ngồi đấy chứ.
“Tấn vương thế tử đối xử với Nhị tỷ thật tốt!” Thẩm Uyển Nguyệt cực kỳ hâm mộ nói.
“Dù sao chàng cũng chỉ còn sống mấy năm, nếu như còn không thật tốt với ta chút nào thì không thể nào nói nổi rồi.” Quân Khởi La than thở với giọng điệu mang chút bất đắc dĩ, như thể cảm thấy rằng vận mệnh của mình quá hẩm hiu: “Hoàng mệnh khó mà không tuân!”
“Đối nữ tử, thế gian này chính là không công bằng như vậy.” Hiển nhiên Thẩm Uyển Nguyệt biết chuyện Quân Khởi La đang than thở chính là chuyện tứ hôn, khuyên nhủ an ủi nói: “Nhị tỷ đừng buồn, nghe nói Tấn vương thế tử như thế do bị thượng vào ba năm trước, nói vậy với thế lực tài lực của Tấn vương phủ, chắc chắn có thể tìm được thần y thuốc tốt.”
“Chỉ mong là vậy.” Quân Khởi La vô ý nói thêm cái gì đó, thản nhiên nói: “Sống chết có số, phú quý tại trời. Những thứ chuyện buồn lòng này, không đề cập tới cũng tốt. Thời giờ không còn sớm, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi.”
……
Vô Ngân lái xe, vẫn còn đang chờ ở đối diện Phàn Dương Vương phủ, Long Dận đứng ngay bên cạnh xe ngựa, nhìn thấy Quân Khởi La xuất hiện, lập tức cười và phất phất tay với nàng.
Thẩm Uyển Nguyệt đi ở đằng sau lưng Quân Khởi La, lúc Quân Khởi La đi xuống bậc thang, cũng thấy nam tử dưới ánh Mặt Trời giống như tiên giáng trần.
Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ kia, Thẩm Uyển Nguyệt cảm thấy trái tim mình đập chệch nửa nhịp, cảm thấy rằng con người tao nhã ngất trời kia, e là khắp thế gian này không có mấy người có thể sánh bằng. Chẳng qua gương mặt tái nhợt kia, vẫn luôn tuyên bố rõ rằng thân thể của y đang bị bệnh.
Thật đáng tiếc!
Trái tim Thẩm Uyển Nguyệt mang ý vị thương tiếc theo sau lưng Quân Khởi La đi về phía Long Dận, quỳ gối hành lễ nói: “Tham kiến Tấn vương thế tử, thần nữ là tam tiểu thư của Phàn Dương Vương phủ – Thẩm Uyển Nguyệt.”
Long Dận cũng không thèm ngó ngàng tới nàng, càng đừng nói là nói đôi câu vài lời với nàng, thản nhiên đỡ tay Quân Khởi La đưa nàng lên trên xe ngựa, sau đó cũng tự mình lên xe ngựa, vào trong xe.
Thẩm Uyển Nguyệt khuỵu đầu gối, trên mặt là vẻ xấu hổ khó giấu đi.
Quân Khởi La vô cùng hài lòng với biểu hiện của Long Dận, Dđ.lqd.q.v.p nhưng không hiện lên trên mặt, mà nhìn Thẩm Uyển Nguyệt, áy náy nói: “A Dận chàng chính là người như vậy, đối với những người không quen thuộc, luôn không thể có phản ứng, cũng không phải nhằm vào ngươi, Thẩm Nhị tiểu thư ngàn vạn lần đừng có quá để bụng nhá.”
Thẩm Uyển Nguyệt mỉm cười ra mặt, lập tức khôi phục dáng vẻ ôn nhu hiền thục rộng lượng lúc trước: “Nhị tỷ nói đi đâu chứ, chúng ta cũng sắp trở thành người một nhà, sao muội muội có thể để ý những thứ chuyện nhỏ râu ria lễ tiết này kia chứ? Nhị tỷ đi vào xe đi thôi, muội muội đi theo sau.”
Quân Khởi La gật gật đầu rồi vào xe ngựa.
Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu vẫn ngồi ở bên cạnh Vô Ngân, xe ngựa lăn bánh, nhìn Thẩm Uyển Nguyệt bóng lưng, khóe miệng hai người nở nụ cười toe toét.
Trong thân xe, Long Dận vừa kéo Quân Khởi La đến bên cạnh mình ngồi xuống vừa nói: “Ả Thẩm Uyển Nguyệt này có tâm cơ nặng hơn Thẩm Uyển Tâm.”
“Bị chàng nhìn ra rồi.” Quân Khởi La lơ đễnh nói: “Mấy ngày này, mỗi ngày vào buổi sáng nàng ta luôn đến Bích Khê uyển tán gẫu một trận với ta, tuy không biết mục đích của nàng ta, nhưng có thể hiểu được nàng ta có vài phần dụng tâm, chàng không cần lo lắng.”
“Tâm cơ và thủ đoạn của nàng, tất nhiên ta rất yên tâm, chẳng qua là mọi chuyện cẩn thận vẫn hơn.”
“Ta biết rồi.”
……
Thiên Diệp tự tọa lạc ở trên núi Bạch Vân bên ngoài kinh thành năm mươi dặm.
Tự miếu không lớn, không rộng rãi bằng quốc tự Mộc Ân tự, thậm chí vì năm tháng lâu dài, hiện ra một chút tang thương cổ kính, nhưng từ tám mươi năm trước, sau khi xuất hiện một Tu Nguyệt đại sư, thì hương khói vẫn còn cường thịnh hơn Mộc Ân tự một chút.
Tương truyền Tu Nguyệt đại sư chính là Địa Tạng Bồ Tát chuyển thế, có thể nói “An nhẫn bất động, do như đại địa, tĩnh lự thâm mật, do như bí tàng*”. Ông, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có thể nhìn thấu trăm năm trước sau, còn về những tín đồ cầu tử cầu nhân duyên, phàm là trải qua làm phép của ông, chắc chắn là đạt được ước muốn. Bấy giờ thanh danh của ông trở nên càng ngày càng vang dội.
* An nhẫn bất động như mặt đất, tĩnh lự sâu kín như bí tạng.
Mộc Ân tự đã từng nhiều lần phái người du thuyết* Tu Nguyệt đại sư đến Mộc Ân tự tọa thiền, nhưng mà đại tự quá nhiều quy củ, ông không thích bị trói buộc lại thật sự nhớ tình cũ, không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt. Ông nói, chỉ cần trong lòng có Phật, ở đâu cũng là thiền, sao lại phải để ý đến hình thức?
*Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.
……
Xe ngựa đến chỗ cách núi Bạch Vân độ chừng hai dặm phương tiện bắt đầu đi hai bước thì phải dừng hai bước, gần như đi không đặng.
Quân Khởi La vén mành cửa sổ sang nhìn ngó trước sau, bỗng đầu đầy vệt đen. Chẳng những phía trước có hàng hàng xe, mà ngay cả đằng sau cũng có vô số xe ngựa, xe lành xe xách chắn chật như nêm cối, quả thực giống hệt như lúc đi làm hoặc tan ca kẹt xe vào giờ cao điểm ở thế kỷ hai mươi mốt.
Quân Khởi La liếc nhìn Long Dận bên cạnh, không khỏi hỏi: “Tu Nguyệt đại sư giảng thiền mà thôi, cho dù là toàn bộ mọi người trong kinh thành chạy tới đây, có khoa trương như vậy không?”
Long Dận bứt một trái nho, cẩn thận bóc vỏ: “Tu Nguyệt đại sư thích du lịch khắp nơi, quanh năm suốt tháng cũng không ở trong chùa, cũng không phải là lúc nào cũng có thể được nghe ông ấy giảng thiền! Cho nên tin tức ông ấy giảng thiền vừa thả ra một cái, thì có người từ bốn phương tám hướng tới thôi. Hơn nữa, Phật chẳng phân biệt địa vị cao thấp, tất nhiên rất nhiều bình dân bách tính cũng đi theo rồi.”
Quân Khởi La oán trách nói: “Ta không biết chuyện, nhưng mà nếu chàng biết sẽ phát sinh loại tình huống này, vì sao còn không xuất phát sớm một chút? Cứ thế này thì phải đợi tới khi nào đây?”
Nói xong thì lại ngước nhìn núi Bạch Vân ở xa xa, đầu của nàng lại bắt đầu đau rồi.
Long Dận đút quả nho đã bóc vỏ xong vào miệng Quân Khởi La, Quân Khởi La cũng không khách sáo với y, nhai nuốt trong vẻ khá hưởng thụ.
“Ta không nỡ gọi nàng đi sớm như thế thôi.” Long Dận lại bứt một quả nho, mờ ám cười nói.
Không nói cái này không sao, vừa nói cái này Quân Khởi La đã d/đl/qđ||q||v||ú nghĩ đến ô mai trên xương quai xanh, đưa tay béo lên eo của y, chưa hết giận, lại béo thật mạnh một lát mới dừng tay.
“Ưm.” Hiển nhiên Long Dận những động tác nãy giờ của nàng là do đâu, không khỏi uất ức nói: “A La nàng mưu sát thân…..”
Chữ “Phu” còn không chưa cất thành lời, đã bị Quân Khởi La che cái miệng của y, ép ngược trở về: “Chàng nha, còn nói càn nói bậy, xem ta trừng trị chàng như thế nào!”
Đôi mắt Long Dận sáng lên, hỏi: “A La, nàng muốn trừng trị ta như thế nào?”
“……” Quân Khởi La xấu hổ, tên này, sao nghe thấy mình nói trừng trị y mà lại còn hưng phấn như vậy? Đây là kiểu người thích bị ngược sao?
Long Dận chỉ vào môi mỏng của mình nói: “Nếu không nàng cắn ta một cái?”
Cuối cùng Quân Khởi La không thể nhịn được nữa, “Chàng đi giải quyết* đi!”
*Gốc là [屎]: là cái gì đó mùi lắm ấy nhá, hoặc có nghĩa là hành động để làm ra cái mùi mùi đó nhá.:)))
Xe ngựa Thẩm Uyển Nguyệt đi theo thật sát đằng sau xe ngựa của Long Dận, lái xe vẫn là thiếu niên tên Tiểu Vũ lái xe đưa nàng hồi kinh lúc trước kia.
Trên xe, ngoại trừ Thẩm Uyển Nguyệt và bốn nha hoàn thân cận ngồi, thì còn có sư muội của nàng – Vân Đóa Đóa.
Lúc này Thẩm Uyển Nguyệt dựa lưng vào thành xe ngựa, dường như nghe thấy cái gì, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt mang ý hiểu rõ.
“Sư tỷ, tỷ nhìn bên kia.” Vân Đóa Đóa nằm sấp trên cửa sổ xe, chỉ vào hình nộm vẫn chưa được lấy vào trên bờ ruộng, cảm thấy cực kỳ mới lạ. Đã nhiều ngày Thẩm Uyển Nguyệt không thể đi chung với nàng bởi vì tổ mẫu chết, cho nên bản thân nàng cũng mang theo nha đầu đi chơi ở rất nhiều nơi trong kinh thành.
Thẩm Uyển Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, thấy sư muội mình cũng đã mười bốn tuổi vẫn còn mang dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên như hài tử, không khỏi thở dài lắc lắc đầu. Phụ mẫu của sư muội đã mất rồi, sư tôn chỉ có mình nàng là tôn nữ duy nhất, từ nhỏ đã ngậm sợ tan, nâng sợ ngã, chúng sư huynh đệ trong cốc đối xử với nàng cũng là che chở có thừa, có thể nói là muốn gì có nấy, thậm chí ngay cả nói chuyện to tiếng cũng sẽ không……
Bọn họ cũng biết, nữ hài tử được bảo hộ quá kỹ, chưa hẳn là chuyện tốt mà!
Thẩm Uyển Nguyệt thản nhiên hỏi: “Sư muội, nguyện vọng của muội là cái gì?”
Vân Đóa Đóa không chút nghĩ ngợi trả lời: “Gả cho Phù Tô công tử.”
“Khụ khụ khụ.”
Phía trước, Quân Khởi La vô tình nghe thấy câu trả lời vọng từ thân xe phía sau, thế là bị sặc nước miếng của mình một phát; đằng sau Thẩm Uyển Nguyệt nghĩ đến cái gì, nhíu nhíu mày vài cái thoáng qua.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Long Dận rót chén nước cho nàng, vỗ nhẹ vào lưng của nàng bối. Thực ra bản thân y cũng bị làm cho kinh ngạc đến nơi, thế mà, lại có người dám cướp đoạt lão bà với y, hơn nữa lại còn là một tiểu nữ oa.
Quân Khởi La uống mấy ngụm nước xong mới bình thường trở lại, vuốt vuốt ngực nói: “Không sao, như vậy chúng ta có thể đến nghe thiện kịp không?”
“Nghe thiện thì còn phải giờ dần mới bắt đầu, còn hai canh giờ nữa, tới kịp.” Long Dận nói xong thì mở một cái hộp tinh xảo ra, từ bên trong lấy mân côi cao ra đưa đến trước miệng Quân Khởi La và nói: “Ăn chút điểm tâm lót dạ.”
Quân Khởi La lắc đầu: “Ừ, ăn nhiều nho quá, ăn không vô rồi. Cho Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu các nàng một chút đi.”
Nói xong thì để vào một khay trà đưa một chút cho Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu các nàng.
“Đây là điểm tâm của Nhất Phẩm lâu, hương vị cũng không tệ lắm, l.q.d.lqd.D.p.l ăn một chút, nào, ngoan a.” Long Dận dỗ giống như tiểu hài tử, Quân Khởi La chịu không nổi, đành phải ngậm chặt cắn một phát, nào ngờ câu nói kế tiếp của Long Dận lại khiến cho nàng bị sặc: “Nàng quá gầy, ôm cấn tay……”
“Khụ khụ khụ khụ.” Quân Khởi La phun mân côi cao trong miệng ra ngoài, bắt đầu ho khó chịu.
Long Dận vội vàng đút nước rồi lại vỗ lưng tiếp.
Rất lâu sau Quân Khởi La mới bình thường, béo lên thịt mềm trên lưng Long Dận, nói: “Ai cho chàng ôm nào? Là ta xin chàng chắc?” Chủ yếu nhất là nàng cảm thấy mình cũng không có gầy đến mức khó chấp nhận như thế chứ? Lại còn cấn tay, hừ!
Quân Khởi La quay đầu không thèm nhìn Long Dận nữa.
Long Dận uất ức vô cùng, chẳng phải y hi vọng nàng ăn nhiều một chút, dưỡng cho trắng trẻo mập mạp à?
Đôi mắt Thẩm Uyển Nguyệt lóe sáng lên chớp lòe, cúi đầu, lqdánh mắt âm u.